Trong ổ chăn như ấm áp, thoải mái, còn mang theo mùi thơm đặc hữu sau khi phơi nắng gắt, đột nhiên bị người ta nhét mấy trăm con rắn hổ mang kịch độc.
Khí âm hàn, lạnh lẽo khó có thể hình dung theo đuôi xương sống xộc thẳng lên đầu, lỗ chân lông toàn thân Cơ Hạo mở rộng, thiên địa nguyên khí cuồn cuộn rót vào thân thể, Lưu Quang Hỏa Dực mang theo tiếng nổ chói tai đột nhiên mở ra ở sau người, Cơ Hạo dùng hết toàn bộ khí lực hướng dưới bậc thang bay nhanh. Không phải hộ vệ tự tiện rời cương vị công tác, mà là bọn họ đều đã bị xử lý. Mưa tầm tã xối sạch tất cả dấu vết, một chút vết máu, một chút mùi máu tươi cũng không lưu lại. Nhưng các hộ vệ lúc sắp chết, linh hồn kịch liệt dao động, vẫn ngoan cố ở phụ cận đền thờ để lại khí tức mỏng manh. Ở dưới hư ảnh nhắc nhở, thần niệm của Cơ Hạo còn sâu sắc hơn xa so với Đại Vu bộ tộc Nam hoang thậm chí tồn tại càng thêm cường đại, rốt cuộc phát hiện một mảng âm lãnh lưu lại trước khi linh hồn hủy diệt quanh quẩn không đi phụ cận đền thờ. Cửu Tự Chân Ngôn Đan Kinh rèn luyện linh hồn, câu thông vũ trụ, có huyền bí vô cùng, Cơ Hạo toàn lực vận chuyển đan kinh bí pháp, tử phủ nguyên đan quay hết tốc độ, từng làn sóng linh hồn lực hóa thành tấm lưới lớn vô hình hướng bốn phía khuếch tán ra, hắn lập tức ‘nhìn’ thấy sát ý đáng sợ hầu như ngưng tụ thành thực chất kia trong không khí. Lưu Quang Hỏa Dực toàn lực bùng nổ, mở hết tốc độ chạy trốn, Cơ Hạo ôm thân hình nhỏ nhắn của Man Man, thân thể kéo theo mảng lớn tàn ảnh, trong nháy mắt đã ‘Phành’ một cái húc nát không khí, liên tục tuôn ra chín tầng khí bạo màu trắng, thân hình chợt lóe đã tới đoạn giữa bậc thang cao cao, mắt thấy trong nháy mắt tiếp theo có thể lao xuống khỏi bậc thang thật dài, xâm nhập rừng rậm bên hồ. Thẳng đến lúc này, Huỳnh Diễm và mười mấy hộ vệ đi theo còn chưa phản ứng lại. Thực lực bọn họ cường đại, thân phận bọn họ tôn sùng, bọn họ đại biểu cho tồn tại chí cao vô thượng của Nam hoang, các hộ vệ đó ở rất nhiều thời điểm thật ra không khác gì người hầu. Về phần Huỳnh Diễm, hắn càng xuất thân bất phàm, ở bên người Man Man địa vị tương đương ‘Đại nội tổng quản’, hắn đời này, vốn chưa từng chém giết đẫm máu với ai. Nói từ trên kinh nghiệm chiến đấu, Huỳnh Diễm và mười mấy hộ vệ cộng lại, còn không bằng một phần mười Cơ Hạo! Cơ Hạo cũng đã chạy ra xa mấy trăm trượng, Huỳnh Diễm mới mờ mịt mà kinh hoảng quay đầu, há mồm hét lớn: “Cơ Hạo, ngươi con khỉ con này phát điên cái gì vậy?” Hoàn toàn chưa có bất cứ sự phòng bị gì, Huỳnh Diễm đột nhiên ngửi thấy mùi tanh nhàn nhạt, một khối linh phù đồng xanh cổ xưa điêu khắc đồ đằng ba con chim trĩ treo bên hông hắn đột nhiên sáng lên, trong con ngươi cái đầu chim trĩ sinh ba trên lệnh bài phun ra thanh quang rạng rỡ, nhanh chóng quấn quanh bao vây Huỳnh Diễm. “Đây là… Vu độc?” Huỳnh Diễm sờ sờ mũi, trong lỗ mũi hắn không ngừng nhỏ ra máu màu xanh lục. Lúc ban đầu chỉ là màu xanh lục nhạt, nhưng nháy mắt máu đã biến thành màu xanh lục đậm, còn tản mát ra mùi gay mũi. Vu độc, không chỉ là vu độc, hơn nữa là kịch độc độc trùng phát tác hiệu lực nhanh nhất, mãnh liệt nhất, trí mạng nhất trong vu độc. Huỳnh Diễm đối với vu độc cũng không tinh thông, nhưng hắn dù sao sống gần ngàn tuổi, kinh nghiệm phong phú của hắn làm hắn phân biệt ra, đây ít nhất là kịch độc hỗn hợp trăm loại độc trùng trở lên điều chế mà thành. Điều phối hơn trăm loại độc trùng, đem nọc độc chế thành vu độc đáng sợ, loại thủ đoạn vu thuật này, ở trong rừng rậm Nam hoang, chỉ có Tất Phương bộ, Chu Tước bộ đại bộ lạc như vậy có mấy vu tế mới có truyền thừa bí mật. Tiểu bộ lạc khác, căn bản không có khả năng nắm giữ bí pháp cao thâm như vậy, bọn họ cũng không đủ tài lực và thực lực đi điều chế vu độc như vậy. Đối mặt vu độc đánh lén thình lình tới, lệnh bài đồng xanh trên thân Huỳnh Diễm chủ động hộ chủ, ngăn cách vu độc tiếp tục xâm nhập. Nhưng dù sao có một tia vu độc xâm nhập trong cơ thể Huỳnh Diễm, thân thể Huỳnh Diễm suy yếu một trận, thực lực của hắn nháy mắt suy yếu đi ba phần mười. “Các ngươi là người bộ lạc nào? Các ngươi muốn tạo phản sao?” Đối mặt tập kích đột ngột, Huỳnh Diễm chưa làm ra ứng biến khác, mà là khàn cả giọng tức giận rít gào: “Các ngươi biết, xúc phạm tiểu chủ nhân, toàn bộ bộ tộc các ngươi đều không cần sống nữa hay không?” Cơ Hạo ôm chặt Man Man chạy trốn như điên, trong lòng hắn biết rõ, Man Man không thể chết—— ít nhất ít nhất, ở trong khoảng thời gian hắn làm cận vệ của Man Man, Man Man không thể chết. Lấy nhận thức của hắn trong vài ngày ngắn ngủn đối với Man Man, nếu tiểu nha đầu này chết, Hỏa Nha bộ chắc chắn chịu a ba của nàng trừng phạt tàn khốc. Cơ Hạo dùng hết toàn lực chạy trốn, khi hắn chạy trốn, hắn nghe được Huỳnh Diễm vậy mà còn ở nơi đó lớn tiếng quát lớn người đánh lén, không khỏi thở dài một tiếng. Người ta cũng giết hộ vệ hành cung của Man Man rồi, đã làm tính quyết tuyệt, lúc này ai còn sẽ quan tâm uy hiếp của ngươi? Bước ra một bước, thân hình Cơ Hạo mông lung một trận, kéo theo một mảng tàn ảnh, mắt thấy đã sắp lao xuống bậc thang. Bầu trời đột nhiên tối xuống, một vầng ánh trăng ráng máu cực lớn xuất hiện ở trên không, mấy ngàn đạo khí tức màu máu từ trong Huyết Nguyệt buông xuống, hóa thành một cái lưới lớn, đem không gian phạm vi mười dặm bao phủ chặt chẽ ở phía dưới. Cơ Hạo húc đầu vào trên một đạo huyết khí, một lực lượng cực kỳ mềm dẻo, dinh dính từ bốn phía quấn quanh tới, nhẹ nhàng đem hắn bắn về phía sau. Cơ Hạo bị chấn động tới mức choáng váng, lảo đảo liên tục lui mấy trăm bước, thở phì phò từng ngụm từng ngụm bị cứng rắn bức trở về bậc thang trước hành cung. “Nguyệt… Huyết Nguyệt?” Cơ Hạo ngẩng đầu, hoảng sợ nhìn một vầng trăng màu máu cực lớn kia. “Nguyệt?” Man Man kinh ngạc nhìn Cơ Hạo: “ ‘Nguyệt’ là cái gì?” Cơ Hạo chưa hé răng. Bầu trời đêm Nam hoang, chỉ có vô số tinh tú to nhỏ, không có một vầng trăng sáng độc lĩnh phong tao, quản hạt bầu trời đêm trong trí nhớ của Cơ Hạo. Cho nên đối với Man Man mà nói, nàng là không có khái niệm ‘nguyệt lượng’, ‘Nguyệt’ phát âm kỳ lạ này, cũng là nàng đời này lần đầu tiên từ trong miệng Cơ Hạo nghe được. Cơ Hạo nhìn chằm chằm một vầng Huyết Nguyệt kia trên đỉnh đầu, tuy là lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng Cơ Hạo theo trực giác xưng là ‘Nguyệt lượng (trăng)’. Nhưng một vầng Huyết Nguyệt lơ lửng trên đỉnh đầu, tựa như không phải tồn tại thực tế, chỉ là một vòng bóng dáng hư ảo. Huyết khí mông lung thay thế sương mù mưa xối xả mang đến, dần dần từ trong lòng đất bốc lên. Trong sương mù màu máu, từng cái bóng người khôi ngô giống như lệ quỷ dần dần hiện ra thân hình. Các chiến sĩ Già tộc mặc trọng giáp, trừ hai má mỗi một tấc làn da toàn thân đều bị trọng giáp bao phủ thấp giọng cười dữ tợn, bốn con mắt trên mặt rạng rỡ sáng lên, giống như ác quỷ địa ngục xuất hiện ở trước mặt mọi người. Cơ Hạo vội vàng nhìn thoáng qua, chiến sĩ Già tộc từ bốn phía trào ra vượt qua ngàn người. “Bốn mắt?” Huỳnh Diễm lớn tiếng quát “Ác quỷ Già tộc sao? Các ngươi to gan, các ngươi trước kia xâm nhập đất Nam hoang ta, bắt người cướp của con dân Nam hoang ta, cái này đã là tội chết. Hôm nay các ngươi thế mà còn dám tập kích tiểu chủ nhân của chúng ta, các ngươi, các ngươi không sợ chết sao?” “Làm cũng làm rồi, ngươi nói chúng ta có sợ không?” Đế La ngả ngớn cười, chậm rãi mang theo một mảng đỏ rực từ trong sương mù đi ra, hắn rất nanh ác xa xa hướng Cơ Hạo cười cười, chậm rãi nói: “Tiểu nha đầu kia bộ dạng rất xinh xắn, có thể bán được giá cao. Hắc, có phải hay không?” Huỳnh Diễm giận dữ rống to, Đế La đột nhiên chỉ bầu trời, Huyết Nguyệt chợt lóe, một mảng huyết quang bắn nhanh xuống, Huỳnh Diễm đột nhiên rống thảm một tiếng, cánh tay trái phun ra mảng lớn máu, cánh tay trái hắn thế mà bị huyết quang chặt đứt tận gốc. Huyết Nguyệt hơi xoay tròn, lại là một mảng huyết quang hiện lên, tay phải Huỳnh Diễm vừa mới lấy ra một khối ngọc phù màu máu, còn chưa kịp đem nó bóp nát, hắn đã từ chính giữa bị huyết quang chém thành hai mảnh. Máu tươi văng khắp nơi, lục phủ ngũ tạng Huỳnh Diễm chảy đầy đất, ngay cả linh hồn cũng bị huyết quang chém triệt để hủy diệt.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vu Thần Kỷ
Chương 90: Huyết nguyệt
Chương 90: Huyết nguyệt