TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tầm Tần Ký
Chương 288: Lời cuối

Tất cả cảnh vật đều lùi ra phía sau.

Hạng Thiếu Long cùng với Ô Trác, Kinh Tuấn và Ðằng Dực phóng như bay trên miền thảo nguyên xanh tốt vô tận.

Trên bầu trời xanh là những áng mây trắng lững lờ, ở cách đó nửa dặm có hàng ngàn thớt ngựa hoang đang phóng lên phía bắc.

Bốn người hú lên, thúc ngựa đuổi theo.

Bọn Hạng Thiếu Long chia thành hai tốp. Tốp thứ nhất chạy vòng về phái trước, buộc thớt ngựa phải đổi hướng, còn tốp kia thì đuổi lên ở phía sau.

Sau một hồi bầy ngựa buộc phải nhảy xuống sông, bơi qua bờ bên kia.

Hạng Thiếu Long kìm ngựa lại kêu lớn, "Các con, hãy giở bản lĩnh của mình ra!"

Bờ bên kia bỗng xuất hiện bọn Ô Quả, Ô Ngôn, Triệu Ðại, Lưu Sào cùng với hơn một trăm người, ai nấy tay cũng cầm dây thừng, đợi lúc ngựa lên bờ.

Hạng Thiếu Long vui mừng nhìn thấy huynh đệ và thủ hạ bắt ngựa hoang, khen rằng, "Ðại ca quả thật biết chọn chỗ, ở đây đều là các con sông lớn, nguồn nước dồi dào, đất đai tươi tốt, cỏ mọc xanh rì, quả là thắng cảnh chốn nhân gian."

Ô Trác nhìn vùng thảo nguyên vô tận, hít làn hương thoang thoảng trong gió, cười rằng, "Lúc mới đến cứ nghĩ là bị ép buộc, nhưng sống ở đây đã lâu, ta không muốn rời khỏi nữa."

Ðến hoàng hôn ai nấy đầu quay về.

Bọn Kỷ Yên Nhiên, Cầm Thanh, Ô Ðình Phương, Triệu Chi, Ðiền Trinh, Ðiền Phụng, Châu Vi, Thiện Lan, Lộc Ðan Nhi đang ngồi trên một sườn dốc, nhìn bầy trẻ đang chơi đùa ở phía dưới.

Trong đó có cả Hạng Bảo Nhi nữa.

Cậu bé trông to khỏe rắn chắc hơn những đứa trẻ khác, đầu đội chiếc mão có cắm lông vũ, mắt to mày rậm, trông rất có cá tính.

Trong doanh trại, làn khói lững lờ bốc lên, đám phụ nữ đang nổi lửa nấu cơm, đợi chồng con quay về.

Đồ Tiên và Tiêu Nguyệt Ðàm đang ngồi đàm đạo, ánh mắt dõi theo ở phía xa.

Cầm Thanh đột nhiên vui mừng kêu, "Phu quân đã quay về."

Mọi người đều nhìn ra ngoài xa, hơn một trăm chấm đen dần dần hiện rõ, tiếng vó ngựa cũng truyền về văng vẳng.

Kỷ Yên Nhiên vui mừng đứng dạy kêu, "Ai cùng ta đi nghênh đón các chiến sĩ khải hoàn quay về?"

Bọn trẻ ngừng chơi, đứng đón đoàn quân chiến thắng trở về.

Trong chốc lát tiếng vó ngựa rầm rập lao tới.

Kỷ Yên Nhiên cùng mọi người nhảy lên ngựa, trong chốc lát đã gặp đoàn chiến sĩ ở phía ngoài thảo nguyên, rồi tất cả cùng quay về.

Bọn trẻ thì dương dương đắc ý dẫn đầu.

Hạng Thiếu Long đi với Cầm Thanh và Kỷ Yên Nhiên nói, "ông trời đối đãi với chúng ta rất hậu hĩ, trước đây đâu có cuộc sống hạnh phúc không lo không nghĩ như thế này."

Cầm Thanh chép miệng, "Vì chúng ta đã sống như thế cho nên mới hiểu rõ cuộc sống ở thảo nguyên quý báu dường nào. Còn bọn trẻ này thì lại bảo cứ muốn quay về Trung Nguyên."

Ô Ðình Phương giận dỗi nói, "Sau này chàng đừng nhắc đến chữ Trung Nguyên nữa, thiếp chẳng hiểu nổi tại sao Bảo Nhi lại không thích nơi này?"

Hạng Thiếu Long cười, "Mỗi người đều có ước mơ riêng của mình, bởi vì ước mơ của chúng ta đã thành hiện thực cho nên mới an tâm mà tận hưởng. Bảo Nhi chỉ là muốn tìm ước mơ của nó mà thôi. Chúng ta không nên cản trở, cũng không nên buộc nó phải an vui trong giấc mộng của chúng ta."

Kỷ Yên Nhiên nói, "Phu quân nói thật hay, giấc mộng của Bảo Nhi chính là trở thành loài phi ưng trên trời cao có thể tự do bay lượn đến khắp nơi."

Triệu Chi cười, "Ai cũng cưng chiều nó, thiếp đã bảo rồi, tiểu Trinh và tiểu Phụng đã chiều nó quá đáng."

Ðiền Trinh và Ðiền Phụng che miệng cười, khuôn mặt đầy vẻ hạnh phúc.

Kỷ Yên Nhiên như nhớ ra chuyện gì nói, "Suýt nữa quên cho chàng hay, Bảo Nhi chê tên của nó quá trẻ con, cho nên muốn đổi thành tên khác."

Hạng Thiếu Long vui vẻ nói, "Ðổi tên gì cũng được, nhưng phải mang họ Hạng."

Ô Ðình Phương giả vờ bực mình nói, "Bảo Nhi là do thiếp đặt, đó là nhũ danh của nó kia mà."

Kỷ Yên Nhiên nói tiếp, "Thiếp thấy nó thích loài chim ưng cho nên định đặt cho nó tên là ưng."

Hạng Thiếu Long cười ha hả nói, "Hạng ưng! Nghe cũng hay đấy!"

Cầm Thanh nói, "Chàng làm cha mà chẳng hiểu con chút nào, nó chê chữ ưng quá giống cầm thú, sợ người ta cười nên đã đổi thành chữ Vũ."

Hạng Thiếu Long giật mình kìm ngựa, kêu lên, "Cái gì?"

Mọi người xung quanh đều ngạc nhiên, ánh mắt tập trung về phía gã.

Lúc này Hạng Thiếu Long trong lòng dâng lên cơn sóng dữ.

Hạng Vũ?

Đó chẳng phải là Sở Bá Vương Hạng Vũ, người đã cùng tranh thiên hạ với Lưu Bang, cuối cùng cũng cùng mỹ nhân Ngu Cơ tự vận ở Ô Giang? Chuyện gì thế này?

Chả lẽ đây chỉ là một sự trùng hợp?

Nhưng nếu tính toán theo thời gian, chuyện này cũng có thể lắm.

Theo lịch sử nhà Tần trải qua hai đời thì mất.

Từ lúc Doanh Chính lên ngôi bị quân, ba mươi bảy năm sau, đi tuần ở miền nam rồi bệnh chết tại Xa Khâu, sau đó Tần nhị kế vị, ba năm thì mất.

Lúc này đứa con Hạng Vũ của mình đã hơn ba mươi tuổi, đang ở tuổi tráng niên.

Tiếng gọi của mọi người làm gã giật mình.

Kỷ Yên Nhiên nghiêm mặt nói, "Phu quân đại nhân không thích cái tên này sao? Nếu chàng muốn đổi thì hãy tự nói với nó."

Hạng Thiếu Long định thần lại, đang suy nghĩ là có nên cảnh cáo cho đứa con yêu này biết hay không, ví dụ như khi gặp một người tên Lưu Bang thì phải lập tức giết y.

Nhưng gã nghĩ lại, dù cho mình đã biết được sự phát triển của lịch sử rốt cuộc cũng không thể thay đổi được.

Vận mệnh không thể thay đổi chút nào vì sự cố gắng hoặc ý chí của bất cứ ai.

Con người cứ nghĩ rằng mình đang sáng tạo ra vận mệnh, là bởi vì họ không hề biết rằng vận mệnh đi về hướng nào, chỉ có mình mới hiểu rõ được điều ấy.

Một đứa con của mình là tiểu Bàn xây dựng nên đế quốc đại Tần, một đứa con khác của mình là Hạng Vũ lại phá hủy đế quốc đại Tần ấy.

Cầm Thanh nhíu mày kêu, "Phu quân đại nhân đang nghĩ gì?"

Hạng Thiếu Long đột nhiên cười lớn, "Ta đã thông suốt!"

Giọng nói của Ðằng Dực bên kia truyền qua, "Tam đệ đã thông suốt điều gì?"

Hạng Thiếu Long vui mừng nói, "Hạng Bảo Nhi về sau sẽ là Hạng Vũ."

Mọi người đều ngạc nhiên.

Kỷ Yên Nhiên thắc mắc, "Chuyện này cũng cần phải nghĩ thông nữa hay sao?"

Hạng Thiếu Long cười rằng, "Ðiều ta nghĩ thông là thắng thì sao, bại thì đã sao. Thành công hay thất bại không quan trọng, chỉ cần sống một cách oanh liệt, tên tuổi đi vào lịch sử của ngàn năm sau thì đã không uổng kiếp này."

Mọi người càng hoang mang hơn, đâu biết rằng ý gã muốn nói đến con trai của mình sau này sẽ trở thành Sở Bá Vương Hạng Vũ, danh truyền đến ngàn sau.

Hạng Thiếu Long cười lớn thúc ngựa theo sau Hạng Vũ. Mọi người cũng vội vàng đuổi theo.

Ðoàn người và cả vùng thảo nguyên hợp thành một khối, trong ánh chiều tà tráng lệ, tạo thành một bức tranh đầy hạnh phúc và tiếng cười.

HẾT