TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhất Phẩm Giang Sơn
Chương 233: Răng vàng

Thương nhân bên ngoài trước khi vào kinh có thể đến Tiện Tiền Vụ để lưu giữ khoản tiền mặt lớn, sau đó Tiện Tiền Vụ sẽ xuất ra một tờ phiếu khoán phân thành hai nửa, một nửa do người gửi tiền cất giữ, nửa kia thì gửi cho Tiện Tiền Vụ ở nơi muốn đến thông qua trạm chuyển giao của nhà nước.

Thương nhân khi đạt được mục tiêu thì có thể cầm lấy một nửa tờ phiếu khoán đó tới Tiện Tiền Vụ ở nơi muốn đến, sau khi đối chiếu phiếu khoán, kiểm tra ký hiệu bí mật, ám hiệu thì có thể rút tiền. Điểm lợi của phương pháp này nhìn là có thể thấy ngay, không chỉ tiện lợi mà còn tránh được nguy hiểm, vì thế mà tự nhiên nó nhận được sự hoan nghênh của những thương nhân.

Chỉ là bởi vì Tiện Tiền Vụ mỗi lần giao nhận trước tiên đều phải rút tiền, sau đó chuyển tồn, lại còn phải nộp phí thủ tục không nhỏ hai lần, hơn nữa có rất nhiều hạn chế và bất lợi nên mới không tín dụng tiền tệ hóa.

Chỉ có điều giàu có vào loại bậc nhất như Chu Đại Lang kia thì những phiền phức nhỏ nhặt này tất có thuộc hạ của y xử lý hết, bản thân y chỉ cần ngồi đó mà hưởng thụ những lợi ích và sự tôn quý mà phương pháp này mang lại là được rồi.

Ngoài ra bởi vì Trần Khác có quan hệ tốt với Bao Chửng, nên cuộc đấu giá hôm nay quan phủ cũng thừa nhận ngân phiếu của hiệu tiền Biện kinh, hoặc có thể nói là phiếu gửi tiền....

Chu Đại Lang đã mua sạch đạn dược, nhưng ở bên kia lại hét giá lên “hai trăm sáu mươi nghìn quan”!

- Nhất định phải đánh bại bọn người Liêu mới được!

Y hung hăng cầm lấy bản hợp đồng đặt trên bàn, rồi ký tên vào tấm khế ước “vay trước trả sau”, sau đó quay qua đám tùy tùng nói:

- Tăng giá!

Mảnh đất này theo như giá thế chấp cho phép là một trăm tám mươi nghìn quan tiền, thật là không tin bốn trăm ba mươi nghìn quan cũng không thể giữ lại được!

Bạch Dịch Cư ban đầu cũng không nói gì, dù sao thì nhiệm vụ của quản lý là để khách hàng vay nhiều.

Tuy nhiên khi giá đã vượt qua mức ba trăm hai mươi nghìn quan thì tiểu Bạch cũng không thể chịu được nữa, bắt đầu khuyên Chu Đại Lang từ bỏ nó:

- Tiêu phí mười triệu tiền chỉ để hả cơn giận thật không phải là hành vi của người có lý trí, vẫn còn tới hai mảnh đất tốt nữa mà, hay là chúng ta bỏ qua mảnh đất này đi.

- Nhảm nhí.

Khuôn mặt Chu Đại Lang kéo dài như quả mướp vậy, y tức giận nói:

- Người Liêu ức hiếp người quá đáng, nếu ta nhẫn nhịn chúng thì chẳng phải là nỗi nhục của đất nước sao!

- Sao có thể là nỗi nhục của đất nước chứ?

Bạch Dịch Cư khuyên:

- Lần này bọn chúng là muốn quyên một trăm triệu tiền cho đại Tống!

- ...

Chu Đại Lang lúc này mới tái mặt, nhìn Bạch Dịch Cư nói:

- Tiểu Bạch, người Nhất Tứ Nhạc Nghiệp các người không hiểu được tâm tình của người Hán chúng ta. Địch nguyên soái nói rất hay: “nhục Thiền Uyên, vẫn chưa tắt, thần tử hận, tuyết khi nào”. Thua ai thì thua chứ không thể thua trong tay người Liêu, chúng ta không thèm những đồng tiền dơ bẩn của bọn chúng!

Thấy thái độ của y rất kiên quyết, tiểu Bạch chỉ đành ngậm miệng.

Tuy nhiên sau khi tăng giá lên tới sáu mươi nghìn quan tiền thì tiểu Bạch không thể không áp dụng những thủ đoạn mạnh mẽ. Bạch Dịch Cư nghiêm mặt nói với y:

- Hiện nay hiệu tiền cho rằng Đại Lang tạm thời mất đi lý trí phán đoán, nếu tiếp tục như thế thì hai bên sẽ sinh ra ảnh hưởng tiêu cực. Căn cứ vào quy định tương quan điều khoản thứ mười sáu, phần khế ước này trở thành phế thải.

Nói xong tiểu Bạch liền cầm lấy bút, viết một dấu gạch chéo cực lớn vào tờ hợp đồng.

- Ngươi dám!

Chu Đại Lang giận không kiềm nổi, đấm một phát vào má Bạch Dịch Cư, quát mắng:

- Người là cái thá gì mà dám quản việc của lão gia ta!

- Ba trăm chín mươi nghìn, còn tăng hay không?

Mai Nghiêu Thần ở bên ngoài trực tiếp hét lên với bọn họ.

- Thêm!

Chu Đại Lang nghiến răng nghiến lợi, tùy tùng liền giơ tấm bảng.

- Hiệu tiền sẽ không cho ngài vay thêm nữa...

Bạch Dịch Cư nhổ ra hai cái răng, chật vật đứng lên.

- Ngươi dám!

Chu Đại Lang mang bộ dạng ăn thịt người.

- Đại Lang, chúng tôi phải chịu trách nhiệm với khách hàng.

Bạch dịch Cư cười khổ nói:

- Cũng chính là chịu trách nhiệm với ngài.

- Nói láo!

Lại một quyền tung ra, đánh mặt tiểu Bạch sưng húp.

Tuy nhiên trong lúc này thì Chu Đại Lang cũng không thể kiếm tiền ở đâu ra nên đành từ bỏ.

- Ba trăm chín mươi nghìn quan lần một!

Hồi lâu sau, Mai Nghiêu Thần cũng không đợi Chu Đại Lang tăng giá nữa, đành chậm rãi nói:

- Ba trăm chín mươi nghìn lần hai....

Đúng lúc này thì Hàn Kỳ đứng lên ngăn cản lão, Hàn tướng công nhìn tất cả mọi người, giọng khàn khàn nói:

- Chư vị, lẽ nào đại Tống ta không còn ai khác sao? Lẽ nào lại bán quốc thổ của Biện Kinh cho người Liêu?

Câu nói này của Hàn tướng công làm cho mọi người ở đó đều lấy làm hổ thẹn vô cùng. Nhưng nếu nói muốn trả lại cục tức này mà đem cả trăm triệu tiền đổ sông đổ biển, e là chỉ có tên hâm như Chu Đại Lang mới có thể làm được.

Lại có kẻ xấu bắt đầu thúc giục:

- Đại Lang, không phải chỉ là thêm mười nghìn quan tiền sao, ca ca cho ngươi vay.

Theo như mọi người biết về Chu Đại Lang thì tên tiểu tử này chắc chắn sẽ mắng “Lão tử đây không có tiền à? Sao lại phải dùng tiền của ngươi!”, sau đó sẽ vung ra hai mươi nghìn quan.

Nhưng lần này, gian phòng đó không hề có chút động tĩnh nào hết, một hồi lâu sau cũng không thấy giơ tấm bảng.

Tức thì Tả Kiến Đức cũng đã kịp thời chạy đến ngăn Chu Đại Lang lại. Ngay từ đầu hai người bọn họ hùn vốn cho vay lấy lãi ở phủ Đại Danh, mau vào mau ra, kiếm được cũng không ít lợi lộc, nên cũng coi như là có chút giao tình. Tả Kiến Đức hạ giọng nói:

- Đại Lang ngài sao không nghĩ lại đi, là ai đã đồng ý chấp thuận cho Tiêu Thiên Dật vào đây chứ?

Chu Đại Lang sửng sốt, Tả Kiến Đức vội vàng nói tiếp:

- Là Hàn tướng công! Nếu lão đã làm như vậy thì chắc chắn phải biết việc người Liêu vào mua đất, vậy sao bây giờ lại nói thế? Mâu thuẫn như thế, trong hồ lô có bán thuốc gì, người thông minh như Đại lang nhất định có thể hiểu rõ điều này!

- Ngươi muốn nói là?

Chu Đại Lang không ngu ngốc, chỉ là đầu óc thường xuyên bị cháy hỏng mất. Người trong hiệu tiền Biện Kinh ai nấy đều lần lượt ngăn cản mình, cho dù y có là đầu lợn đi chăng nữa thì cũng phải biết suy nghĩ:

- Đám người Liêu kia là một cái móc câu?

- Một vị hoàng thân nước Liêu, sao lại có thể tiêu phí hết số tiền kiếm được cả năm ở đại Tống chỉ để mua nhà lập nghiệp chứ? Tin này nếu bị truyền về thì y có còn mặt mũi nào để trở về nước nữa? Ngoại trừ việc y có ý không bao giờ trở về nước nữa, bằng không thì không còn khả năng nào khác. Nhưng nếu như là phản quốc bỏ trốn thì tại sao y lại phách lối ngang tàn như vậy? Tung tích bại lộ, chỉ cần một bức thư của nước Liêu thì y cũng bị giải về đất nước, cho nên điều này cũng là không thể. Tên Tiêu Thiên Dật này rốt cuộc là muốn làm gì, Đại Lang tự có phán đoán của mình.

Tả Kiến Đức nghiêm mặt nói:

- Ngài cần vay tiền, đừng nói là mười nghìn quan, một triệu nghìn quan hiệu tiền cũng cho ngài vay, tuy nhiên chúng tôi cũng phải chịu trách nhiệm với khách hàng. Đại Lang ngài muốn nhảy vào hố sâu, hiệu tiền chúng tôi chỉ có thể ngăn ngài lại, không thể giúp ngài nhảy xuống dưới đó được.

- ...

Chu Đại Lang không nói gì cả.

- Đã lâu như vậy rồi mà Mai Nghiêu Thần cũng không đập chùy, trong khi đó Tiêu Thiên Dật cũng không hề thúc giục.

Bạch Dịch Cư che lấy chỗ máu còn đang chảy trên miệng nói:

- Đại Lang, chui rúc trong chăn không phải là anh hùng! Phải làm cho bọn người Liêu này không những không bắt được gà mà lại phải mất nắm gạo mới được!

Gia đinh đứng bên cạnh không nói gì. Bọn họ rất hiểu vị thiếu gia của mình, ngày thường đến một câu khuyên y cũng không thèm nghe. Hôm nay lại có thể ngồi nghe hai tên tiểu tử không sợ chết này nói một hồi lâu như vậy, thật sự đã là kỳ tích rồi.

Chu Đại Lang khoanh tay nhìn Mai Nghiêu Thần cầm lấy cây chùy mãi không đập xuống, lại quay qua nhìn bóng lưng Hàn Kỳ, sắc mặt ảm đạm, cuối cùng cũng không hề lên tiếng.

Thấy Chu Đại Lang không mắc câu, Hàn Kỳ thầm than một tiếng, gật đầu ngồi xuống.

- Thỏa thuận xong!

Mai Nghiêu Thần cuối cùng cũng đập chùy xuống.

- Đợi chút!

Trước lúc tiếng chùy gõ xuống, tên phú thương Liêu quốc Tiêu Thiên Dật trầm mặc một hồi lâu đột nhiên đứng dậy nói:

- Ta không đấu nữa.

Nói xong cũng không đưa ra lý do, chỉ lập tức đứng dậy rời khỏi chỗ.

Mọi người trong sân ban đầu sửng sốt, sau đó chợt hiểu ra, thì ra tên tiểu tử này là rắp tâm quấy rối.

Hàng rào trên lầu lập tức xìa xào bốn phía. Mọi người đều chạy vọt tới sân giếng trời trong nhà, đem tất cả những âm thanh vang dội nhất, những lời mỉa mai châm chọc cay nghiệt nhất, lại còn cả vỏ hạt dưa ném vào tên Tiêu Thiên Dật mặc trường bào quý giá đẹp đẽ...

Khuôn mặt Tiêu Thiên Dật trướng lên trông như gan lợn vậy. Đám tùy tùng của y ngày thường ngang ngược là thế, nay cũng đều cúi đầu đi ra từ đầu bậc thang dưới làn mắng chửi xối xả như mưa đá.

Kỳ thực thì Tiêu Thiên Dật chính là một tên lừa đảo mà Hàn tướng công tìm về, Hàn tướng công thông minh cực độ là muốn lợi dụng tinh thần dân tộc của người trong nước để kiếm một chút từ những kẻ giàu có kia.

Mà Chu Đại Lang lại nổi tiếng là một tên nhà giàu ngốc nghếch trong thành, nhận thấy nắm chắc chín phần thắng, cộng thêm chỉ cần đứng trên đầu y, ai ngờ y rút lại... Điều này trực tiếp đánh bật lại Hàn tướng công cùng tên phú thương Tiêu Thiên Dật kia.

Kỳ thực Tiêu Thiên Dật không hề muốn chơi trò này nhưng tính cách của Hàn Kỳ rất cứng rắn, nếu như y không làm thì việc buôn bán từ đây về sau sẽ không được yên ổn. Từ chối cũng không được nên y đành chấp thuận.

Tuy nhiên nếu Hàn Kỳ đã dám chơi tới nước này thì nhất định không sợ vạn nhất. Lão đã sớm nói với Tiêu Thiên Dật, nếu thật sự có được mảnh đất này trong tay rồi thì ngươi chỉ cần mua lại nó là được, khi trở về lão phu ta sẽ chỉ lấy ngươi giá gốc.

Nhưng việc đã đến nước này, Tiêu Thiên Dật sợ hãi, ngài nói chỉ lấy của ta giá gốc, vậy ai làm chứng? Nếu như việc này truyền về nước Liêu thì cái đầu này của ta có thể sẽ bị chặt xuống làm quả bóng đá đó.

Suy đi tính lại, cuối cùng thà nhận là mình sợ cũng không dám mạo hiểm, chỉ là sự vô lễ của người Tống quả thật là nỗi nhục nhã mà cả đời này y chưa từng gặp phải, nên đành sau này lấy lại danh dự thôi.

Tiêu Thiên Dật hung hăng liếc nhìn Hàn tướng công một cái rồi ủ rũ rời đi.

.........

Trong gian phòng trên lầu hai, lúc này Chu Đại Lang còn gì không hiểu nữa? Y ôm chặt lấy Bạch Dịch Cư, dùng sức vỗ lưng y nói:

- Huynh đệ, từ nay về sau ngươi chính là huynh đệ của ta, ngươi có nhận người anh em này không?

Bạch Dịch Cư che miệng, chỉ sợ làm dính máu lên áo y.

- Thật xin lỗi, ta thật khốn kiếp, huynh đừng để trong lòng.

Chu Đại Lang không biết nên làm thế nào để cảm ơn y, liền hạ lệnh cho tùy tùng của mình nói:

- Nhanh nhanh đi tìm vị sư phụ chữa răng giỏi nhất cho ta, bảo họ làm cho người huynh đệ của ta hai chiếc răng vàng, ồ không, cả miệng đều đổi răng bằng vàng hết!

- Không cần phải...

Bạch Dịch Cư cười khổ nói:

- Đại Lang nghe lời khuyên của ta thì ta thấy vui rồi.

- Đi mau đi.

Chu Đại Lang giao Bạch Dịch Cư cho đám tùy tùng của y, vỗ vỗ bả vai y nói:

- Khi về ta mời huynh đi uống rượu!

Bọn họ vừa đi, Tả Kiến Đức liền thay thế chức vụ của Bạch Dịch Cư.

- Hồi nãy nếu không phải các huynh,

Chu Đại Lang lại cảm ơn y nói:

- Ta không chỉ phải đổ máu mà còn bị người đời chê cười nữa.

Đám tùy tùng bên cạnh thầm nghĩ, còn bị lão gia đánh cho một trận bán sống bán chết...

- Tất cả chúng tôi cũng đều là suy nghĩ vì khách hàng mà thôi, đó chính là tôn chỉ của bổn hiệu.

Tả Kiến Đức thật ra không phải là người của hiệu tiền. Y cùng với Chu Định Khôn là quan tài vụ riêng của Trần Khác, nhưng bây giờ thì đành mạo nhận.

- Nhân nghĩa!

Chu Đại Lang giơ ngón tay cái nói:

- Thì ra trên đời này trong số những người làm nghề buôn bán, vẫn còn có những người không để ý tới tiền!

Nói xong hào khí quá đỗi:

- Ta sau khi trở về sẽ nói với cha ta, từ nay về sau sẽ kết giao với cả nhà các huynh! Còn những người bạn của ta cũng sẽ đến chỗ các huynh hết! Không bao giờ kết giao với đám người ngốc ham tiền kia nữa!

Y chán ngấy tên hòa thượng ham tiền kia rồi.

- Cuộc đấu giá lại bắt đầu rồi.

Tả Kiến Đức không thể không nhắc nhở tên Chu Đại Lang chơi với máu này nói:

- Mảnh đất vừa rồi sẽ được đấu lại.

Theo như quy định, người trúng thầu từ bỏ, số tiền mười nghìn quan thế chấp không thu lại, mảnh đất sẽ lại được đấu giá.

- Ra hai trăm nghìn quan!

Chu Đại Lang hăng hái nói:

- Xem ai vẫn còn không biết xấu hổ cướp của ta?

Quả nhiên, nghe y ra giá mọi người đều không có ai theo, đây cũng có thể coi là phần thưởng cho việc y đánh bại người Liêu.

Hàn Kỳ ngược lại giận tới mức mũi lệch đi, sau đó lại ngồi thêm một lát nữa, rồi lấy cớ có công việc liền đi ngay.

Nhìn bóng dáng rời đi của Hàn Kỳ, Bao Chửng vuốt râu cười. Một con người thấu hiểu lẽ đời như ông, hồi nãy chỉ cần nhìn thấy Hàn Kỳ đứng dậy là biết ngay ẩn tình bên trong của nó.

Nói thật, ông cũng không tán thành việc lần này. Cứ cho cuộc đấu giá lần này đều nhắm vào tiền tài của nhà giàu, nhưng ông tin rằng triều đình cũng không muốn có những ảnh hưởng xấu mang lại, nhất định phải vượt qua con số trăm mấy hai trăm nghìn quan tiền. Lần này tên Chu Đại Lang thật đen đủi, ông cũng không thể ngồi đó mà không quan tâm. May sao Chu Đại Lang biết dừng cương trước bờ vực, thật là không ngờ tới, e là có cao nhân ra tay.

Trong phòng bao ở lầu ba, Khởi Mị Nhi cùng những người khác thì không nhận ra được nhiều manh mối như vậy. Bọn họ chỉ cảm thấy lần này may mà có Trần Khác ra tay kịp thời giúp cho Chu Đại Lang bảo toàn được tài sản, khiến tên Tiêu Thiên Dật tức giận mà bỏ đi. Kết quả là ánh mắt hướng về hắn càng nhiều hơn, ai cũng muốn thiêu đốt hắn.

Thấy đám oanh oanh yến yến cứ tíu tít bám lấy Trần Khác, Lý Giản cười mắng:

- Từ sau, ta sẽ không ra ngoài chơi cùng với Tam Lang nữa, thật sự rất mất mặt.

- Chẳng còn cách nào khác, chị em Biện Kinh đều yêu người đẹp, yêu cái tài, thích lợi nhỏ.

Truyền Phú cười nói:

- Cô chọn một thứ thôi chứ.

Chị em để cho hai người bọn họ nói tới mức ngượng ngùng rồi ai nấy mới trở về vị trí của mình, sau đó lại ngồi xem hai người họ thay nhau xin lỗi.

Lúc này, tâm trạng của nàng Khởi Mị Nhi cũng nảy sinh những biến đổi vi diệu. Nàng dựa đầu vào vai Trần Khác, cô gái liễu yếu đào tơ cũng không hề chú ý đến đôi tiểu bạch thố có bị hắn xâm phạm hay không.

Trần Khác cũng đoán được tâm ý của nàng, nên nàng càng tiếp cận thì hắn càng tỏ ra dè dặt, phản ứng càng mãnh liệt thì lại càng làm ra dáng vẻ của Liễu Hạ Huệ (*), ánh mắt hắn không nhìn vào đôi tiểu bạch thố của nàng mà chăm chú vào trận đấu giá giữa sân.

(*) Liễu Hạ Huệ: ông nổi tiếng là người quân tử thời Xuân Thu.

Liễu Hạ Huệ một hôm dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có một phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo ra khoác lên người cô ta rồi ôm vào lòng để cô ta hết lạnh, mà trong lòng không hề có một chút tà tâm.

Lại có lần Liễu Hạ Huệ ngồi xe ngựa với đàn bà, đi cả quãng đường dài mà mắt ông chỉ nhìn thẳng chứ không hề liếc ngang lần nào.

- Công tử, sao chàng chỉ ngồi xem thôi mà không ra giá chứ?

Khởi Mị Nhi có một mùi thơm rất kỳ lạ, không phải là mùi của son phấn mà là một loại mùi hương tự nhiên quyến rũ tới tận xương tủy. Khi nàng ấy dựa vào người thì mùi thơm ấy lại càng ngấm sâu vào cốt nhục, khiến cho người như xương vậy...

- Không mua nổi.

Trần Khác ho nhẹ một tiếng nói:

- Tới cả trăm triệu tiền đấy, đây không phải là thứ mà những học sinh nghèo này có thể đùa được.

- Công tử nếu nói nghèo thì hầu hết người trong thiên hạ đều phải nhảy sông tự vẫn rồi.

Khởi Mị Nhi ngây thơ nói:

- Không nói những thứ khác, những vị khách ngồi trên lầu này chỉ khoảng mấy năm hay mười mấy năm nữa đều muốn làm công cho chàng đó.

- Ồ...

Trần Khác ngạc nhiên trước sự nhạy bén của nàng. Xem ra những danh kỹ Biện Kinh này không chỉ có vẻ bề ngoài, hắn chỉ có thể chối ngay:

- Vị lão Tiền kia mới là ông chủ số một của hiệu tiền Biện Kinh, nàng khen nhầm người rồi.

Khởi Mị Nhi không tranh cãi chỉ che miệng cười, hiện rõ vẻ không tin.

.......

Việc quấy rối của Tiêu Thiên Dật cũng khiến cho những vị khách Biện Kinh lý trí hơn nhiều. Đến cuối giờ Ngọ thì ba mươi hai mảnh đất trong tay quan phủ đều được bán đi hết. Mảnh đất gần chùa Đại Tướng quốc rộng hơn trăm mẫu giờ đã thành mảnh đất đắt giá, được nhà họ Tào mua với mức giá ba trăm ngàn quan tiền. Mảnh đất hai mươi mẫu rẻ nhất ở đông bắc cũng được bán ra với giá ba mươi nghìn quan tiền.

Cuối cùng hai nghìn bốn trăm mẫu đất, tổng cộng bán ra được năm triệu quan tiền, so với dự tính ba triệu quan của Bao Chửng thì nhiều hơn tới hai triệu quan tiền, chỉ có điều nó vẫn chưa đạt tới mức sáu triệu quan tiền mà Hàn tướng công kỳ vọng. Thật ra thì Hàn tướng công không phải là vì bản thân mình, năm nay cả nước lũ lụt, các vùng đều muốn giảm thuế, lại muốn được cứu tế, thu trong dự kiến và ngoài dự kiến kho lương thấy rỗng tuếch. Vì vậy Tam Ti Sứ lão muốn tìm một người Liêu làm loạn, hành động bỉ ổi này cũng là do bị tình thế ép buộc.

Mà trong số năm triệu quan tiền này thì có tới khoảng hai triệu chín trăm nghìn quan tiền do hiệu tiền Biện Kinh cho vay, gộp cả trong và ngoài hiện trường.

Lúc này, sau khi Trần Khác nhận thù lao làm tùy tùng và hiến mưu kế cho Bao Chửng - phủ Khai Phong thừa nhận ngân phiếu của hiệu tiền Biện Kinh, không cần thiết phải lập tức thanh toán ngay tiền mặt.

Trên thực tế thì ngay từ khi ghi danh, phủ Khai Phong đã cung cấp cho Biện Kinh những đãi ngộ ngang nhau đối với ngân phiếu và phiếu đổi khoản. Làm như vậy thì Bao Chửng đã mạo hiểm rất lớn, một khi ngân phiếu Biện Kinh đổi không được tiền thì ông sẽ phải chịu toàn bộ trách nhiệm.

Nhưng Bao Chửng vẫn rất tin tưởng Trần Khác, bởi vì số tiền năm triệu quan này thật ra là do hắn vì triều đình mà kiếm về. Cho dù là vì bảo vệ hắn nên Bao Chửng mới tuyên bố với người ngoài rằng bản thân mình phát hiện ra bí mật vi phạm xây dựng, tuy nhiên Bao Chửng đôn hậu lại không cho rằng làm như vậy là đã trả được nợ ân tình với Trần Khác.

Điều càng làm cho Trần Khác cảm động chính là việc Bao Chửng đã đem cả khoản tiền hai triệu một trăm nghìn quan thu được gửi vào trong hiệu tiền Biện Kinh của Trần Khác.

Kết quả là đến thời điểm này, hiệu tiền Biện Kinh không phải bỏ ra một đồng nào nhưng lại thu được hai triệu một trăm nghìn quan tiền, cùng với phiếu chuyển đổi vàng bạc có một không hai.

Sự tín nhiệm nặng nề mà ông dành cho Trần Khác cũng chính là điều kiện quan trọng để hiệu tiền Biện Kinh vùng dậy. Đương nhiên Trần Khác cũng dành cho Bao Chửng một thu nhập vượt xa so với kỳ vọng của ông. Nếu không phải cửa hiệu của hắn mở cho vay thì giá đất cũng sẽ không vì thế mà tăng gấp đôi, chuyện này cũng là việc đôi bên cùng có lợi.

Giữa trưa, hòa thượng trong chùa Đại Tướng quốc nghe hỏi chạy đến, một vài tiệm cầm đồ lớn khác trong thành Biện Kinh cũng chạy tới.

Thật ra bọn họ nghe tin hiệu tiền Biện Kinh dốc tiền hành động đều không thể ngồi yên, chỉ tiếc là đã chậm một bước, Phàn lầu, Tây lầu đều đã đóng cửa không cho một ai vào trong.

Cho dù là đã ở bên ngoài nhưng bọn họ vẫn náo loạn lên không hiểu, người hiệu tiền Biện Kinh vào trong đó làm gì? Cho vay? Vớ vẩn! Nhằm bảo vệ an toàn cho khoản vay nên phải tiến hành điều tra cẩn thận những vật thế chấp, nếu không ra ngoài Phàn lầu được thì sao có thể điều tra người ta? Nếu chẳng may bị lừa thì làm sao có thể giải thích với những phú hộ kia đây?

Nghĩ tới trưa vẫn chưa có lời giải đáp thỏa đáng. Khó khăn lắm mới chờ được tới lúc cửa mở, đám người cho vay nặng lãi ùa vào Tây lầu mới biết, thì ra hiệu tiền Biện Kinh đang chơi trò “vay trước trả sau”! Lập tức giẫm chân liên tục... thì ra tiền vẫn có thể cho mượn bên ngoài như thế! Phương pháp đơn giản như vậy mà tại sao bản thân mình lại không nghĩ tới nhỉ?

Hối hận thì đã không kịp nữa rồi, trước mắt nắm lấy cơ hội tiếp theo mới là biện pháp đúng đắn. Vì thế họ liền cho người đến từng nhà của người bảo hộ, tuyên bố cũng thực hiện “vay trước trả sau”. Điều này khiến cho phòng bao của Trần Khác cũng không thoát khỏi việc bị phá tung, tuy nhiên đám người này đều bị những nàng oanh oanh yến yến chặn ở bên ngoài.

....

Tới giữa trưa, Phàn lầu đã chuẩn bị cho những vị khách quý bữa tiệc rượu linh đình.

Tin tức Trần Tam công tử đang ở Phàn lầu tất cả chị em trên lầu đều đã biết. Vì thế ai cảm thấy mình xuất sắc đều tìm cớ lẻn ra, qua đó cầu kiến Trần Tam, nhưng khi nhìn thấy Khởi Mị Nhi độc chiếm hắn thì đành chửi thầm cây tin tức như Khởi Mị Nhi thật sự nhanh nhẹn khác thường.

Các nàng chỉ đành mời hắn một chén rượu, sau đó để lại tên của mình, mời hắn ngày khác tới khuê phòng một chuyến. Đề phòng việc hắn sẽ quên nên ai nấy đều lần lượt đưa tín vật cho hắn, nào là túi thơm, khăn, hoa tai, tuyển tập thơ, nhạc phổ, sách tranh... nhét vào khiến cả người Trần Khác căng phồng lên.

Nàng Cố Tích Tích ngồi đối diện có thể nói là cảm giác đan xen phức tạp. Theo như sự sắp xếp trước thì mỗi một gian phòng đều có một danh kỹ, nàng chính là người của căn phòng này. Ban đầu nàng còn giận bản thân mình có mắt mà không trông thấy ngọc, chỉ coi Trần Khác như con cháu của Lý Giản nên nàng liền chạy tới chỗ Lý đại nhân có tiền nhất, vì vậy mới để cho Khởi Mị Nhi nhân cơ hội xen vào.

Đợi tới khi Khởi Mị Nhi khám phá ra thân phận thật sự của Trần Khác thì Cố Tích Tích không còn cảm giác gì nữa. Danh kỹ Biện Kinh được nuông chiều quá thành hư rồi. Mặc áo vàng ở biệt thự, mọi thứ đều dựa vào tài chủ nuôi dưỡng, nhưng họ không coi những ông chủ này ra gì, lại đi thích một tài tử nghèo. Đây chính là bệnh do nuông chiều quá mà ra, càng gần tới bảng hoa khôi thì bệnh này lại càng nặng hơn.

Đợi tới khi nhìn ra Trần Khác mới là người đứng đầu những người kia, và tới khi cả hiệu tiền Biện Kinh đều nghe lời hắn thì Cố tiểu thư mới ghen tỵ tới phát điên, hận không thể đá ngay Lý đại nhân mà chạy tới chỗ Trần Khác. Sau đó Lý đại nhân không vui, nàng mới chỉnh lại tinh thần, một lần nữa tự nhắc mình về đạo đức nghề nghiệp.

Lúc này, khi nhìn thấy đám tiểu hoa đán Tề Liên Nhi, Phùng An An, Trương Sư Sư, Cơ Yểu Nương, Chu Tình, Quý Diễm Nga… lần lượt kéo đèn vào căn phòng đó, nàng dường như thấy mình may mắn, sợ là chỉ có người ưu tú, tuyệt sắc như Khởi Mị Nhi mới có thể chắn trước mặt những nàng danh kỹ kia. Đổi lại là mình thì chắc chắn rằng sẽ đứng ngồi không yên trước ánh mắt khinh bỉ của mọi người.

- Thấy rõ rồi chứ.

Thấy nàng buồn bã, Lý Giản cười ha hả nói:

- Người anh em này của ta có thể bán chạy nhất đấy, nàng mà vào góp vui thì chỉ có thể tự chuốc khổ thôi.

Cố Tích Tích cắn nhẹ môi dưới nhìn Lý Giản nói:

- Đại quan nhân nói rất đúng, Tích Tích hôm nay thật là không phải.

Nhìn thấy nàng như muốn khóc, Lý Giản cười nói:

- Không có gì, không nghe người anh em của ta nói sao, thật ra các nàng, trong đó có nàng bây giờ bám lấy hắn chỉ là do áp lực thi quá lớn, cũng giống như việc Cử Tử bái danh sư vậy, muốn có được thành tích tốt khi đi thi mà thôi. Điều này không có gì đáng trách hết....

Nói xong tự mình không ngừng tán thưởng, bà nó chứ, lão tử bao năm lăn lộn chốn thanh lâu đúng là không uổng phí, lại nói ra những lời ác độc như vậy.

Nhưng chị em lại hay trúng chiêu này. Cái nhìn của Cố Tích Tích dành cho Lý Giản tức thì thay đổi, nàng không nhìn sang bên của Trần Khác nữa.

- Ha ha ha..

Đồ Dương ở bên cạnh bị bộ dạng ra vẻ thâm trầm của Lý Giản chọc cho cười, nói với Cố Tích Tích:

- Cố tiểu thư, kỳ thực các nàng ngốc lắm, con đường tới Biện Lương có biết bao nhiêu đường, các nàng hà cớ phải chen chúc đi một đường?

- Sao, ngài cũng biết điền từ ư?

Cố Tích Tích và người chị em bên cạnh y đồng thanh hỏi.

- Ta biết làm tương ngọt.

Đồ Dương lặng lẽ cười, chúng nữ coi thường thì lại nghe y nói:

- Tuy nhiên ta cùng với Tam Lang là chỗ anh em thân thiết mười mấy năm nay, nếu chúng tôi chịu mở miệng nói thì hắn nhất định sẽ không tiện từ chối...

Chúng nữ giật mình, chất lượng phục vụ liền nâng lên một tấc tới thẳng Thiên Thượng Nhân Gian, đến cả cái mùi tương trên người lão Đổ hình như cũng biến thành mùi hương cực kỳ thuần khiết.

- Nhìn xem, các tiểu nương này thật thực tế.

Trần Khác cũng lớn tiếng cười ha ha, nói với Khởi Mị Nhi:

- Ta ra ngoài một chuyến.

Khởi Mị Nhi đã sớm trông thấy Tiền Thăng trước cửa, liền gật đầu nói:

- Thiếp lột vỏ cua cho công tử.

Cả lầu đều là người, Trần Khác và Tiền Thăng cũng không có chỗ nào để trốn, liền tìm lấy một góc nhỏ thì thầm với nhau.

- Chùa Tướng Quốc, Thiên Hà đang ra giá một trăm nghìn quan trở lên, lợi tức hàng tháng là một phân tư . Những thứ bậc khác đều kém ta 1 li (0.1%), có số ít còn nhỏ hơn hơn, ví dụ như là Tài Đạt, Nhật Long Hưng, thậm chí mở lợi tức hàng tháng đến một phân hai hay một phân một. Tôi thấy nó cách lợi tức hàng tháng một phân không còn bao xa.

Tiền Thăng có chút lo lắng nói:

- Chúng ta có theo hay không?

- Theo cái đầu ngươi ấy.

Trần Khác nhìn trong hành lang. Những đương sự chất kho mặc áo đen kia ai nấy đều viết trên mặt câu “tôi có tiền, mau mau đến lấy”! Tất cả những người cho vay trong thành Biện Kinh đều chạy đến một nơi, cầm lấy tiền rồi cầu xin nhét vào tay người đến... Cảnh tượng này chưa từng có từ trước tới nay, sau này thì cũng rất có khả năng sẽ không xuất hiện lần thứ hai.

- Cho vay nặng lãi thì cũng phải nói tới đạo đức nghề nghiệp chứ, lợi tức giảm dưới bốn phân thì nên xem lại bản thân mình rồi. Mà ở đây lợi tức là một phân hai nữa, thật là không còn gì để nói!

Trần Khác tỏ chút vẻ vui mừng trên nỗi đau khổ của người khác:

- Những khách hàng trước kia khổ sở cầu xin bọn họ giảm xuống một li đều không được thì làm sao có thể kham nổi? Bọn họ còn không đến làm phiền khách hàng hay sao?

- Vậy ý của ngài là, chúng ta không hạ xuống?

- Khách hàng trước tiên sẽ không hài lòng.

Trần Khác lắc đầu nói:

- Chúng ta còn phải để ý tới dư luận, sự đánh giá rất quan trọng.

- Không được thì đồng loạt hạ xuống à?

- Vậy thì cũng không cần thiết, chúng ta lấy bất biến ứng vạn biến.

Trần Khác thản nhiên nói:

- Những người cùng ngành đó thấy chúng ta nuốt chửng quét sạch mọi thứ thì cũng đã rối loạn một phần rồi. Họ cứ nghĩ không để cho chúng ta độc chiếm nó, mặc kệ có thể tiêu hóa nó nổi hay không, trước tiên họ cứ nuốt lấy rồi tính sau, không hề nghĩ rằng ăn vào thì có bị đau bụng không.

- Vậy để mặc cho bọn chúng ăn sao?

- Bọn họ có thể ăn được bao nhiêu?

Trần Khác cười lạnh nói:

- Những hợp đồng cho vay của chúng ta đều là hợp đồng phạt tiền, chính là đề phòng trường hợp này.

Trước kia ăn rồi thì sẽ không nôn ra được nữa. Còn về buổi bán đất chiều nay, mỗi một mảnh đất bao nhiêu tiền thì đã xác định số lượng rồi, cho nên khách hàng ai nấy đều chuẩn bị sẵn một khoản, trong đó có một bộ phận lớn chính là vay từ hiệu tiền Biện Kinh.

- Lượng vay buổi chiều tất nhiên không bằng một nửa buổi sáng, vậy để cho bọn họ đem nồi cơm sống này ăn vào bụng, rồi để cho nó quấy bụng đi.

Tiền Thăng rất nhanh chóng hạ lệnh, hiệu tiền Biện Kinh trước kia có nổi trội đến đâu thì trong cảnh hỗn loạn ấy vẫn duy trì sự im lặng.

Điều khiến Trần Khác và Tiền Thăng thấy cảm động đó chính là cho dù lợi suất không giảm xuống, nhưng số lượng khách hàng đã ký hợp đồng mua nhà chiều nay theo phương pháp “vay trước trả sau” vẫn dẫn đầu rất xa so với những người cùng ngành nghề. Có thể thấy sự phụng sự trước đó của nhóm kinh tế không uổng phí. Đại bộ phận khách hành không quan tâm tới khác biệt về lợi tức trong một tháng là bao nhiêu, mà điều mà bọn họ quan tâm chính là một thứ khác của hiệu tiền – tính chuyên nghiệp!