TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhất Phẩm Giang Sơn
Chương 120: Nhầm vào động quỷ

- Nói thế nào?

- Tám năm trước Thương Hồ Khẩu vỡ đê, phụ thân ta thay mặt quan gia, đến chỗ vỡ đê thị sát.

Triệu Tông Tích nói:

- Ta đi cùng xem qua, đến nay kí ức vẫn còn như mới, chỗ vỡ tám trăm bước đó, mênh mông bát ngát, thế nước sông Hoàng Hà cuồn cuộn, kinh thiên động địa. Sự uy hiếp đó của trời đất, sức người tuyệt không thể chống lại. Hiện tại Lý Trọng Xương này mưu toan dựa vào dòng chảy của Lục Tháp, phân nước sông Hoàng Hà cuồn cuộn, đây chính là tìm đường chết.

- Lúc trước chẳng qua phân lũ thành hai ba phần, liền ngập cả năm châu, thật không dám tưởng tượng, đợi khi Thương Hồ Khẩu được đắp lại, sẽ thành như thế nào.

Triệu Tông Tích thở dài nói.

- Xem ra đây cũng không phải là đạo lý cao thâm gì, sao đám quan viên đó lại không hiểu chứ?

- Quan triều Đại Tống ta, chính là có cái đức hạnh này, đều là lý luận suông, chủ yếu là nhắm mắt làm liều.

Triệu Tông Tích cười nhạt nói:

- Thương Hồ Khẩu cách Biện Kinh không tới hai trăm dặm, lại không có nhiều tên chịu đi xem xét trên đê đầy bùn đất. Cho dù là đại thần phụng chỉ đi tuần sát, trong lòng cũng ra vẻ nói hùa theo cấp trên, mà không thực sự cầu thị.

- Ừ.

Trần Khác gật gật đầu nói:

- Hùa theo cấp trên là an toàn nhất, thành công nhất, nói rõ đồng tâm nhất trí với cấp trên, xảy ra vấn đề dù sao cũng do cấp trên chịu trách nhiệm, cũng không chịu trách nhiệm quá lớn.

- Tam ca một lời là trúng.

Triệu Tông Tích khẽ nói:

- Cho nên ta phải có thật nói thật.

- Như vậy sẽ đắc tội với chư vị tướng công.

- Ta lại không phải làm Thái tử,

Triệu Tông Tích cất tiếng cười to nói:

- Hà tất phải để ý cách nhìn của đám quan liêu đó?

- Cũng đúng.

Trần Khác đột nhiên có cảm giác tri kỉ nói:

- Tuy nhiên tấu chương của ngươi, vẫn cần phải thận trọng.

- Ta khó khăn lắm mới lấy được thứ dũng khí này.

Triệu Tông Tích sụp mặt xuống nói.

- Đừng hiểu lầm.

Trần Khác mỉm cười nói:

- Ý của ta là, không thể giống với đám quan văn đó, lúc nào cũng nói hời hợt, chúng ta viết phải có sức thuyết phục.

- Đúng vậy.

Triệu Tông Tích gật gật đầu, cười nói:

- Nghe ra, ngươi dường như có biện pháp rồi?

- Đương nhiên sẽ không phải của mình mình quý rồi.

Trần Khác cười nói:

- Vậy thừa cơ hội sức còn nóng, động thủ liền đi!

- Ừ.

Triệu Tông Tích gật đầu nói:

- Tuy nhiên trước khi viết, ta phải thỉnh giáo cách trị thủy của đám lão bộ hạ của phụ vương một chút.

- Cũng đúng, ta phải đi thăm dò công trình trị thủy Lục Tháp một chút.

Trần Khác gật gật đầu nói.

- Tốt!

Triệu Tông Tích nói:

- Việc này không nên chậm trễ, chúng ta phân công hành động.

Nói xong y áy náy cười một tiếng:

- Đợi khi viết tấu chương xong, ta sẽ dắt ngươi đi dạo kinh thành.

- Quyết định như vậy đi.

Cuộc bàn luận đã định, hai người liền phân công nhau đi hành động.

Bất luận thế nào, cuối cùng đã có chút nhớ ra, bỏ qua tâm tình nặng trĩu, Trần Khác hùng hổ đi về. Hắn phát hiện lúc đến, đường có chút vòng vèo, dường như không nhanh bằng lúc về Kinh thành. Dựa vào trí nhớ cực tốt, hắn từ ngự nhai (con đường giành cho hoàng đế đi) trực tiếp quẹo qua đường cái Nam môn, hướng về phía Đông một đoạn, nhìn thấy chùa Đại Tướng Quốc, lại quay lại hướng Nam, đi lên Bảo Khang môn nhai.

Trần Khác nhớ rõ ràng, dọc theo con đường này đi thẳng, thì đến gần ngõ Lão Kiều, thế là mặc kệ sải bước đi nhanh về phía trước.

Tới gần Bảo Khang môn, hắn cảm thấy có chút đói, trong lòng không khỏi thầm mắng, tên tiểu Vương gia này, ngay cả đến bữa cơm cũng không quan tâm. Cũng may bên đường có chỗ bán thức ăn, Trần Khác móc ra vài miếng tiền đồng, mua một phần thịt lừa nướng thơm phức, vừa ăn từng miếng lớn, vừa đi về phía trước. Ai ngờ đến một con hẻm, liền thấy một đoàn vật thể, từ bên trong nghiêng mình xông tới.

Tuy rằng đường cái của niên đại này không có xe hơi, nhưng thói quen tốt khi qua đường của kiếp trước vẫn còn. Trần Khác tuy rằng đang ăn, nhưng ánh mắt vẫn liếc qua cửa ngõ, thấy vật thể đó lao về phía mình, bèn né tránh theo bản năng.

Thì nghe một tiếng “ái chà”, vật thể kia ngã trên mặt đất, hóa ra là một cô gái trang sức lộng lẫy.

Trần Khác gắng sức nuốt thức ăn vào trong miệng, vội vàng cúi xuống xem xét vết thương của cô gái:

- Cô không sao chứ.

Tuy rằng kiếp trước, hắn bị người ta mặc kệ như vậy, nhưng nhìn thấy người bị té trên đất không quan tâm, hắn làm không được.

Ngay lúc cúi, nhìn thấy thân hình đẫy đà trắng như tuyết, Trần Khác không khỏi có chút phản ứng. Hóa ra người con gái này ăn mặc rất táo bạo, khoảng giữa của áo khoác bằng vải mỏng màu hồng nhạt, bên trong là chiếc áo quây màu hồng đào, siết chặt hai quả cầu trắng tròn trịa. Trần Khác đã lâu rồi không được thấy con gái, không tránh khỏi hít thở nặng nề một chút.

Người con gái kia nhìn thấy diện mạo “thiếu kinh nghiệm” của hắn, ban đầu còn che miệng cười, đột nhiên lại nói nũng nịu,

- Ai da, ai da…

Một bên hai chân hơi co lên, dường như rất đau đớn chịu đựng, dường như muốn lấy đi hồn phách của người khác.

Trần Khác lúc này mới nghĩ tới, đối phương là người bị thương, vội vàng mặc niệm ra ‘Lương y như từ mẫu’, đi nhìn mặt người con gái kia, tướng mạo cũng khá, nhưng trang sức lộng lẫy, son phấn quá nhiều… Hắn lập tức bình tĩnh lại, dò hỏi:

- Cô đau chỗ nào?

Cô gái lẩm bẩm nói một hồi, tóm lại là nói không rõ ràng. Trần Khác cũng nhìn ra được, cô ta đáng lẽ không bị thương như vậy, bèn nói:

- Nếu không có việc gì, ta đỡ cô đứng lên nhé.

- Đa tạ quan nhân.

Cô gái nũng nịu sợ hãi gật đầu nhẹ.

Trần Khác liền thò tay đỡ cô ta đứng dậy, vốn định chờ cô ta đứng lên rồi buông tay, ai ngờ cô gái đó lại tựa hơn nửa người vào người hắn, yểu điệu nói:

- Trên người thiếp không còn chút sức lực nào, công tử thương tình, đưa thiếp trở về nhà, ở chỗ đó.

Nói xong giơ tay chỉ vào trong ngõ kia, một ngôi nhà nhỏ có ngõ hơi khuất.

- Hay là ta gọi người nhà của cô đến đây.

- Trong nhà không có người.

- Ôi trời.

Trần Khác mắt trợn trắng, trong lòng cười nhạt nói:

- Xem ra gặp được tiên rồi!

Hắn là kẻ tài cao gan lớn, cũng đang muốn kiếm chút gì đó kích thích tiêu khiển, bèn gật đầu nói:

- Được thôi.

Hắn bèn dìu cô gái đi về hướng ngõ nhỏ, cô gái kia vẫn tựa sát vào người hắn, không chỉ như vậy, còn không ngừng khe khẽ rên rỉ vài câu, từng đợt khí nóng thổi vào bên tai hắn, khiến cho hắn tê dại ngứa ngáy từ trong ra ngoài, thầm nghĩ:

- Điều này làm ta tê liệt cả người.

Khoảng cách quá ngắn, đi chầm chậm mà cũng rất nhanh đã tới cửa. Trần Khác muốn bỏ cô gái xuống, quả nhiên lại nghe cô gái nói:

- Đưa Phật đưa đến Tây Thiên, quan nhân vẫn phải đỡ thiếp vào bên trong chứ.

Trần Khác cúi đầu nhìn nét mặt xuân sắc của cô gái, lại nhìn vào cửa phòng qua nửa tấm màn che, ý niệm trong lòng thay đổi chớp nhoáng, đột ngột dùng chân đá một cái, làm cho cánh cửa mở toang, vội nhìn vào xung quanh một vòng… Đây là một gian phòng nhỏ rất không tương xứng với cửa bên ngoài, bên trong có một lỗ thông ánh sáng trên nóc nhà chỉ đủ để có thể xoay mình. Trong nhà ngoại trừ chiếc giường ra, còn có một cái bàn vuông, có thể nhìn hết được không sót cái gì, hẳn là chẳng có nguy hiểm gì.

- Chẳng lẽ ta đa nghi quá?

Trần Khác hơi chút thả lỏng khẩu khí, người con gái kia lại rên rỉ, hắn đành phải đỡ cô ta vào trong. Đi tới căn phòng, bèn đến bên cạnh giường, hắn vừa muốn buông cô gái ra, ai ngờ cô gái ấy giống như con bạch tuộc, quấn chặt lấy thân mình hắn, muốn đẩy hắn lên giường. Ai ngờ được dưới chân Trần Khác có rễ, đẩy không ngã được.

Kết quả giống như con khỉ leo lên cây, ở tư thế ngượng ngạo.

- Cô muốn làm gì?

Trần Khác nhìn ra phía cửa, dường như có bóng người vừa thoáng qua. Thò tay ra, vừa muốn ngăn cách với cô gái ấy…cũng không biết là cố ý hay vô ý, bàn tay của hắn lại bám trực tiếp vào ngực của cô ta, cảm giác mềm thật, chắc chắn không phải silicon.

Cô gái ấy không chỉ không hoảng hốt, ngược lại còn kiêu hãnh ưỡn ngực ra, cười khanh khách nói:

- Quan nhân tinh ranh quá, tuy nhiên việc này, phải từ từ đùa giỡn đã.Chi bằng quan nhân cho ta một quan tiền, mua một ít rượu thịt về hầu hạ quan nhân, sau đó lại lên giường hưởng lạc thú?

- Ồ…

Trần Khác lại không hiểu, chính là heo rồi, trong lòng giật mình nói:

- Hóa ra sa chân vào cô gái này rồi.

Xoa bộ ngực mềm mại của nàng ta, lưu luyến vung tay ra nói:

- Trước khi ra đường vợ có dặn dò, cỏ dại ven đường không được hái…

- Tiểu ca cao to uy mãnh như vậy, hóa ra lại là kẻ sợ vợ ư…

Cô gái cười khanh khách nói:

- Sợ gì chứ, hai chúng ta không ai quen biết ai, chỉ kết chút nhân duyên ngắn ngủi. Khi mặt trời vừa lên, sẽ không còn tung tích, vợ của người sao biết được?

Nói rồi nàng ta hơi kéo áo quây xuống phía dưới ngực, một cặp bánh bao trắng nõn lộ ra, máu của Trần Khác như muốn lên trên, không tự giác được nuốt nước bọt liên hồi.

Nhìn thấy biểu hiện của tên Trư ca này, cô gái kia cười khúc khích, nhẹ nhàng vén váy lên, dùng bắp đùi bóng lưỡng nhẹ nhàng khiêu khích giữa hai chân của hắn, âm thanh như ăn mòn vào xương cốt của hắn:

- Quan nhân mau lấy tiền tài ra, thiếp sẽ cùng người đi khắp thiên hạ. Lúc này, ngay cả rượu thịt cũng không cần mua nữa rồi.

- Kìa…

Trần Khác lại nuốt nước bọt, hắn thật sự bị khiêu khích, nhưng thật sự không muốn ân ái với gái điếm hạ cấp này. Đang muốn đẩy cô ta ra, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng cười nhạt.

Cô gái kia cũng nghe thấy, tuy nàng ta làm bộ lẳng lơ như vậy, nhưng không nghĩ tới bị người thứ ba nhìn thấy, cũng xấu hổ đỏ cả mặt, vội vàng buông làn váy ngắn che hai chân lại, đồng thời nhanh chóng kéo nội y lên. Trần Khác cũng nhân cơ hội chạy trốn mất dạng.

Bay nhanh xông ra ngoài cửa, chỉ thấy một bóng cao gầy biến mất ở cửa ngõ.

Trần Khác đuổi theo, trên đường lớn người qua lại, nhốn nháo, biết đi đâu tìm người đây?

Nhưng hắn vẫn liếc mắt và thấy được – bởi vì người đó có dáng cực cao, cho dù so với các nam nhân khác cũng không nhiều, huống chi là nữ nhân?

Không ngờ lại là một cô gái, Trần Khác không sao hiểu được.

Dường như cô ta cảm giác được, vội vàng dừng bước chân, quay đầu lại, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp, lạnh lùng, đầy khinh thường nhìn hắn một cái, giơ tay lên.

Bên cạnh là một nữ sĩ xinh đẹp mặc trang phục cứng cáp, bèn đưa một túi gấm vào tay nàng ấy.

Cô gái kia tay khẽ rung, túi gấm liền bay theo một đường cong đẹp, vượt qua đám người, rơi vào trong tay Trần Khác.

Làm xong mọi việc, bèn nhìn hắn một cái, thị nữ dắt tới một con Đại hồng mã, nàng liền đạp lên lưng ngựa.

Nàng ấy từ đầu tới cuối không hề nói một câu, động tác dứt khoát, gọn gàng, cực kỳ ngạo nghễ. Lam cho Trần Khác không hiểu ra sao cả, đến khi thấy mấy con ngựa kia, mới giật mình. Đây không phải là vị tiểu cô nương trên xe hôm đó sao?

Mở sợi dây buộc túi gấm, chỉ thấy bên trong có một gói bạc:

- Định biến ta trở thành người thế nào đây?

Nhưng hắn vừa mới bị người ta bắt gặp được, làm sao còn mặt mũi để đi lên chất vấn? Tâm trạng đang tốt, liền buồn bực vô cùng.

- Quan nhân, người kia là ai vậy?

Kỹ nữ kia sửa lại xiêm y, cũng đi ra hỏi.

- Vợ của ta.

Trần Khác tức giận nói.

- Ồ…

Kỹ nữ kinh hãi.

Trần Khác nói nhỏ, trên đường cái ồn ào như vậy, vốn tưởng rằng nàng ta chắc không nghe được, ai ngờ nàng ta lại bỗng nhiên quay đầu, mắt trợn trắng lên, đôi môi lại chạm vào nhau, phun ra hai chữ.