TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nữ Vương Hắc Đạo: Ông Xã Chớ Làm Loạn
Chương 80: 80

Cảm nhận được sự kinh ngạc của đám lính, Trần Anh củng chỉ có thể làm mặt dày xem như cái gì cũng không biết.

Muốn một cô gái tham gia huấn luyện với bọn họ, cho dù nói thế nào, cũng không phải là chuyện tốt. Nhưng mà hiện tại anh ta cũng không có biện pháp, chỉ có thể chờ tới khi cô biết khó mà chủ động rút lui thôi.

"Được rồi, giờ bắt đầu luyện tập."

Trần Anh nhanh chóng nói sang chuyện khác.

Lãnh Tâm Nhiên mặt không chút thay đổi trở về hàng, không để ý đến ánh mắt kỳ quái của những người xung quanh, ánh mắt sáng ngời, nhìn thẳng về phía trước.

Làm bộ đội đặc chủng, cường độ huấn tuyệt đối không thể đem binh lính bình thường ra để so sánh.

Chỉ tập thể dục buổi sáng mà thôi, đã chạy xung quanh trại huấn luyện năm vòng, chiều dại đại khái khoảng 30km, cũng là ba vạn thước. Toàn bộ quá trình đều phải duy trì tốc độ đều đặn, hơn nữa còn phải vừa chạy vừa hô khẩu hiệu. Một người bình thường, vượt qua 3000 thước đã không thể, huống chi là ba vạn thước, đến nghĩ cũng không dám nghĩ. Mà cái này, chỉ là huấn luyện thể lực bình thường vào buổi sáng.

Lãnh Tâm Nhiên vẫn duy trì khoảng cách cố định với người trước mặt, khuôn mặt vốn trắng nõn bởi vì vẫn động mà từ từ đỏ lên. Tuy là huấn luyện cường độ cao, nhưng ánh mắt cô vẫn sáng như cũ, không vì tiêu hao thể lực mà trở nên khó chịu.

Những binh sĩ chạy phía sau cô đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Bọn họ phát hiện, người nho nhỏ xinh xắn trước mắt kia, vậy mà vẫn bắt kịp tiết tấu của đội ngũ. Từ đầu đến giờ, vẫn duy trì trạng thái ban đầu, tiết tấu hoàn toàn không bị rối loạn.

Đợi đến khi chạy xong ba vạn thước, hô hấp của mọi người đều trở nên nặng nề, Lãnh Tâm Nhiên yên tĩnh đứng trong đám người, chậm rãi điều chỉnh hô hấp của mình.

Nữ mạnh hơn nam, luôn luôn khiến cho người khác tò mò.

Sau khi huấn luyện kết thúc, liền có người chụm lại hỏi này hỏi nọ. Bất quá, tư tưởng của những người lính này đều rất thuần khiết, chỉ tò mò vì sao cô lại đến nơi này, không có miệng lưỡi trơn tru như những người đàn ông bên ngoài.

Lãnh Tâm Nhiên trả lời mấy vấn đề quan trọng, không quá coi trọng mấy lời khuyên bảo của bọn họ. Cô tới đây, là để mạnh lên, không phải để hưởng thụ, chịu khổ là điều đương nhiên. Huống hồ, cho không cảm thấy mình yếu hơn kẻ khác, cô sẽ dùng thực lực để chứng minh chính bản thân mình.

Sau khi trải qua khởi động cường độ cao vào buổi sáng, Trần Anh cho rằng cô gái Lãnh Tâm Nhiên kia sẽ bỏ cuộc. Nhưng mà, khi anh ta tới sân huấn luyện, lại thất vọng phát hiện tinh thần đối phương vẫn dồi dào, đứng giữa một đám đàn ông không lộ ra chút biểu hiện không thích ứng nào. Lúc này, trong lòng Trần Anh đã có thay đổi rất lớn. Ít nhất hiện tại, anh ta sẽ không xem Lãnh Tâm Nhiên như một cô gái bình thường nữa, chẳng qua, theo ý anh ta, cho dù không giống cô gái bình thường thì thế nào, vẫn không thể thông qua những huấn luyện này được.

Nếu những huấn luyện cường độ cao của bộ đội đặc chủng bọn họ mà một cô gái vị thành niên có thể chống đỡ được, vậy người sếp như anh ta cũng không cần lăn lộn ở đây nữa.

"Chu Đào, những huấn luyện kết tiếp cậu phụ trách đi, có truyện gì thì báo cáo với tôi." Dựa theo quân hàm của Trần Anh, tuy anh ta là người tổng phụ trách, nhưng không cần phải xuất hiện ở sân huấn luyện. Dưới tay anh ta, có sĩ quan cấp úy, giống Chu Đào mà anh ta gọi đến, là một trung úy. Cậu ta cũng có xuất thân từ bộ đội đặc chủng, năm trước lập được một công trạng hạng nhất nên được đề bạt lên vị trí trung úy.

Khác với Trần Anh, Chu Đào nhìn như một người đàn ông ôn hòa, không tính là đẹp trai nhưng trên khuôn mặt luôn mặt theo nụ cười dịu dàng, bộ dáng vô hại. Nhưng những người hiểu biết cậu ta đều biết người nọ nguy hiểm đến mức nào, trong trận chiến ở miền đông, một mình cậu ta phá nát hai chiếc trực thăng, bắn chết thủ lĩnh đối phương. Sức mạnh của cậu ta, đứng nhất nhì trong cả trung đội. Từ sau khi được thăng cấp, cậu ta bắt đầu phụ trách chuyện huấn luyện của các đội, cũng khiến cho cậu ta bị mọi người chụp mũ cho danh hiệu "Người gian ác".

Sau khi nắm giữ trọng trách huấn luyện và hành hạ, cậu ta bắt đầu bài huấn luyện cơ bản. Từ gương mặt biến sắc của những quân nhân đã quen với huấn luyện trong quân đội là có thể nhìn ra độ khó của lần huấn luyện này. Sau khi bị giày vò, Lãnh Tâm Nhiên chỉ cảm thấy trên mặt trên người đều đau rát, rất hiển nhiên là làm da mềm mại đã bị phơi nắng đến bị thương. Âm thầm hối hận bản thân đã quên chuẩn bị kem chống nắng và dưỡng da, nhưng biểu hiện trên mặt vẫn không chút thay đổi, tiếp tục kiên trì huấn luyện.

Mười giờ sáng, bắt đầu tập leo thang, sau đó xuyên qua lưới thép. Những thứ này nhìn thì thấy đơn giản, nhưng nếu để cho mỗi người làm đến lần thứ 500, vậy thì không phải người bình thường có thể làm được rồi.

Lãnh Tâm Nhiên không hề quen với những thứ này, kiếp trước cô không có tham gia huấn luyện cơ sở, mà trực tiếp tiến hành đặc huấn. Khi còn chưa đến lượt của cô, cô chăm chú nhìn theo động tác của người trước mặt, nhìn biểu tình và phản ứng của họ để tìm ra quy luật, vậy thì đến lượt của mình cô mới có thể tiếp tục kéo dài huấn luyện.

Đến lượt của Lãnh Tâm Nhiên, nhìn mấy trăm móc treo và lưới dây thép trước mặt, hít sâu một hơi sau đó liền bắt đầu động tác theo người phía trước.

Chu Đào nhìn bóng dáng đặc biệt nhỏ nhắn giữa đám người kia, trên mặt mang theo một tia cười nhạo. Cậu ta là cập dưới trung thành của Trần Anh, cũng rất tò mò với người đi cửa sau này. Đặc biệt khi biết đối phương chỉ là một cô gái chưa trưởng thành, là do không biết trời cao đất rộng là gì hay do quá tin tưởng vào bản thân? Sự thật tới cùng là thế nào, cứ chờ mà xem đi!

Nhìn động tác từ khi bắt đầu không quen rồi dần trở nên thuần thục, nhanh nhẹn chui qua lớp lưới thép, chỉ nhìn động tác, thậm chí nhìn không ra cô căn bản không phải người chuyên nghiệp. Phát hiện này, khiến cho trong lòng Chu Đào có chút tò mò.

Đợi đến khi lần thứ 500 kết thúc, cả đội đứng nghiêm, Chu Đào đi qua, khuôn mặt tươi cười nhìn về phía mọi người: "Các anh em. Tiếp theo là giờ giải lao, đấu một trận được chứ?"

Lời của cậu ta, khiến cho tất cả đàn ông ở đây đều nhiệt huyết sôi trào hưng phấn hô to một tiếng. Lãnh Tâm Nhiên đứng trong đám người, cảm nhận được ánh mắt nghiên cửu nào đó ở đâu đấy. Nhìn theo ánh mắt kia, phát hiện thì ra là người phụ trách kia? Từ miệng của những người xung quanh, cô biết cậu ta tên là Chu Đào, quân hàm Trung úy. Mà khiến cho cô bất ngờ là, Chu Đào này, trong ba năm từ một bộ đội đặc chủng bình thường lên được vị trí này. Tốc độ này, trong quân khu mà cói, có thể xem như không ai sánh bằng.

Phát hiện này, khiến cho ánh mắt Lãnh Tâm Nhiên nhìn đối phương càng thêm thận trọng.

Thi đấu chính là, đầu tiên có một người đi lên, sau đó những người khác sẽ khiêu chiến với cậu ta. Lãnh Tâm Nhiên biết, người đầu tiên bước lên khiêu chiến, là đội trưởng đội hai.

Đấu ở đây, không thể có những động tác hoa mỹ rồi. Những người đàn ông này, đều học công phu để giữ mạng, những động tác hoa mỹ, không có chút tác dụng nào.

Động tác trực tiếp quyết đoán, lực đối lực, kỹ xảo đấu với kỹ xảo, đây mới là trận đấu chân chính khiến cho người ta nhiệt huyết sôi trào. Khác với những trận quyền anh ở chợ đêm, những trận đấu này là rất ngay thẳng, không có bất kỳ nhân tố tiêu cực nào.

Nửa giờ sau, người đội trưởng đi lên đầu tiên kia đã đánh ngã được hai mươi người khiêu chiến. Áo khoác quân trang trên người đã được cởi bỏ, chỉ mặc áo lót quân phục màu xanh lục, cơ bắp vạm vỡ ẩn chức sức mạnh vô biên.

Lãnh Tâm Nhiên nhìn không dời mắt, nhìn động tác của cậu ta, bắt chước một trận đấu ở trong đầu, chỉ có không ngừng học tập không ngừng nghiên cứu, mới có thể mạnh lên được.

Lãnh Tâm Nhiên phát hiện, Chu Đào này vừa xuất hiện, không khí của trận đấu liền thay đổi dồn dập. Trước khi xu thế nghiêng về vị đội trưởng kia, nhưng sau khi cậu ta tiến lên trận đấu, khí thế của vị đội trưởng đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi kia bị áp đảo rồi.

Người đàn ông này, rất nguy hiểm!

Lãnh Tâm Nhiên thầm nghĩ trong lòng.

Trận đấu bắt đầu rất nhanh, giống như dự đoán của Lãnh Tâm Nhiên, xu thế hoàn toàn nghiêng về một bên. Chỉ là, một bên này không nghiêng về đội trưởng, mà nghiêng về vị trung úy Chu Đào kia.

"Tôi nói cho cô nghe...trung úy Chu trước kia khi còn ở trong đội là quán quân đánh đơn, tôi nghĩ ở đây nhiều người như vậy, cũng chưa chắc có người có thể so được với anh ấy."

Có lẽ nhìn ra được Lãnh Tâm Nhiên có hứng thú với Chu Đào Chu Đào, một người bên đột nhiên mở miệng nói.

Lãnh Tâm Nhiên nghiêng đầu, phát hiện người đang nói là một thanh niên diện mạo vẫn còn rất non nớt, dựa theo phỏng đoán của cô, có lẽ khoảng hai mươi mốt hay hai mươi hai. Mắt của cậu ta rất lớn, còn có răng khểnh rất đánh yêu, thấy Lãnh Tâm Nhiên nhìn cậu ta, lại lộ ra nụ cười thẹn thùng.

"Cám ơn."

Nói xong, Lãnh Tâm Nhiên tiếp tục chuyên tâm nhìn lên đài thi đấu.

Trận đấu đã kéo dài được vài phút, tuy chưa có kết quả, nhưng chỉ cần là người có mắt đều biết, kết quả này không có bất kỳ nghi vấn nào, chính là Chu Đào thắng. Thực lực của hai người, căn bản không cùng một trình độ, vị đội trưởng kia có thể đánh được đến bây giờ, coi như là đã quá tốt rồi!

Quả nhiên, sau ba phút, vị đột trưởng kia bị Chu Đào bắt lấy té ngã trên mặt đất.

Sau khi vị đội trưởng kia thua, lại có năm sáu người bước lên khiêu chiến. Nhưng kết quả cũng giống nhau, Chu Đào toàn thắng. Mà trừ bỏ vị đội trưởng kia, mấy người còn lại, không ai chống đỡ được cậu ta quá mười phút.

Chiến tích như vậy, cho dù là Lãnh Tâm Nhiên kiến thức rộng rãi, cũng nhịn không được thầm cứng lưỡi.

Cô rất khẳng định, thực lực của mình tuyệt đối yếu hơn trung úy Chu. Tuy cô thắng được Tôn Hồng, nhưng thực lực Tôn Hồng nhiều lắm chỉ có thể so được với binh lính bình thường, ngay cả vị đội trưởng kia, ông ta cũng không nhất định có thể thắng đươc, sức lực không đủ. Ở nơi mạnh đối mạnh này, sức lực, là vô cùng quan trọng, thậm chí có thể xem như là nhân tố để giành được thắng lợi!

Lại tiện tay đẩy ngã một người ra khỏi trận, Chu Đào nhìn quanh bốn phía, trên mặt trước sau vẫn mang theo nụ cười ôn hòa: "Còn có ai muốn thử không? Chỉ là treo đổi mà thôi, không cần khẩn trương."

"Nói thật dễ, mấy người lên kia đều ở đội một đội hai, ngay cả bọn họ còn vì khinh địch mà thất bại, ai dám lên nữa chứ.." Cậu thanh niên răng khểnh than thở, sau đó lại nhìn về phía bên cạnh theo bản năng: "Cô nói đi....A...."

Ngay khi cậu ta hô lên một tiếng đầy kinh ngạc, một giọng nữ trong veo mà lạnh lùng vang lên giữa đấu trường: "Tôi tới!"