TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nữ Vương Hắc Đạo: Ông Xã Chớ Làm Loạn
Chương 65: Tin dữ nối tiếp

"Có thể lấy di động dùm em không?"

Lãnh Tâm Nhiên nhớ lúc trước mình có hẹn Dung Thiếu Tuyệt đi gặp ông nội anh ta, không nghĩ đến mình lại bị sốt mê mang cả đêm.

Dạ Mộc Thần nhíu mày, đi lấy điện thoại đưa cho cô, thanh âm cực kỳ lạnh nhạt: "Hình như là điện thoại tự động tắt nguồn."

Lãnh Tâm Nhiên nghi hoặc nhíu mày, hình như là mình vừa sạc pin, sau đó vẫn không sử dụng mà, sao có thể tự động tắt nguồn chứ? Chẳng lẽ mình nhớ nhầm sao?

Thứ nhấn nút mở máy, rất nhanh, màn hình khởi động lại, trên màn hình hiển thị pin vẫn còn đầy.

Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của Lãnh Tâm Nhiên, Dạ Mộc Thần vẫn rất bình tĩnh: "Có lẽ là tối hôm đó em đã vô tình tắt điện thoại....."

Tuyệt đối anh sẽ không thừa nhận, vì đề phòng người nhà Bắc Âu gọi điện đến, nên sau khi anh nhận cuộc gọi kia liền trực tiếp tắt điện thoại, đến giờ mới khởi động lại máy.

Rất nhanh, điện thoại run lên, tin nhắn tuôn đến ào ạt.

Lãnh Tâm Nhiên vô cùng bình tĩnh, không thèm nhìn đến, vừa chuẩn bị gọi cho Dung Thiếu Tuyệt thì nhớ đến sự kiện đêm đó. Di động của anh ta hẳn là đã bị trộm rồi! Nghĩ thế, cô lại bắt đầu tìm kiếm một số điện thoại khác.

Điện thoại được kết nối rất nhanh, bên kia truyền đến giọng nói luôn tràn đầy sinh lực của Triệu Nghị: "Nữ vương, rốt cuộc cậu cũng mở máy, chúng mình lo lắng cho cậu sắp chết rồi! Rốt cuộc là cậu đi đâu thế? Sao lại không có chút tin tức nào vậy? Di động của lão đại bị mất rồi, nói là có việc gấp muốn tìm cậu nhưng không vẫn không liên lạc được."

Nghe được lời nói của Triệu Nghị, Lãnh Tâm Nhiên sửng sốt, sau đó khóe miệng nhếch lên. Quả nhiên giống như suy đoán của cô, điện thoại của Dung Thiếu Tuyệt bị trộm đi. Kỳ thật, cho đến lúc này, cô vẫn chưa từng hoài nghi Dung Thiếu Tuyệt. Cũng rất chắc chắn, chuyện này không hề liên quan đến Dung Thiếu Tuyệt. Giờ lại nghe Triệu Nghị nói điện thoại của anh ta bị mất, càng chắc chắn suy đoán của mình là đúng, khiến cho cô hoàn toàn yên tâm.

"Tôi không sao, chỉ bị cảm thôi, tôi....." Lãnh Tâm Nhiên vừa định nói ngày mai đi học liền nhận được ánh mắt hung ác từ bên cạnh phóng tới, vội vàng thay đổi: "Chờ tôi hết bệnh sẽ đi học lại. Dung Thiếu Tuyệt còn ở cạnh cậu không? Tôi tìm cậu ta có việc."

Nghe được Lãnh Tâm Nhiên dùng giọng điệu quen thuộc kia gọi tên người đàn ông khác, khuôn mặt Dạ Mộc Thần vẫn không chút thay đổi như cũ, chỉ là trong lòng thì tràn ngập ghen tuông rồi.

"Tìm chỗ nào yên tĩnh một chút, tôi có việc muốn nói." Nghe được giọng của Dung Thiếu Tuyệt ở đầu bên kia điện thoại, Lãnh Tâm Nhiên trực tiếp ra lệnh.

Nếu như người khác dám dùng loại giọng điệu này nói chuyện với anh, khẳng định Dung Thiếu Tuyệt sẽ bùng nổ. Nhưng mà, Lãnh Tâm Nhiên thì khác, anh luôn luôn nghe theo mệnh lệnh của Lãnh Tâm Nhiên như thánh chỉ, lập tức rời khỏi phòng học đi lên sân thượng.

"Di động của cậu bị trộm rồi à? Mất lúc nào?"

Đi thẳng vào vấn đề, luôn là phong cách hành sự nhất quán từ trước đến giờ của Lãnh Tâm Nhiên.

Dung Thiếu Tuyệt có chút kinh ngạc, nhưng vẫn thành thật nói: "Chiều hôm trước."

Lúc đó, vừa vặn trùng khớp với thời gian xảy ra sự kiện kia.

Xem ra, Trần Phong đã chuẩn bị cho kế hoạch này rất chu đáo, nếu hắn chịu đem những bản lĩnh này đi làm việc chính đáng, tuyệt đối sẽ mang lại những thành tựu rất lớn. Đáng tiếc, hắn gieo gió thì phải gặt bão, nếu đi lầm đường thì phải chịu trừng phạt.

"Khuya hôm trước tôi nhận được tin nhắn từ số của cậu, kêu tôi đến giúp đỡ. Tôi nghĩ cậu có việc gấp muốn tìm tôi, nên đi, sau đó phát hiện, bị trúng kế của người khác."

Lãnh Tâm Nhiên nhàn nhạt nói, những chuyện kinh thiên động địa như thế, qua lời kể của cô lại bình thường giống như chuyện mỗi ngày rửa mặt ăn sáng vậy.

Cô lạnh nhạt bình tĩnh, nhưng không có nghĩa Dung Thiếu Tuyệt cũng bình tĩnh được như thế. Tuy bình thường anh luôn trầm mặc, ít nói, nhưng kỳ thật lại rất nóng nảy, giờ chuyện này lại vừa vặn chạm đến giới hạn của anh, khiến cho anh nhịn không được muốn bộc phát.

"Là ai? Tới cùng là ai? Mẹ nó, để lão tử đi phế hắn!"

Dung Thiếu Tuyệt liên tục phun ra những lời nói thô tục, nhưng không hề làm cho người ta cảm thấy chán ghét.

"Hai người đó cậu đều biết, bất quá không có việc gì, đều bị tôi giải quyết cả rồi. Chủ mưu là Trần Phong, chỉ là, chuyện này là do Bắc Âu Hân khơi mào. Bọn họ muốn bỏ thuốc tôi, còn tìm mười mấy tên đàn ông tới để cưỡng gian tôi, đáng tiếc là, sau cũng những người này lại được dùng cho bọn họ, ngay cả đàn ông cũng không thoát."

"Bắc Âu Hân?"

Nghe được cái tên quen thuộc kia, trên mặt Dung Thiếu Tuyệt lộ ra ánh mắt kỳ quái: "Em gái Bắc Âu Hàn?"

Anh không có chút ấn tượng nào với Bắc Âu Hân, anh luôn không thích tiếp xúc với nữ sinh, trừ khi gặp được người hợp tính cách, giống Lãnh Tâm Nhiên. Nếu không, những người khác, muốn cho anh nhớ tới thật có chút khó khăn.

Tuy nhiên, khi nghe đến chuyện bỏ thuốc và cưỡng gian, Dung Thiếu Tuyệt vẫn là nhịn không được gầm thét.

"Cậu không có ấn tượng với Bắc Âu Hân sao? Tôi nhớ rõ, cô ta yêu thầm cậu mà. Chỉ là bây giờ, cô ta dám chọc đến tôi, cho nên, sẽ không có kết quả tốt. Không chỉ có cô ta, tôi muốn cho tất cả người nhà Bắc Âu phải vì sự ngu xuẩn của họ mà chôn cùng!"

Giọng của Lãnh Tâm Nhiên trước giờ luôn lạnh lùng, lúc này còn mang theo sự lạnh lẽo, sắc bén. Cho dù là Dung Thiếu Tuyệt, cũng không nhịn được phải run rẩy một cái.

"Đúng rồi, tôi đột nhiên nhớ đến, trong đám kia, hình như còn có mấy người mà lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Chỉ là giờ bọn chúng cũng thành thức ăn cho chó cả rồi, chúc mừng cậu mất đi mấy kẻ địch không biết tự lượng sức mình."

"Thay tôi nói với ông cậu tiếng xin lỗi, vốn định đi gặp ông ấy, không nghĩ tới lại xảy ra chuyện này. Bất quá, tôi hy vọng, có thể gặp được ông cậu một lần, tôi rất sùng bái những người già từng trải như thế."

Sau khi Lãnh Tâm Nhiên cúp điện thoại, quay đầu liền bắt gặp cặp mắt màu lục kia, chẳng qua là hiện tại trong đôi mắt kia còn lộ ra chút ủy khuất.

"Quan hệ của em và Dung Thiếu Tuyệt gì gì đó tốt đấy nhỉ?"

Nếu là người bình thường, khẳng định Dạ Mộc Thần sẽ không nói thế này. Nhưng đây chính là người mà anh yêu nhất, nên mới để ý như vậy, ham muốn chiếm hữu mới mạnh như thế.

"Cũng không tệ lắm, cậu ta rất đáng yêu. Tuy bây giờ cậu ta còn rất non nớt, nhưng em tin trong tương lai cậu ta sẽ tự tạo được một vùng trời riêng cho mình."

Lãnh Tâm Nhiên rất hiểu người đàn ông này, đương nhiên biết bộ dáng này của anh là đang ghen, không biết là vô tình hay cố ý, cũng có thể là muốn trả thù gì gì đó, Lãnh Tâm Nhiên lại cố ý dùng giọng điệu cảm khái vạn phần.

Mặt Dạ Mộc Thần đen đi trong nháy mắt: "Chỉ là một tên nhóc mà thôi, sao biết là sẽ làm được chuyện gì chứ?"

"Chuyện nhà Bắc Âu em không cần lo, anh đã căn dặn rồi. Nội trong ba ngày, nhà Bắc Âu sẽ phải tuyên bố phá sản. Đám người nhà đó, anh đều sẽ không tha."

Sau giây phút trầm mặc ngắn ngủi, Dạ Mộc Thần lại mở miệng, chuyển đề tài.

Từ lúc mới bắt đầu đã như thế, mỗi lần có chuyện gì cũng đều là Dạ Mộc Thần chủ động, đôi khi xảy ra xung đột nhỏ gì đó cũng luôn là Dạ Mộc Thần nói xin lỗi trước. Dạ Mộc Thần nhún nhường trước Lãnh Tâm Nhiên, là vì biết cô yêu mình. Cũng thế, Lãnh Tâm Nhiên luôn ỷ lại vào Dạ Mộc Thần, bởi vì biết, anh rất quan tâm mình. Quan hệ giữa hai người, giống như một loại ràng buộc, quấn rất chặt, vĩnh viễn không chia lìa.

"Vì sao?"

Lãnh Tâm Nhiên ngây ngốc hỏi.

Mặt Dạ Mộc Thần tối sầm lại, có chút không tự nhiên nghiêng đầu đi: "Bọn họ khiến cho anh cực kỳ khó chịu."

Lời của Dạ Mộc Thần quả thực giống như điềm báo, từ khi anh nói xong câu đó, việc kinh doanh nhà họ Bắc Âu liên tiếp gặp phải những đòn đả kích trí mạng. Chỉ trong vòng hai ngày, cổ phiếu của công ty rớt giá thê thảm, tất cả những chuyện trong tối như hối lộ, trốn thuế.....đều được khơi ra. Lúc bắt đầu là vì có thể lực phía sau ác ý đả kích khiến cho cổ phiếu của công ty rớt giá, nhưng sau khi những tin tức xấu này được truyền ra, cổ phiếu vốn đã rớt giá giờ lại càng tuột dốc không phanh, rơi thẳng xuống đáy cốc. Không chỉ có như vậy, ngân hàng cho vay của tập đoàn Bắc Âu còn ngừng cấp vốn, tất cả những công ty hợp tác, bạn bè trong thương trường của họ đều đột nhiên thay đổi, giữ khoảng cách với họ.

Khoảng thời gian này, nhà Bắc Âu trở thành một danh từ xui xẻo, tuy không đến mức chuột chạy qua đường người người đuổi đánh, nhưng chí ít cũng không còn khí thế bá vương như trước, đương nhiên, rất nhiều người đều đoán, nhà Bắc Âu đã đắc tội với người nào đó không nên đắc tội, phá sản chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

"Mẹ, mọi chuyện có chút tiến triển nào không?"

Bắc Âu phu nhân vừa về nhà, Bắc Âu Hàn liền chạy đến lo lắng hỏi han.

Hai ngày nay, chính là những ngày khó khăn nhất của nhà bọn họ, đầu tiên là bảo bối Bắc Âu Hân nhà họ bị cường bạo rồi cắt lưỡi trở thành một kẻ tâm thần, sau đó lại đến công ty gặp chuyện. Hiện nay, chuyện quay vòng vốn của công ty gặp phải vấn đề vô cùng lớn. Từ sáng Bắc Âu phu nhân đã ra ngoài tìm những bạn bè thân thuộc để nhờ giúp đỡ.

Sắc mặt của Bắc Âu phu nhân rất khó coi, nhưng thấy người hầu còn ở đó nên không biểu hiện ra ngoài, mà chỉ nhẹ nhàng lắc đầu. Hai người cùng lên lầu, lúc này bà ta mới thở dài nói: "Mấy người bình thường có quan hệ rất tốt kia, giờ đều trở mặt hết, còn có người kêu mẹ bán công ty cho ông ta. Quả nhiên là hổ lạc đồng bằng bị chó khinh!"

Khuôn mặt luôn bình tĩnh ung dung của Bắc Âu Hàn giờ cũng lộ ra vẻ lo lắng: "Vậy phải làm sao bây giờ? Hôm nay đã có rất nhiều người đến công ty đòi nợ. May mà ba không biết chuyện công ty, nếu không...."

Đúng lúc này, điện thoại bên cạnh vang lên. Bắc Âu Hàn theo bản năng quát vào điện thoại, không biết trong điện thoại nói gì đó, vẻ mặt của hắn đột nhiên trở nên chấn kinh, cả khuôn mặt đầu vặn vẹo vô cùng đáng sợ, ống nghe bị rơi trên mặt đất cũng không phát hiện.

Nhìn thấy sự khác lạ của hắn, trong lòng của Bắc Âu phu nhân cũng chấn động theo, bước lên lắc lắc Bắc Âu Hàn, thân thiết hỏi: "Hàn Hàn, sao thế? Là ai gọi?"

Bắc Âu Hàn cứng nhắc quay đầu lại, nhìn mẹ, thất thần thì thào: "Bệnh viện gọi điện thoại tới, nói, ba té xỉu rồi. Kết quả kiểm tra, là xuất huyết não."

Tin tức này, đối với bọn họ không khác gì sấm sét giữa trời quang. Bắc Âu phu nhân nãy giờ vẫn cố gắng giả vờ trấn định, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa khóc lớn lên: "Sao có thể? Sao có thể như vậy? Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Không!"

Bắc Âu Hàn cũng không dám tin vào sự thật này, nhưng mà, điều cần làm nhất bây giờ, chính là đến bệnh viện. Như vậy, mới có thể biết được chân tướng sự việc!