“Phá!” Đối mặt kẻ xui xẻo giống như đạn pháo giáp mặt đánh tới, Cơ Hạo ném rìu đá xuống, hai tay kết ấn hướng về phía trước phun.
Thủ ấn dẫn động lực lượng khổng lồ của thiên địa xung quanh, hóa thành bức tường vô hình đánh tới phía trước dã man, nổ vang một tiếng, thân thể dã man chiến sĩ bị dã man Đại Vu ném ra nổ tung, sóng không khí kịch liệt dao động một phen, dòng khí cuồn cuộn hướng bốn phía ầm ầm khuếch tán ra. Nương lực chấn động của không khí nổ, Cơ Hạo hướng phía sau cấp tốc bay lướt đi. Hai móng Nha Công chụp chặt bả vai Cơ Hạo, đôi mắt nhỏ màu đỏ tươi nhìn chằm chằm rừng rậm phía sau dã man Đại Vu, đối với dã man Đại Vu thế tới dữ dội cũng không thèm nhìn một cái. “Thằng nhóc trắng trẻo nõn nà, thơm ngào ngạt, ăn ngon!” Dã man Đại Vu rít gào một tiếng, sải một bước về phía Cơ Hạo. Giữa hắn và Cơ Hạo vốn cách nhau hơn một trăm trượng, bước ra một bước, thân hình khổng lồ mập mạp của hắn đã trực tiếp ở trước mặt Cơ Hạo. “Cút ngay, mập mạp!” Trên người dã man Đại Vu tản mát ra mùi máu tanh xộc lên làm người ta buồn nôn. Cơ Hạo cau mày, đôi tay trùng điệp, tử phủ nguyên đan trong thần hồn không gian cấp tốc xoay tròn, đan nguyên khổng lồ nháy mắt tiêu hao không còn, ở lòng bàn tay Cơ Hạo ngưng tụ thành một viên hỏa lôi to bằng ngón cái. Chung quanh có gió xoáy đột ngột nổi lên, thiên địa linh khí cuồn cuộn không ngừng rót vào hỏa lôi ở lòng bàn tay Cơ Hạo, lôi chủng vốn to bằng ngón cái trong chớp mắt bành trướng đến kích cỡ đầu người. Một tiếng sấm rền kinh thiên động địa, lôi quang dài đến mấy trượng từ lòng bàn tay Cơ Hạo phun ra, trúng cái bụng to tròn của dã man Đại Vu. Lông đen rậm trên cái bụng của dã man Đại Vu nổ tung, lộ ra làn da đầy mỡ ghét. Vô số điện quang nhỏ bé quấn quanh ở trên người hắn vang lên ‘Bốp bốp’, dư kình của dòng điện đánh trên mặt đất, không ngừng đánh ra những cái hố đất to bằng nắm tay. Thân thể khổng lồ của dã man Đại Vu lảo đảo một cái, chật vật lui vài bước về phía sau. Lực lượng bản thân Cơ Hạo tự nhiên không thể lay động thân thể hắn, nhưng Cửu Tự Chân Ngôn Đan Kinh có thể nắm giữ vũ trụ lực, điều động lực thiên địa khổng lồ để bản thân sử dụng, tăng cường mấy chục lần lực lượng của Cơ Hạo, tuy không thể thương tổn thân thể mạnh mẽ của Đại Vu, lại đủ để ép hắn lui về phía sau. “Tiểu tạp – chủng! Ta muốn nuốt óc của ngươi!” Dã man Đại Vu phẫn nộ rít gào một tiếng, hắn ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, hai chân dùng sức giẫm mặt đất, mặt đất kịch liệt run lên, Cơ Hạo hướng phía sau vội lui chỉ cảm thấy dưới chân phập phồng một trận, thân thể lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống đất. “Dã man, nơi này là lãnh địa của Hỏa Nha bộ chúng ta, các ngươi muốn chết sao?” Phía sau, Cơ Ưng đã cầm trường mâu lăng không bắn nhanh đến, một ánh lửa bao lấy thân thể Cơ Ưng, hắn giống như bay lượn vượt qua vài dặm, trong khoảnh khắc chắn trước người Cơ Hạo. Trường mâu do gỗ dâu xanh chế thành mang theo nhiều điểm ánh lửa, trên đầu thương Hắc Diệu Thạch rèn lóng lánh phù văn quỷ dị, phun ra mảng lửa lớn. Trong thời gian ngắn, đôi tay Cơ Ưng run run, kéo trường mâu hướng dã man Đại Vu liên tục đâm ra mấy trăm thương. Dã man Đại Vu khép hai tay, lòng bàn tay hắn một hình xăm lang nha bổng sáng lên, một cây lang nha bổng thuần kim loại dài ba thước bỗng dưng chui ra. Dã man Đại Vu dùng sức vung lang nha bổng, mang theo một cơn gió xoáy màu máu, hung hăng va chạm với trường mâu trên tay Cơ Ưng. Trên người Cơ Ưng có hai nơi vu huyệt lóe ra, trên người dã man Đại Vu có ba chỗ vu huyệt sáng lên, cứng đối cứng va chạm, Cơ Ưng rõ ràng hơi chịu thiệt. Trường mâu và lang nha bổng kịch liệt chấn động, Cơ Ưng lảo đảo liên tục lui về phía sau, giáp mềm trên người bị lang nha bổng va chạm một cái, một mảng lớn nhuyễn giáp nhất thời hóa thành mảnh vỡ. Một tiếng xé gió bén nhọn ập tới, Cơ Lang lưu thủ Lãnh Khê cốc thét dài đánh tới, hắn mang theo một ánh lửa, ở không trung làm một cái đổi vị trí hoàn mỹ với Cơ Ưng, thân hình lóe lên, Cơ Lang lên gối một cú trúng dã man mặt Đại Vu. Tiếng xương vỡ vụn ầm ầm vang lên, toàn bộ gương mặt dã man Đại Vu lõm xuống, vô số máu tươi từ trong thất khiếu của hắn phun ra. Hắn thống khổ tru lên, ném lang nha bổng trong tay, chật vật ôm mặt hướng phía sau chật vật chạy trốn. Vừa mới chạy ra không đến mười bước, Cơ Ưng đã kịp thở, hai chân dùng sức giẫm lõm mặt đất, trường mâu trong tay mang theo một ánh lửa bắn nhanh ra, tàn nhẫn sắc bén xuyên thủng lưng dã man Đại Vu. Tiếng rú thảm tuyệt vọng chấn động rừng cây xung quanh kịch liệt chớp lên, thân thể dã man Đại Vu kịch liệt run rẩy, ầm ầm ngã xuống đất. Dã man chiến sĩ lấy hàng ngàn để tính chạy ra khỏi rừng cây, nhìn thấy Đại Vu cường hãn nhất nhà mình vậy mà bị người ta đánh bại, những dã man chiến sĩ kia đồng thời ngây ra ở tại chỗ. Dã man, là cường đạo trong rừng rậm Nam hoang, bọn họ không có sào huyệt cố định, không biết nuôi dưỡng gia cầm gia súc, lại càng không biết gieo trồng thu hoạch. Trong dã man cũng không có cái gì vu tế cùng trưởng lão, toàn bộ tộc nhân sau khi già cả đều sẽ bị bọn họ ăn. Dã man giống như dã thú lưu lạc ở trong rừng rậm Nam hoang, đi đến nơi nào cướp tới nơi đó, vô luận là gia súc hay là người, đều là thức ăn bọn họ lấp đầy bụng. Dã man Đại Vu bị đánh bại là thủ lĩnh bộ lạc dã man này, cũng là chiến sĩ cường đại nhất của bọn hắn. Thủ lĩnh mạnh nhất bị đánh ngã, các chiến sĩ dã man nhất thời không biết làm sao gầm rú lung tung lên. Trong rừng rậm, trong một mảng bóng cây tối tăm, một bóng người khoác trường bào bất mãn lẩm bẩm: “Ta đã nói mà, đám gia hỏa chỉ số thông minh ngay cả gia súc cũng không bằng đó sẽ không có tác dụng gì. Muốn thu hoạch chiến lợi phẩm cuối cùng, phải dựa vào bản thân chúng ta.” Trong bóng cây, một bóng người cao lớn đi ra: “Tốc chiến tốc thắng đi, hai Đại Vu vừa mới mở vu huyệt, là đối thủ không tệ. Hơn nữa hai Đại Vu này bộ dạng rất cao to, tuấn lãng, bọn họ sẽ trở thành vật ân huệ của những lão bà kia, bọn họ đáng giá nhiều tiền!” Lại một bóng người cao lớn tương tự đi ra: “Chúng ta cùng nhau ra tay, mau chóng bắt sống. Còn có tiểu gia hỏa kia, tuổi nhỏ như vậy đã có thể thi triển vu pháp, hắn cũng đáng nhiều tiền... Chủ yếu nhất là, tiểu bạch kiểm tuấn tú như vậy, có người sẽ phi thường thích hắn!” Cơ Hạo cầm lên rìu đá vừa rồi ném xuống, hung hăng chém một phát ở trên cổ dã man Đại Vu. Mặc cho hắn dùng hết toàn lực, rìu đá chém vào trên cổ dã man Đại Vu phát ra tiếng vang lớn ‘Đương đương’, thỉnh thoảng bắn lên các tia lửa. Cơ Hạo ước chừng chém hơn một trăm rìu, lúc này mới đem đầu của dã man Đại Vu chặt hết. Dù không còn đầu, trong cổ dã man Đại Vu chỉ chảy ra chút ít máu tươi, thân thể hắn còn đang không ngừng run rẩy co giật. Ước chừng qua thời gian năm hơi thở, trong cổ hắn mới đột nhiên phun ra một dòng máu dài trăm trượng, thân thể mới chợt cứng ngắc, không nhúc nhích nữa. Thân thể Đại Vu, cường độ thật đáng sợ, sinh mệnh lực thật đáng sợ! Đây mới là Đại Vu vừa mới mở ba cái vu huyệt! Tiếng bước chân ‘Leng keng’ từ trong rừng cây truyền đến, một cỗ sát ý như có như không dọa Cơ Hạo ngẩng đầu lên hướng rừng cây nhìn lại. Hai bóng người khôi vĩ chiều cao vượt qua ba thước bước nhanh từ trong rừng cây đi ra, trên thân bọn họ mặc một bộ giáp trụ kim loại hoàn mỹ, trừ gương mặt, ngay cả ngón tay cũng có bảo vệ bàn tay tinh xảo đẹp đẽ đem toàn bộ tứ chi che chở ở bên trong. Làn da hai đại hán có màu đồng xanh cổ quái, bọn họ một người cầm chùy xích, một người cầm trọng thuẫn mã kiếm, giống như hai tòa thành lũy kim loại hướng bên này ép tới. Cơ Hạo chấn động nhìn hai đại hán này——khuôn mặt bọn họ trừ màu da, tuyệt đại bộ phận ngũ quan không khác nhân tộc Nam hoang. Duy nhất làm người ta kinh sợ là ——phía trên lông mày bọn họ, còn có hai con mắt to tinh quang bắn ra bốn phía. Hai đại hán này phân biệt đều có bốn con mắt! Cơ Ưng, Cơ Lang đồng thời kinh hô: “Toàn lực tử chiến! Chết tiệt, là bọn ác quỷ Già tộc!”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vu Thần Kỷ
Chương 35: Bốn mắt
Chương 35: Bốn mắt