TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thịnh Thế Đích Phi
Chương 168: Truy binh

Không khí trong nháy mắt trở nên nặng nề vô cùng, hồi lâu, sắc mặt Mặc Hoa âm trầm hừ nhẹ một tiếng, nói với đám người Trác Tĩnh: “Các ngươi bảo vệ Vương phi.” Nói xong, xoay người muốn rời đi. Diệp Ly nhíu nhíu mày, hỏi: “Ngươi đi đâu vậy?” Mặc Hoa cắn răng cười ác độc nói: “Ta dẫn người đi làm thịt mấy chủ tướng lãnh binh trước, xem bọn hắn còn đục nước béo cò được nữa không?” Diệp Ly lắc đầu nói: “Không được, nhiều binh mã dừng ở gần Hồng Châu như vậy, nếu không có người quản chế sẽ loạn hơn. Hơn nữa… Hiện tại mấy lãnh binh kia chưa chắc là người định đoạt. Mặc Cảnh Kỳ không thể nào không phái người tới đây.” Mặc Cảnh Kỳ không phải là người có thể tùy tiện tin tưởng thần tử, hắn có thể hạ mật chỉ như vậy tuyệt đối sẽ phái một người có phân lượng không thể khinh thường tự mình đến đây.

Mặc Hoa xoay người lại nhìn Diệp Ly, “Vương phi có tính toán gì không?”

Diệp Ly khẽ trầm ngâm, nhẹ giọng nói: “Ít nhất trong hôm nay không thể để cho bọn họ nhích tới gần thành Hồng Châu. Trác Tĩnh, nghĩ biện pháp để cho bọn họ biết, Bản phi đã rời khỏi Hồng Châu rồi!”

Mọi người đồng loạt nhìn về phía Diệp Ly, trong ánh mắt tràn ngập không đồng ý. Trác Tĩnh nói: “Vương phi, chuyện này quá nguy hiểm.” Diệp Ly nhẹ giọng thở dài nói: “Hiện tại chỉ có thể làm như vậy. Chỉ hy vọng… Vương gia có thể kịp phái người tới tiếp nhận Hồng Châu. Đi đi.” Trác Tĩnh đứng vẫn đứng ở tại chỗ, không chịu di chuyển nửa bước. Sắc mặt Diệp Ly trầm xuống, nói: “Đây là mệnh lệnh!” Bất đắc dĩ, Trác Tĩnh chỉ đành phải xoay người đi. Mặc Hoa trầm mặc chốc lát, rồi nói: “Vương gia chắc đang trên đường tới Hồng Châu, Vương phi, chúng ta đi tắt theo đường nhỏ xuôi nam, có lẽ có thể gặp phải Vương gia trên đường.” Diệp Ly quay đầu lại nhìn thoáng qua thành Hồng Châu nhẹ giọng nói: “Bây giờ chỉ có thể như thế, đi thôi.”

Đoàn người theo như Mặc Hoa nói, đi tắt theo đường nhỏ xuôi nam. Rất nhanh, quân của Đại Sở trú đóng ở cách đó không xa đã hành động, nhưng lại không phải là đi về phía Hồng Châu, mà ngược lại phân tán ra bốn phía giống như đang tìm kiếm người nào. Hơn thế nữa, đồng thời, một đội nhân mã tinh nhuệ khác lấy tốc độ cực nhanh lướt qua thành Hồng Châu chạy vào quan nội.

Dưới bóng đêm, trong núi rừng, tiếng binh khí liên tục va chạm không ngừng. Trong rừng cây, mười mấy ám vệ che Diệp Ly ở chính giữa bình tĩnh ứng đối với địch nhân liên tục vây quanh không ngừng, khắp nơi trên mặt đất chung quanh đều là thi thể nằm ngang, mùi huyết tinh nồng đậm tràn ngập cả rừng cây.

“Vương phi, chúng ta bị bao vây.” Mặc Hoa đứng ở bên cạnh Diệp Ly, trầm giọng nói.

Diệp Ly gật đầu, “Đã thấy.” Một nhóm người bọn họ tổng cộng không tới năm mươi người, còn đối phương lại có ít nhất bảy tám trăm người. Hơn nữa thấy đối phương đã sớm phát ra tín hiệu, nàng dám chắc rằng còn có càng nhiều địch nhân đang ùn ùn chạy tới không ngừng, “Nên nói quả thật Mặc Cảnh Kỳ thật sự quá coi trọng Bản phi sao?” Lâm Hàn nói: “Chỉ sợ ở trong mắt bọn họ, sớm muộn gì Hồng Châu cũng là lưỡng bại câu thương, tất nhiên bắt được Vương phi mới quan trọng hơn.” Quan trọng nhất là, bọn họ đã biết được từ trong miệng tướng lãnh bị bắt, trong mật chỉ của Mặc Cảnh Kỳ có nói, người bắt được Định Vương phi sẽ nhận được phần thưởng vạn lượng hoàng kim, thăng ba cấp. Giết chết Định Vương phi cũng có thể nhận được vạn lượng hoàng kim, thăng ba cấp. So sánh lên, đi tham gia chiến sự Hồng Châu có thể có được đủ chỗ tốt để cho không người nào có thể bỏ qua. Mặc Hoa nhìn bốn người một chút, nói: “Các ngươi hộ tống Vương phi xông ra, chúng ta ngăn trở những người này.”

Diệp Ly hơi bất đắc dĩ cười khổ nói: “Hiện tại mấy người đi ra ngoài từ chỗ xung yếu đã khó càng thêm khó, cùng đi đi.” Mặc Hoa dừng lại, thật sự hắn cũng hiểu lời nói của Vương phi rất đúng, bây giờ bọn hắn bị vây quanh ở trong nơi núi rừng này, vài người muốn xông ra căn bản là tìm chết. Huống chi Định Vương phi là mục tiêu chú ý của những người đó.

Cúi đầu tránh được trường thương đâm tới từ một người lính, Diệp Ly quay người lại, dễ dàng chặt đứt cổ họng của đối phương. Trong không khí truyền đến mùi máu tươi làm cho nàng không nhịn được nhíu mày, đè xuống cảm giác muốn nôn mửa trong lòng.

“Định Vương phi, mời đi ra nói chuyện!” Ngoài rừng đột nhiên truyền đến giọng nói của tướng lãnh đối phương. Binh sĩ tiến công chung quanh hiển nhiên cũng nhận được lệnh nên ngừng lại, chỉ là cảnh giới nhìn chằm chằm đoàn người bọn họ. Diệp Ly đứng ở phía sau ám vệ, thần sắc bình tĩnh, thản nhiên nói: “Các hạ là vị tướng quân nào?” Đối phương cười một tiếng, nói: “Cái này Vương phi cũng không cần biết. Chúng thần cũng không có ý làm Vương phi bị thương, chỉ xin Vương phi ra khỏi rừng để chúng thần lập tức hộ tống Vương phi hồi kinh nghỉ dưỡng.” Diệp Ly cười lạnh, nói thật dễ nghe. Sau khi hồi kinh, chờ đợi nàng sẽ chỉ là giam lỏng và lợi dụng không giới hạn. Lợi dụng nàng nói điều kiện với Mặc Tu Nghiêu mà thôi, huống chi bây giờ nàng lại có thai, lại càng tuyệt đối không thể rơi vào trong tay Mặc Cảnh Kỳ. Lấy thù hận của Mặc Cảnh Kỳ với Định Vương phủ và ghen ghét với Mặc Tu Nghiêu, rất khó tưởng tượng hắn sẽ làm ra chuyện gì.

Thấy Diệp Ly không trả lời, đối phương cũng hơi nóng nảy, trầm giọng nói: “Vương phi, chúng thần cũng biết bây giờ Định Vương điện hạ đang lãnh binh chạy tới đây. Cho nên thời gian chúng ta có thể cho Vương phi cũng không nhiều. Một canh giờ sau, nếu Vương phi không đi ra, xin thứ cho hạ thần vô lễ.” Vệ Lận cười lạnh một tiếng nói: “Nếu đã biết Định Vương sắp đến, sao còn dám vô lễ với Vương phi như thế, các ngươi không cần mệnh nhỏ nữa sao?” Đối phương trầm mặc chốc lát, mới lên tiếng nói: “Ăn lộc vua phân quân chi ưu (ăn lộc của vua phải làm việc cho vua), chúng thần cũng vạn bất đắc dĩ thôi, kính xin Định Vương phi bao dung.” Sau đó chính là không khí chờ đợi ngưng trọng mà khẩn trương. Diệp Ly nhìn vô số ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm bọn họ cách đó không xa, nhẹ nhàng vuốt ve bụng bằng phẳng, nở nụ cười hơi bất đắc dĩ và mỏi mệt, “Trác Tĩnh, lúc này… không biết thành Hồng Châu thế nào rồi?” Trác Tĩnh nói: “Binh mã đi đến cũng không nhiều lắm, chỉ sợ toàn bộ đều đã dùng để đuổi bắt chúng ta. Thế cục Hồng Châu chỉ cần không có bất ngờ gì xảy ra, chắc sẽ không có cái gì khác biệt với suy nghĩ lúc trước của Vương phi.” Diệp Ly hơi vui mừng gật đầu cười nói: “Vậy thì tốt. Cuối cùng… Cũng có một bên thắng đi.” Lâm Hàn thấp giọng hỏi: “Vương phi, chúng ta làm gì bây giờ?” Diệp Ly bình tĩnh giương mắt lên, thấp giọng nói: “Hướng góc Đông Nam, xông ra.”

Mặc Hoa lo lắng, nhăn chặt mày kiếm, nói: “Thân thể của Vương phi……”

Diệp Ly lạnh lùng cười một tiếng, “Nếu rơi vào trong tay bọn họ, ngươi cảm thấy sẽ như thế nào?” Mặc Hoa không nói,một khi  Định Vương phi rơi vào trong tay Mặc Cảnh Kỳ, thì có lẽ sẽ không chết hoặc bị lấy ra để uy hiếp Vương gia. Nhưng một khi Định Vương phi có mang thế tử tương lai của Định Vương phủ rơi vào trong tay Mặc Cảnh Kỳ… Đây tuyệt đối là một tai họa, không chỉ là tai họa cho Vương gia, Vương phi, mà càng là cho cả Mặc gia quân. Nhìn chằm chằm Diệp Ly một cái, Mặc Hoa cung kính lạy một lạy với Diệp Ly mà trước nay chưa có, “Cẩn tuân theo Vương phi phân phó.”

Góc Đông Nam hướng vào núi sâu, địa hình cũng càng thêm gập ghềnh hiểm trở hơn với những chỗ khác. Có lẽ chính bởi vì như thế, mà người canh giữ ở bên này rõ ràng ít hơn những nơi khác mấy lần, điều này cũng chính là cửa hy vọng duy nhất mà hắn có thể xông ra. Diệp Ly ra lệnh một tiếng, tất cả ám vệ cùng nhau đồng loạt vọt tới chỗ đó, dọc theo đường đi không chút lưu tình, có thể nói là gặp thần thí thần, gặp phật giết phật. Sau lưng đồng thời cũng truyền đến tiếng kêu hổn hển tức giận ngoài rừng, “Giết cho ta! Chết hay sống không cần lo, một cũng không để cho chạy!”

Chính là dựa vào một cổ khí thế đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi như vậy, cuối cùng đoàn người thật sự đã giết ra khỏi vòng vây, đi vào sâu trong núi. Nhưng mà ám vệ theo bên người cũng chỉ còn dư lại bảy tám người cũng là vết thương chồng chất, bao gồm cả bọn người Mặc Hoa, Trác Tĩnh, chỉ có Diệp Ly được bọn họ che ở chính giữa thì ngoại trừ thần sắc hơi mỏi mệt ra, cũng không có bị ngoại thương gì.

Trong thâm sơn cùng cốc ít ai lui tới, cho dù đối phương có mấy ngàn nhân mã, nhưng muốn tìm ra mấy người hành tung bí ẩn từ trong thâm sơn cùng cốc như vậy cũng không dễ dàng. Sáng sớm ngày hôm sau, đoàn người căn bản đã thoát khỏi truy binh, nhưng bọn họ cũng không biết con đường phía trước trong rừng núi sâu mênh mông này như thế nào. Chỉ có thể dựa vào một phương hướng đại khái mà đi tới. Cộng thêm kiếp trước kiếp này, Diệp Ly còn chưa bao giờ chật vật đến như vậy. Mặc dù kiếp trước cũng trải qua rất nhiều hoàn cảnh còn bết bát hơn hiện tại, nhưng điều kiện tiên quyết là thân thể của nàng còn rất khỏe mạnh. Nhưng hiện tại, bởi vì  mang thai nên cho dù còn không ảnh hưởng đến hành động, thì trên phương diện tinh thần thể lực đều rõ ràng đã hơi không chịu nổi. Mang thai ba tháng đầu vốn là giai đoạn nguy hiểm, cũng không thích hợp hoạt động quá mức kịch liệt. Mặc dù chỉ là hơn một ngày, nhưng Diệp Ly cũng đã mơ hồ hơi khó chịu. Trong lòng nàng rất rõ ràng, thật sự nếu không cẩn thận một chút thì rất có thể nàng sẽ mất đi cục cưng đầu tiên của nàng.

Tìm một chỗ bằng phẳng tương đối bí mật ngừng lại, đoàn người ăn một chút lương khô và uống nước. Lâm Hàn nói: “Chỉ cần không gặp phải truy binh ở đây, chúng ta đi ra ngoài từ nơi này, thì sẽ không có chuyện gì.” Vệ Lận lắc đầu nói: “Mặc dù không biết vị trí cụ thể, nhưng theo vị trí núi non này, thì vô luận chúng ta đi ra ngoài từ phương hướng nào đều cách Vương gia và Mặc gia quân rất xa. Mà nếu như trở lại đường cũ… Chúng ta rất có thể sẽ gặp phải truy binh.” Diệp Ly suy nghĩ một chút, rồi nói: “Lâm Hàn, một mình ngươi trở về, đi tìm Vương gia.” Lâm Hàn không đồng ý nói: “Trở về cầu cứu, thì chỉ cần phái ám vệ là được. Thuộc hạ ở đây cũng có thể trợ giúp nhiều một chút.” Diệp Ly lắc đầu nói: “Không, trên đường trở về nhất định vô cùng hung hiểm. Ngươi hoặc là Trác Tĩnh, Vệ Lận trở về, thì ta mới yên tâm. Mà bây giờ chúng ta ở trong núi sâu, chỉ cần cẩn thận bí mật, thì rất khó gặp phải tình huống truy binh quy mô lớn. Đi nhanh về nhanh… Nếu trên đường trở về xảy ra điều gì, thì không còn người nào biết chúng ta ở chỗ này nữa. Đến lúc đó……” Vệ Lận đưa tay vỗ vỗ bả vai Lâm Hàn, gật đầu. Lâm Hàn nhìn thoáng qua mọi người, chỉ đành phải gật đầu nói: “Dạ, thuộc hạ nhất định sẽ nhanh chóng tìm được Vương gia!”

Diệp Ly gật đầu, “Trên đường cẩn thận.”

Tiễn Lâm Hàn đi, tất cả mọi người lại tạm nghỉ ngơi ở chỗ coi như bằng phẳng này. Diệp Ly ngồi ở dưới một cây đại thụ, dựa lưng vào cây khô, xuyên thấu qua tầng tầng bóng cây, nhìn lên không trung. Khóe miệng nhấc lên một tia cười khổ tự giễu: thật sự chật vật…… Ở cái thế giới này, nàng biết, thật ra thì nàng cũng không đủ cường đại. Đây là một thời đại của vũ khí lạnh, so với những thứ cao thủ tuyệt đỉnh kia, nội lực của nàng không đủ mạnh, khinh công không tốt. Ở trên chiến trường, so với những thứ danh tướng tuyệt thế chân chính kia, sở học chút ít binh pháp lý luận kia của nàng căn bản không làm nên được chuyện gì. Nàng dựa vào cũng chỉ là suy nghĩ hoàn toàn khác hẳn với người bình thường mà thôi, lần này giao phong với Trấn Nam Vương, nàng xem như chiếm được thượng phong, nhưng trong lòng nàng cũng rất rõ ràng, ở dưới tình huống binh lực dự bị hoàn toàn ngang nhau, tối đa chưa đầy ba tháng, vô cùng có khả năng nàng sẽ thất bại thảm hại. Nàng cũng hiểu, thật ra thì… Nàng hoàn toàn có thể lựa chọn một cuộc sống dễ dàng hơn, thoải mái hơn, làm một cô gái, không người nào có thể nói nàng không đúng. Nhưng mà… Nàng vẫn còn không có cách nào hoàn toàn xem mình như những cô gái yếu đuối thời đại này được. Nhìn nam nhân liều chết liều sống tại phía ngoài, mà mình thì ở trong nhà hưởng thụ yên tâm thoải mái, hưởng thụ cẩm y ngọc thực được đối phương cung cấp. Cho dù là khi chật vật như hiện tại, thì nàng cũng chưa từng hối hận. Ít nhất… Nàng đã làm hết khả năng của mình, mà không phải ở lại kinh thành chờ con nàng bị Mặc Cảnh Kỳ bắt được để dùng làm con cờ uy hiếp phụ thân của bé.

Vịn cây đứng dậy, Diệp Ly đi về phía đống lửa, buổi tối đầu mùa đông đã có mấy phần rét lạnh. Ba ám vệ đang bận rộn nướng thịt nấu súp, thấy Diệp Ly tới đây vội vàng đứng dậy, Diệp Ly khoát tay một cái nói: “Tất cả mọi người đều đã mệt mỏi, đừng quan tâm nhiều đến nghi thức xã giao như vậy. Ngồi đi.” Hiển nhiên mấy ám vệ chưa bao giờ tiếp xúc qua chủ tử như vậy, hơi chần chờ nhìn Trác Tĩnh ngồi ở trên cây nhắm mắt dưỡng thần một chút. Mặc Hoa dẫn người đi săn thú, bọn họ chỉ có thể tìm kiếm ý kiến của Trác Tĩnh cũng từng là ám vệ mà thôi. Nhận thấy được ánh mắt của ám vệ, Trác Tĩnh mở mắt ra nhìn bọn họ một cái, rồi nói: “Nghe theo Vương phi phân phó.” Lúc này ba người mới ngồi xuống một lần nữa, trầm mặc làm chuyện của mình, nhưng thần sắc lại câu nệ hơn mới vừa rồi.

Diệp Ly nhàn nhạt mỉm cười, đưa tay cầm lấy nhánh cây gẩy gẩy đống lửa, cầm lấy thịt chim đã xiên vào cây đặt lên trên lửa nướng chín, rồi ném lên cành cây, Vệ Lận đang treo mình ngược trên tàng cây đưa tay tiếp được, cũng không nói nhiều, liền cắn một cái bắt đầu ăn, Trác Tĩnh ở trên cây, nhìn bên kia chảy nước miếng ròng ròng, “Vương phi……” Diệp Ly nhướng nhướng đôi mi thanh tú, cầm một xiên ném tới một lần nữa, Trác Tĩnh hoan hô một tiếng, lúc này mới vui thích bắt đầu ăn. Diệp Ly quay đầu lại thấy ám vệ đang nhìn nhìn hành động của bọn họ mà lộ ra vẻ kinh dị, cười nói: “Đều đói bụng thì ăn trước đi, chờ Mặc Hoa trở lại thì lại nướng tiếp.” Trác Tĩnh vừa cắn thịt nướng, vừa mơ mơ hồ hồ nói: “Ta đã nói… Ta đi ra ngoài kiếm ăn, khẳng định nhanh hơn… Thống lĩnh khụ khụ… Mặc Hoa……”

Hình như bởi vì những hành động giữa Diệp Ly và Trác Tĩnh, Vệ Lận, nên không khí cũng dần dần bắt đầu hòa hoãn. Diệp Ly không chịu được mùi khói lửa và mùi vị dầu mỡ, nên không muốn ăn thịt nướng trong tay chút nào. Một ám vệ nhìn nàng một chút, lấy hai quả dại đỏ rực to bằng nắm tay ra, đưa cho Diệp Ly, hơi xấu hổ nói: “Đây là hái lúc ở trên đường, nếu Vương phi không chê thì ăn cái này đi.” Diệp Ly cười một tiếng, nhận lấy, tiện tay xoa xoa, rồi cắn một cái, trái cây mang theo vị chua ngọt lập tức làm cho nàng thoải mái hơn rất nhiều, gật đầu cười nói với ám vệ kia: “Cám ơn ngươi.”

Ám vệ đỏ mặt lên, vội vàng nói không dám.

Vừa ăn quả dại, lại nhìn mấy ám vệ đang mịt mờ mà tò mò đánh giá nàng, Diệp Ly nhàn nhạt mỉm cười, nhẹ giọng hỏi: “Lần này liên lụy các ngươi rồi, sợ không?”

Những ám vệ này cũng là thanh niên ưu tú cực kỳ trẻ tuổi, nếu tương lai cải tổ, vô luận đặt ở Hắc Vân Kỵ, Mặc gia quân hay tiến vào Kỳ Lân cũng là tiền đồ vô lượng. Lần này lại đi theo nàng thì hầu như phải hy sinh toàn bộ rồi.

“Không sợ!” Ám vệ đưa quả dại cho Diệp Ly cất cao giọng nói: “Có thể vì Vương gia và Vương phi tận trung mà chết, là vinh quang của ám vệ.”

“Nói nhảm.” Diệp Ly nhẹ giọng trách mắng: “Không cầu sinh trước, làm sao chỉ muốn tận trung mà chết. Nếu đều chết sạch thì ai còn vì Định Quốc Vương phủ mà tận trung?” Ba thanh niên nghi ngờ nhìn Diệp Ly, hiển nhiên theo lời của Vương phi thì hoàn toàn trái ngược với giáo dục mà bọn họ tiếp nhận từ nhỏ, để cho bọn họ không thể hiểu được, “Chẳng lẽ ý của Vương phi là, chúng ta hẳn phải sợ chết, mà lâm trận bỏ chạy sao? Mặc dù chúng ta không phải là Hắc Vân Kỵ và Mặc gia quân danh chấn các nước, nhưng cũng không làm ra chuyện như vậy.” Hiển nhiên ba thanh niên không ủng hộ lời của Diệp Ly. Diệp Ly cười nói: “Chết, có nặng như Thái Sơn, cũng có nhẹ tựa lông hồng. Nếu vì một chút chuyện nhỏ liền buông tha cơ hội sống sót hoặc một chút ngăn trở nhỏ lại phải cắt cổ muốn chết muốn sống, vậy cho dù tận trung thì cũng là ngu trung. Nếu vì đại cục, vì lý tưởng, vì tín ngưỡng, đã phấn đấu hết khả năng, mà cuối cùng lại chỉ có thể xả thân, vậy thì cho dù đã chết thua, thì cũng là dũng sĩ chân chính.” Ba thanh niên như có điều suy nghĩ. Thật ra thì đầu năm nay, ám vệ hoặc tương tự, đều có một quy củ bất thành văn, tỷ như nhiệm vụ quan trọng thất bại, thì rất nhiều người cũng sẽ lấy cái chết tạ tội. Bọn họ thân là ám vệ thì tất nhiên cũng đã gặp không ít ví dụ như vậy, thậm chí chính bản thân bọn họ cũng có ý nghĩ như vậy. Cho nên, lần này huynh đệ bảo vệ Vương phi chết đi tất nhiên làm cho bọn họ khổ sở, nhưng chính bọn hắn cũng có tâm tư chuẩn bị, nếu như Vương phi xảy ra điều gì ngoài ý muốn thì toàn bộ bọn họ cũng sẽ lấy cái chết tạ tội. Nhưng nghe Vương phi nói…, thì hình như Vương phi cảm thấy cách làm như thế của bọn họ cũng không đúng.

“Vương phi… Chẳng lẽ phạm sai lầm thì không nên lấy cái chết tạ tội sao?”

Diệp Ly nhìn trời liếc mắt, hỏi: “Người phạm sai lầm lấy cái chết tạ tội, chẳng lẽ sai lầm này sẽ không tồn tại nữa sao?”

“Vậy… Phải làm gì?”

“Đương nhiên là cố gắng sống sót, đền bù sai lầm của mình. Cái chết chỉ là hành động hèn nhát mà thôi.” Diệp Ly kiên định nói. Ba người trẻ tuổi kinh ngạc suy nghĩ hồi lâu, trong đó một người hơi cẩn thận hỏi: “Vương phi, cái kia… Kỳ Lân còn nhận người không?” Diệp Ly cười một tiếng, “Các ngươi cũng biết Kỳ Lân?” Ba người đồng loạt gật đầu, Kỳ Lân cũng là bí ẩn chưa giải trong tất cả Mặc gia quân và Định Quốc Vương phủ, so với mấy chục vạn Mặc gia quân phân tán các nơi, thì hiển nhiên ám vệ biết nhiều hơn một chút, ba thanh niên nhìn Trác Tĩnh và Vệ Lận một ngồi dựa một treo ngược trên cây cách đó không xa một chút, trong mắt có nhiều hơn một chút hâm mộ và hy vọng. Bọn họ đều xuất thân giống nhau, thậm chí còn từng theo chân bọn họ cùng nhau huấn luyện trưởng thành. Nhưng bây giờ thoạt nhìn bọn hắn cũng đã không đơn giản như vậy nữa.

Diệp Ly quay đầu cười nói: “Dĩ nhiên, nếu như lần này các ngươi có thể còn sống trở về, nói không chừng ta có thể năn nỉ Tần Phong một chút, để hắn cho các ngươi có một cơ hội. Nhưng mà… Các ngươi cần phải tự mình thuyết phục Mặc Hoa?”

Ba thanh niên mừng rỡ, trên gương mặt trẻ tuổi chớp động lên quang mang sức sống bừng bừng, quét đi hết mỏi mệt và bị đè nén lúc trước.

“Có người tới!” Trên cây Trác Tĩnh và Vệ Lận đồng thời nhảy xuống, rơi đến bên cạnh Diệp Ly, thần sắc cảnh giác. Những người khác cũng bận rộn đứng lên làm ra tư thế chuẩn bị chiến đấu.

Diệp Ly lắng tai nghe, rồi trầm giọng nói: “Hai nhóm người, một từ dưới chân núi đi lên, cách nơi này còn xa. Một từ phía trên đi xuống, chắc là đám người Mặc Hoa.” Phía sau, ám vệ đã nhanh chóng dập tắt đống lửa, trong nháy mắt Mặc Hoa cũng mang theo mấy ám vệ đến trước mặt, Mặc Hoa trầm mặt nói: “Mới vừa rồi trên chân núi thấy có người đang đi lên núi.” Diệp Ly cau mày nói: “Xuống núi chắc chắn không được, hiện tại dưới chân núi đã bị vây đến nước chảy cũng không lọt, trên núi còn đường không?” Mặc Hoa nói: “Đỉnh núi có một vách đá, ngọn núi đối diện vách đá hoàn toàn tách biệt với bên này. Nếu như có thể đi qua……”

“Không có trở ngại gì sao?” Diệp Ly hỏi.

Mặc Hoa khẽ gật đầu, “Có thể thử một lần.”

Diệp Ly khẽ thở ra một hơi, trầm giọng nói: “Lên núi đi.”