TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nữ Vương Hắc Đạo: Ông Xã Chớ Làm Loạn
Chương 5: Không cần báo đáp?

Nghĩ tới đây, Lãnh Tâm Nhiên bắt đầu hướng mắt nhìn về phía Dung Thiếu Tuyệt bị mọi người bao vây.

Dung Thiếu Tuyệt tuy không quá mười tám mười chín tuổi, nhưng vóc người đã rất cao lớn, rất đẹp trai, con mắt sáng đặc biệt chói mắt, phát ra ánh sáng rực rỡ. Mày kiếm rất dày, lỗ mũi cao, là loại ‘khốc liệt’ hiện tại đang rất lưu hành.

Thời điểm Lãnh Tâm Nhiên đang quan sát Dung Thiếu Tuyệt, bên kia bắt đầu đánh nhau. Năm sáu người vây đánh một, lúc mới bắt đầu Dung Thiếu Tuyệt còn có thể ứng phó, một quyền một cước đánh ra theo thói quen. Động tác của anh rất nhanh nhẹn, chiêu thức anh đánh nhau, cũng không phải loại võ thuật có thể học trên lớp, mà là trải qua quá trình đánh nhau huấn luyện được, không có động tác thừa, lưu loát hữu hiệu.

Nhìn động tác của anh, nhìn nụ cười lạnh trên khuôn mặt đầy máu của anh, hứng thú của Lãnh Tâm Nhiên đối với anh ngày càng nhiều, cũng càng muốn đến lớp F. Đã có một vương như vậy, cuộc sống ở lớp F tuyệt đối sẽ vô cùng đặc sắc.

Nếu tình huống này Dung Thiếu Tuyệt có thể giải quyết, Lãnh Tâm Nhiên tuyệt đối sẽ không nhiều chuyện nhúng tay vào. Huống chi, động tác của Dung Thiếu Tuyệt thật sự rất đẹp, nhìn anh ta đánh nhau là một chuyện vô cùng thú vị. Từ sau khi sống lại đến giờ, Lãnh Tâm Nhiên lần đầu tiên có hứng thú với người khác.

Vẻ mặt của Dung Thiếu Tuyệt rất lạnh nhạt nhưng ánh mắt của anh ta giống như thủy tinh trong suốt. Một đôi mắt trong suốt như vậy mà lại xuất hiện ở một người thích ẩu đả đánh nhau, thật là làm cho người ta muốn không hiếu kỳ cũng khó.

Bên kia đánh nhau khí thế ngất trời, Lãnh Tâm Nhiên ở chỗ này ngồi xem rất hứng thú. Tiêu điểm cô nhìn chăm chú dĩ nhiên là Dung Thiếu Tuyệt, đột nhiên, khóe mắt cô vừa chuyển, mấy người sau lưng Dung Thiếu Tuyệt vậy mà lại móc dao từ trong ngực ra.

"Cẩn thận!"

Kèm theo thanh âm nhắc nhở, Lãnh Tâm Nhiên tung người ra, động tác nhanh nhẹn trực tiếp một cước đạp bay người đang ở sau lưng chuẩn bị đánh lén.

Sau đó, khi Dung Thiếu Tuyệt còn chưa kịp phản ứng, những người đó liền xem Lãnh Tâm Nhiên là đồng đọn của anh, cùng nhau xông lên vây hai người lại.

So với động tác của Dung Thiếu Tuyệt, Lãnh Tâm Nhiên mặc dù vóc dáng nhỏ bé, nhưng chiêu thức của cô càng thêm ngoan tuyệt, đều là trực tiếp đạp vào giữa bụng, nếu không chính là trở tay một quyền đánh trúng gáy.

Dung Thiếu Tuyệt đứng một bên, nhìn cô gái đột nhiên xuất hiện dùng những động tác bén nhọn hoàn toàn trái ngược với dáng người nhỏ bé của mình đạp bay những người kia, khóe miệng co rút.

Anh vốn chỉ là muốn lên đây hút một điếu thuốc, không nghĩ tới lại bị những người lần trước bị mình giáo huấn theo dõi. Nhưng mà, cô gái này là ai? Anh cũng không nhớ trong trường học có một nữ sinh đánh nhau giỏi như vậy?

Đợi đến khi Lãnh Tâm Nhiên dừng lại động tác, đám người trên đất gào khóc thảm thiết đè lại chỗ bị thương đứng dậy: "Dung Thiếu Tuyệt, hôm nay coi như mày gặp may, để cho con nhỏ này cứu mày. Hôm nay coi như là bọn tao lật thuyền trong mương, lần sau mày sẽ không may mắn như vậy. Còn mày nữa, lại dám đắc tội với tụi tao, cũng đừng trách tụi tao không khách khí."

Bỏ lại khẩu hiệu uy hiếp, mấy người liền chạy trối chết.

Đợi đến khi những người đó rời đi, nhìn thấy cô gái gầy yếu trước mặt, Dung Thiếu Tuyệt chau mày: "Cô là ai?"

Lãnh Tâm Nhiên không nói gì, chẳng qua là nhìn anh ta một hồi, mới xoay người trở lại góc mình vừa ngủ.

Cô chẳng qua là cảm thấy hứng thú với người này, nhưng cảm thấy hứng thú cũng không có nghĩa là nhất định phải kết giao. Cô ra tay giúp một trận là bởi vì cô cảm thấy hứng thú với vị vương trong truyền thuyết này, một nguyên nhân khác chính là tính toán sau khi đến lớp F. Cô có thói quen bày mưu lập kế đem hết thảy nắm ở trong tay, cho nên hiện tại trước giúp đỡ Dung Thiếu Tuyệt một lần, sau này đến lớp F sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Đợi đến khi cô lần nữa nằm trên mặt đất nhắm mắt lại, tiếng bước chân bên ngoài cũng dần dần đi xa, sân thượng lại trở về yên tĩnh.

Cũng không biết có phải vì đánh thánh một trận vừa hồi hay không, sau khi nằm xuống, Lãnh Tâm Nhiên lại ngủ thiếp đi. Là thật sự ngủ, ở nơi vừa mới xảy ra ẩu đả ngủ, hơn nữa bên cạnh cũng không có người cô tín nhiệm, chuyện này trước giờ chưa từng xảy ra.

Đợi đến khi cô mở mắt lần nữa, mặt trời đã lặn, chỉ còn lại ánh hoàng hôn đỏ rực cả bầu trời.

Có chút mờ mịt nhìn xung quanh, đợi đến khi ý thức dần dần khôi phục, Lãnh Tâm Nhiên có chút bất đắc dĩ cau mày. Xem ra mấy ngày nay cô đã mệt mỏi muốn chết rồi, lại dám ở nơi này ngủ thiếp đi. Nếu là trước kia, chuyện này tuyệt đối không thể nào xảy ra.

Đứng lên duỗi thẳng thắt lưng, từ góc khuất đi ra, lại phát hiện bóng dáng cao lớn quen thuộc đang đứng ở phía ngoài. Anh lẳng lặng đứng ở đó, trên tay kẹp điếu thuốc, vẻ mặt tịch mịch, một bộ dáng thương tâm vô tận.

Cảm giác được Lãnh Tâm Nhiên đền gần, Dung Thiếu Tuyệt ngẩng đầu lên, đưa tay dập tàn thuốc vứt sang bên, nhả ra tầng khói cuối cùng: "Cô rốt cuộc là ai? Giúp tôi có điều kiện gì?"

Ngữ khí của anh ra vẻ đây là chuyện hiển nhiên, dường như tất cả những sự giúp đỡ của người khác dành cho anh đều cần báo đáp.

Lãnh Tâm Nhiên nhìn anh, khóe miệng nâng lên: "Lãnh Tâm Nhiên. Về phần điều kiện, rất nhanh ngươi sẽ biết."

Sau đó, cũng không quay đầu rời khỏi sân trường.

Nhìn bóng dáng xa lạ từ từ biến mất khỏi tầm mắt, Dung Thiếu Tuyệt nở ra nụ cười cay đắng chưa từng bị người khác bắt gặp: "Quả nhiên, đều có mục đích cả!"

Ở nơi anh không nhìn thấy, bước chân Lãnh Tâm Nhiên ngừng lại, nhưng vẫn không quay đầu lại rời đi.

Mỗi người đều có một bí mật của riêng mình, bọn họ chẳng qua cũng chỉ là người xa lạ, trợ giúp không cần hồi báo, đừng nói là Dung Thiếu Tuyệt anh, cho dù là cô, cũng không tin tưởng. Cô sẽ sớm mất đi phần trong sáng kia, sẽ không tin tưởng người khác vô điều kiện.

Thời điểm quay lại phòng học, trong phòng vô cùng trống trải, mọi người trên cơ bản đều đi hết sạch.

Về phần nói 'trên cơ bản', đó là bởi vì Lãnh Tâm Nhiên phát hiện chỗ ngồi của mình có một nam sinh. Đôi mắt thanh tú, da trắng nõn, vóc người cao to, cả người tản mát ra khí chất ưu nhã của công tử giàu có.

"Lãnh Tâm Nhiên, Giáo viên Trần kêu cậu đến phòng làm việc của cô, cho cô một lời giải thích tại sao ba tiết cuối buổi chiều không đến."

Bắc Âu Hàn ngẩng đầu lên, ánh mắt rất đen, nhưng vẻ mặt lại nghiêm túc. Nhìn bóng dáng gầy yếu rốt cuộc xuất hiện trước mắt, đáy mắt thoáng qua vẻ chán ghét không dễ phát giác.

Lãnh Tâm Nhiên dĩ nhiên sẽ không bỏ qua vẻ chán ghét kia, khóe miệng kéo qua một nụ cười trào phúng. Nếu chán ghét mình, vì sao còn đặc biệt ngồi ở đây chuyển lời? Vương tử học đường Bắc Âu Hàn sao? Nam sinh bị Lãnh Tâm Nhiên nhỏ bỏ thuốc, xem ra cũng không hoàn mỹ giống như trong nhật ký của cô ấy.

"Biết."

Đáp lại nhàn nhạt, không để ý đối phương vẫn còn ở trong phòng, động tác nhanh chóng thu thập xong đồ đạc liền chuẩn bị rời đi.

Bất quá, cô cũng không tính đi đến phòng làm việc gì đó, nếu đã chuẩn bị rời đi lớp học chán ghét này, vậy thì không cần phải để những thứ đó khiến mình bị ủy khuất. Ngay từ lúc đầu cô đã lên kế hoạch kỹ lưỡng, sau khi tan học cô định sẽ đi tìm việc, mặc dù người đàn ông kia mỗi ngày đều cho mình tiền ăn, nhưng so với số tiền cô cần thì còn thiếu rất nhiều."

Cô cũng không muốn tiếp tục ở cạnh người đàn ông có tâm tư gây rối đó, cho nên, cô quyết định rời đi, cô nhất định chuẩn bị con đường sau này cho mình. Tiền, là tất yếu, cho nên, tìm việc làm là vô cùng cấp bách. Chỉ có đủ tiền, cô mới có thể không lo phiền rời đi cái nhà có độ nguy hiểm không thua gì hang hổ đó.

"Tuần sau có cuộc thi cuối tháng, nếu cậu cứ trốn học như vậy, sẽ bị đuổi ra khỏi lớp A. Thầy giáo số học đã tố cáo với chủ nhệm, nói muốn đuổi cậu ra khỏi lớp A."

Nhìn Lãnh Tâm Nhiên muốn đi ra khỏi phòng phong, Bắc Âu Hàn ở phía sau lưng đột nhiên mở miệng.

"À."

Lãnh Tâm Nhiên trả lời rất lạnh nhạt.

"Tại sao? Không phải cậu vẫn luôn rất cố gắng để có thể ở lại lớp A sao? Chẳng lẽ hiện tại ngay cả cái này cũng không quan tâm?"

Bắc Âu Hàn không hiểu tại sao mình lại tức giận khi nhìn thấy dáng vẻ thờ ơ như vậy của cô, âm điệu khi nói chuyện cũng cao hơn rất nhiều.

Lãnh Tâm Nhiên đi vài bước thì ngừng lại, quay đầu nhìn về người được thổi phồng là vương tử học đường được vô số nữ sinh theo đuổi, khóe miệng nâng lên, giễu cợt nói: "Cái này, có quan hệ tới ngươi sao? Huống chi, ta rất mong đợi rời khỏi cái lớp này, nhưng mà, không phải là bị đuổi ra ngoài, mà là ta chủ động rời đi."