TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tầm Tần Ký
Chương 217: 218

Chu Cơ gọi Hạng Thiếu Long đến ngồi bên cạnh nàng, rồi nhìn mông lung ra ngoài cửa xe.

Ngoài đường toàn là những người đi chúc mừng xuân tế.

Nhà nào cũng đèn đuốc sáng trưng, pháo nổ không ngớt, khiến cho Chu Cơ càng cảm thấy cõi lòng trống rỗng.

Từ ngày Trang Tương vương mất đi, nàng chưa bao giờ có được ngày hạnh phúc.

Cuộc đời nàng chính là do Lã Bất Vi tạo ra, mà cũng chính Lã Bất Vi đã hủy đi.

E rằng cả bản thân nàng cũng không biết Lã Bất Vi có ơn hay có thù với mình.

Lao ái xem ra rất rạng rỡ, nhưng từ đầu đến cuối vẫn là một con cờ để các bên lợi dụng.

Không ngờ một kẻ khôn khéo lợi hại như Chu Cơ, một khi rơi vào lưới tình thì lại hồ đồ đến mức ấy.

Khi Hạng Thiếu Long trong lòng đầy cảm thán, Chu Cơ nhỏ nhẹ nói, "Thiếu Long! Từ rày về sau ta phải làm thế nào đây?

Bỗng nhiên, Hạng Thiếu Long như chui trở lại vào cỗ máy thời gian, quay về những ngày còn ở Hàm Ðan, những ngày vừa mới gặp gỡ Chu Cơ, chột dạ nói, "Thái hậu..." rồi lại không biết nói lời gì mới phải.

Chu Cơ xoay người lại, nhìn thẳng vào gã nói, "Xin thứ lỗi!"

Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nói, "Thái hậu cớ gì nói ra lời ấy?"

Chu Cơ cúi đầu, rầu rĩ nói, "Cả bản thân ta cũng không biết mình đang làm gì, nhưng có lúc, ta thật sự rất muốn có kẻ giết ngươi đi."

Hạng Thiếu Long biết nàng ý muốn nói đến trận đấu giữa mình và Quản Trung Tà, thở dài nói, "Hạ thần không thể trách thái độ thái hậu, dù thế nào, hạ thần cũng không thể trách bà."

Chu Cơ giật mình, ngẩng đầu lên nhìn gã một lát sau rồi mới đột nhiên nói, "Con hắc long ấy rốt cuộc là thật hay là giả, cầu mong ngươi đừng giấu ta."

Hạng Thiếu Long lúc này bỗng nổi giận, biết Chu Cơ vẫn muốn suy tính cho Lao ái, lạnh lùng nói, "Ðương nhiên là thật, sao có thể làm giả được."

Chu Cơ ngẩn ra một lúc rồi quay đầu ra nhìn cửa sổ, cười khổ não, "Thiếu Long nhà ngươi lại nổi giận, có lúc ta thật sự muốn ngươi có thể đánh ta, mắng ta, như vậy thì người ta mới dễ chịu một chút."

Rồi lại tiếp tục, "Ta đã quá hiểu ngươi, nhìn dáng vẻ trả lời của ngươi lúc nãy, thì đã biết ngay đó là con rồng giả, kế sách lợi hại như thế, nhất định là ngươi đã nghĩ ra."

Trong lòng Hạng Thiếu Long chợt dâng lên một cảm giác ngay cả mình cũng khó hiểu được, ghé sát bên tai nàng, dịu dàng nói, "Lúc nãy ta quả thật muốn hành hạ thái hậu một trận."

Chu Cơ giật mình kêu ối một tiếng, trong mắt lộ ra vẻ phức tạp.

Khi Hạng Thiếu Long định hôn nàng, xe ngựa bỗng dừng lại, thì ra đã đến hoàng cung.

Hạng Thiếu Long trong lòng than thầm.

Vận mệnh rốt cuộc không thể thay đổi được.

Khi Chu Cơ đến nơi, tiểu Bàn, Lã Bất Vi và quần thần vẫn nhiệt liệt đón chân nàng như bình thường, mọi người làm ra vẻ như không biết đã xảy ra chuyện gì.

Phó Cao, Ðỗ Bích đều đến dự, mà dáng vẻ rất bình tĩnh.

Giả sử Khêu Nhật Thăng nhìn thấy được cảnh này, nhất định sẽ biết được rằng sự hy sinh của mình không đáng giá tý nào.

Hạng Thiếu Long rất buồn bã vì cái chết của Quốc Hưng, ngồi vào chiếu của Lý Tư và Xương Bình quân, trầm giọng hỏi, "Quản Trung Tà ở đâu?"

Hai người bọn họ nghe ngữ khí của gã không ổn, giật mình, đồng thanh hỏi, "Thiếu Long muốn làm thế nào?"

Hạng Thiếu Long lúc này đã nhìn thấy Quản Trung Tà, y đang ngồi cách gã năm chiếu, đang nhỏ to với bọn Lã Nương Dung, Hứa Thương, Liên Giao.

Xương Bình quân muốn vãn hồi không khí, cười, "Tam tuyệt tài nữ ấy quả nhiên danh đồn không ngoa, bài hát đã hết, nhưng trong tai ta vẫn còn vang tiếng ca của nàng."

Hạng Thiếu Long hít sâu một hơi, nói, "Ta phải giết chết Quản Trung Tà."

Hai người ngạc nhiên lắm, nhất thời không đối đáp gì được, Lý Tư chỉ có thể nói, "Thiếu Long hãy nghĩ kỹ lại."

Lúc này tiểu Bàn, Lã Bất Vi và các đại thần đều lần lượt kính rượu Chu Cơ, xong xuôi ai nấy về chỗ của mình, đều im lặng cả, chờ đợi Chu Cơ lên tiếng.

Hạng Thiếu Long khí giận bốc lên cao, đứng phắt dậy.

ánh mắt mọi người đều tập trung về phía gã.

Hạng Thiếu Long hào khí bốc lên trời cao giọng nói, "Lần trước cuộc tỷ võ giữa vi thần và Quản đại nhân, vì Quản đại nhân gãy kiếm mà phải chấm dứt, nay thấy Quản đại nhân đã dùng kiếm khác, đột nhiên cảm thấy ngứa tay, mong có thể tỷ thí lại với Quản đại nhân một trận, để trợ hứng cho mọi người, mong bị quân và thái hậu chấp thuận."

Cả đại điện lập tức im lặng, ai nấy đều lộ vẻ ngạc nhiên trên mặt, rõ ràng đều không ngờ được Hạng Thiếu Long lại làm thế.

Hai trận đấu trước đây, Hạng Thiếu Long đều bị buộc phải ra tay, chỉ có lần này vì trong lòng vẫn còn giận dữ vì cái chết của Quốc Hưng nên mới chủ động ra tay.

Trong thời khắc này, ai cũng biết rằng Hạng Thiếu Long đã thực sự nổi giận với Quản Trung Tà, quyết ý giết chết y.

Lã Bất Vi hơi biến sắc, lạnh lùng hừ một tiếng, cướp lời tiểu Bàn và Chu Cơ, trả lời rằng, "Ðêm nay là ngày vui, không tiện động đến đao kiếm, Thiếu Long nếu vì ân oán tư thù..."

Một tràng cười dài, phát ra từ chỗ Lao ái, chỉ nghe y nói, "Lời này của trọng phụ sai rồi, lần trước chẳng lẽ là ngày buồn của trọng phụ hay sao, tại sao trọng phụ lại cứ một mực chủ chiến?"

Lã Bất Vi hai mắt quắc lại, nhìn Lao ái, thì Quản Trung Tà lúc đó đứng dậy nói, "Hạng thống lĩnh quả nhiên mắt rất tinh, đã nhìn thấy thanh kiếm Xạ Nhật của nước Tề mà tichức đeo bên mình, đây không phai là vật thường, không dễ bị gãy, cho nên đã có nhã hứng như vậy nếu bị quân, thái hậu và trọng phụ cho phép, Quản Trung Tà rất vui lòng phụng bồi."

Tiểu Bàn cười ha hả nói, "Như thế mới là hảo nam nhi của đại Tần ta, mong thái hậu phê chuẩn."

Chu Cơ đưa mắt nhìn Hạng Thiếu Long, trong mắt lộ ra vẻ cảm kích, gật đầu nói, "Ðại Tần ta trước nay dùng võ lực để giữ nước, hai vị khanh gia hãy thể hiện tinh thần thượng võ của đại Tần ta, ai gia chuẩn tấu."

Hạng Thiếu Long biết Chu Cơ đã hiểu sai ý, tưởng rằng mình vì muốn rửa nhục cho nàng mà tức giận Quản Trung Tà, nhưng không kịp nghĩ nhiều, tạ ơn xong thì đồng thời cùng Quản Trung Tà rời khỏi chỗ ngồi bước ra giữa điện.

Tất cả mọi người đều cảm thấy được không khí nặng nề lúc này.

Ðây là lần thứ ba hai người này đụng mặt nhau, Quản Trung Tà đã hai lần lọt xuống thế hạ phong, lần này có thể lấy lại được danh dự đã mất hay không?

ở một mức độ nào đó, lần này quả thật Hạng Thiếu Long có hơi mạo hiểm. Có lẽ cũng không đáng mạo hiểm.

Lần thứ nhất Quản Trung Tà không thể thắng nổi Hạng Thiếu Long, bởi vì y đã nhận định sai lầm rằng không nên liều mạng với một kẻ sắp chết, lần thứ hai y chịu thua bởi vì không hề biết gì về thanh Bách Chiến bảo đao, nhưng vẫn có thể mượn cớ thanh kiếm gãy để mà thoát nạn, thậm chí không hề tổn thương tý nào.

Giờ đây Quản Trung Tà đã có kinh nghiệm đối phó với thanh Bách Chiến bảo đao, vả lại không chừng sẽ liều chết, trong tình huống này, hươu chết về tay ai, thật sự khó mà biết được.

Cho nên Lý Tư mới khuyên gã nên suy nghĩ lại.

Nhưng Hạng Thiếu Long quả lúc này đã hoàn toàn quên đi sống chết vinh nhục, chỉ cảm thấy rằng nếu để kẻ đã giết chết Quốc Hưng sống tự do ngay trước mắt mình, thì rất có lỗi với người vừa mới thề tận trung với mình.

Từ khắc này, gã đã trở thành một kiếm sĩ chân chính.

Gã không thèm nghĩ gì khác nữa.

Quản Trung Tà không phải là Lã Bất Vi, không có một quyển sách hay bộ phim nào nói y có thể sống qua đêm nay.

Lã Dung Nương mặt mũi tái xanh như xác chết.

Không ai hiểu được sự quyết tâm của Hạng Thiếu Long như nàng lúc này.

Vừa rồi Quản Trung Tà và Hứa Thương, Liên Giao đã kể chuyện giết chết Quốc Hưng ngay trước mặt Hạng Thiếu Long như thế nào, lúc đó nàng cảm thấy bất ổn, biết Hạng Thiếu Long không thể nào nuốt được cơn giận này, nhưng vẫn không ngờ Hạng Thiếu Long vừa mới đến thì đã khiêu chiến với Quản Trung Tà.

Hạng Thiếu Long đã nghĩ đến một vấn đề, chính là tài bắn tên của Quản Trung Tà rất giỏi, nếu đến khi công khai đối mặt nhau, chỉ cần y dùng cung tên, thì bên mình khó mà giữ mạng được, cho nên nếu có thể trừ khử y sớm, thì đồng nghĩa đã cứu tính mạng của mình hoặc Ðằng Dực hoặc Kinh Tuấn.

Sự lo lắng được ẩn chứa trong tiềm thức này, thôi thúc gã không tiếc mọi giá cũng phải giết chết được Quản Trung Tà.

Hai người thi lễ với tiểu Bàn cùng Lã Bất Vi, Chu Cơ rồi đứng tách nhau ra, mỗi người đều đặt tay lên đốc kiếm và đao, cách nhau khoảng vài trượng, lạnh lùng nhìn nhau.

vì thân phận của hai người đặc biệt, nên vào trong cung vẫn có thể mang theo binh khí.

Cho đến khắc này, vẫn không ai lên tiếng.

Ðao kiếm chưa rút ra khỏi bao, nhưng mọi người đã cảm thấy nghẹt thở.

Hai người nhìn nhau như nhìn con mồi của mình vậy, trừng trừng một lát, Quản Trung Tà hơi khom người xuống.

Hạng Thiếu Long quắc mắt lên, nhưng vẫn không cầm thanh Bách Chiến bảo đao có cả vỏ như lần trước lên tay, khiến người khác không hiểu tại sao gã không dùng cả đao lẫn vỏ như lần trước.

Chỉ thấy gã đột nhiên bước lên đằng trước một bước.

Quản Trung Tà đứng thẳng người dậy, như một con ác thú đang rình mồi, so với lần trước, lòng tin và khí thế của y tăng lên gấp nhiều lần.

Hạng Thiếu Long không hề sợ hãi.

Thời gian gần đây, trước lúc gà gáy mỗi ngày, gã đều thức dậy luyện đao. Cảm thấy rằng thể lực của mình đã lên đến đỉnh cao từ khi ngồi vào cỗ máy thời gian. Giả sử đêm nay không thắng được Quản Trung Tà, về sau thì đừng hòng thắng được y.

Ðương nhiên! Đó chỉ là cảm giác thuần túy. Sự thực có lẽ không phải là như thế.

Lúc này, Hạng Thiếu Long rút thanh bảo đao ra khỏi vỏ, thanh bảo đao hóa thành một luồng điện, vẽ vào khoảng không, nhưng đem lại cho người ta một cảm giác phiêu giật kỳ dị, so với khí thế như sấm sét, như cuồng phong bão tố, lần trước, thật khiến cho người ta khó mà hình dung được.

Quản Trung Tà rõ ràng bất ngờ, song y đương nhiên không phải xoa tay thưởng thức như người khác, lập tức tiến nhanh về phía trước, rút kiếm ra nhanh chóng gạt lên.

Hai người xuất thủ như hai luồng điện, khiến cho người ta suýt nữa không nhìn thấy rõ ràng.

"Keng."

Quản Trung Tà lùi về phía sau ba bước.

Nhưng những cao thủ như Hàn Kiệt, Hứa Thương đều thấy Quản Trung Tà đang cố ý thối lui, dùng bộ pháp và chiến thuật khéo léo để hóa giải và làm hao tổn đao pháp Bách Chiến kinh người của Hạng Thiếu Long.

Cho nên Quản Trung Tà tuy lùi ba bước, nhưng không hề có vẻ thua tý nào.

Hạng Thiếu Long cũng không ngờ Quản Trung Tà lại áp dụng chiến thuật này, bất đồ hít một hơi, khi định xốc tới tấn công nữa, Quản Trung Tà quắc mắt lên, quát lớn một tiếng, lướt tới trước; phóng ra thanh kiếm Xạ Nhật, chém thẳng xuống, sau đó lại đâm thốc lên, rõ ràng mục tiêu là bụng của Hạng Thiếu Long. Khiến cho gã khó mà chém xuống để ứng phó.

Những người bên cạnh đang nín thở để theo dõi, thấy kiếm này của Quản Trung Tà quả thật hiểm hóc vô cùng, càng hoảng hốt đến nỗi không lên tiếng được.

Hạng Thiếu Long lạnh lùng hừ một tiếng, bước rê ngang qua, múa đao thành một luồng đao ảnh, khóa kín chỗ hở ở trước ngực và bụng.

Keng một tiếng, hai người bỗng hợp lại rồi phân ra, không ai chiếm được phần hơn.

Quản Trung Tà vui sướng trong lòng, biết mình đã nắm được chiến lược ứng phó với đao pháp ghê người của Hạng Thiếu Long, chính là dùng chiến thuật nhẹ nhàng, thoải mái để ứng phó với chiến thuật trầm ổn, rắn chắc của gã.

Lúc này y nào do dự, múa tít thanh kiếm Xạ Nhật xốc tới, làn kiếm rất kín kẽ, cuồn cuộn tuôn về phía Hạng Thiếu Long.

Hạng Thiếu Long dáng vẻ rất bình tĩnh, trầm eo tọa mã, trong lòng dâng lên cảm giác đau đớn vì cái chết của Quốc Hưng, dùng thanh Bách Chiến bảo đao chém ngang tạt dọc, buộc Quản Trung Tà phải né tránh ra khỏi vòng đao ảnh.

Nhất thời ánh đao bùng lên, kỳ dị huyền ảo, khiến cho người ta không thể nhìn rõ được.

Quản Trung Tà tuy đã cố gắng tránh chạm với thanh bảo đao của gã, nhưng vẫn không thể né được.

Trong điện tuy chỉ có hai người tranh hùng, nhưng mọi người đều cảm thấy như thiên quân vạn mã đang chém giết lẫn nhau, đến nỗi thây chết đầy đồng, máu chảy thành sông.

Lúc này trong lòng Hạng Thiếu Long chỉ có một ý nghĩ, đó là mau chóng giết chết Quản Trung Tà, còn những điều khác không quan trọng, gồm cả tính mạng của mình trong đó.

Gã không biết mưu gian của Lã Bất Vi có liên quan đến Quản Trung Tà bao nhiêu, nhưng tài trí của kẻ này không thu a kém gì Mạc Ngao, nếu chỉ dựa vào sức mạnh, Lã Bất Vi không thể gả Lã Nương Dung cho y.

Một ngày không giết chết Quản Trung Tà, gã đừng hòng sống yên.

Cho nên mỗi chiêu mỗi thế đều rất hiểm hóc, lây mạng đổi mạng.

Tiếng keng keng vang lên trong điện.

Từ tiểu Bàn trở xuống, ai nấy cũng đều mắt trợn tròn, mồm há hốc nhìn cuộc chiến kịch liệt này.

"Keng."

Một tiếng rất chói tai vang lên.

Quản Trung Tà bị Hạng Thiếu Long dùng thế lấy công làm thủ ép lui ra.

Hạng Thiếu Long thừa cơ tiến tới, một tiếng hú dài, thanh đao đánh ra, ánh đao cuồn cuộn như sóng bể đi theo bước tiến của gã, xô ập vào Quản Trung Tà.

Trong lòng Quản Trung Tà lần đầu tiên dâng lên cảm giác không thể chống đỡ nổi.

Lượt tấn công vừa rồi, vốn là nắm chắc có thể dồn Hạng Thiếu Long vào chỗ chết, nhưng mỗi chiêu của đối phương đều đánh theo kiểu lấy mạng đổi mạng, cho nên tuy sơ hở rất nhiều, nhưng trừ phi mình chịu chấp nhận cùng chết với Hạng Thiếu Long, nếu không không thể nào tấn công vào những chỗ sơ hở này.

Mọi người có lẽ không hiểu vì sao Hạng Thiếu Long không chịu dùng vỏ đao nữa, nhưng y thì biết rằng đó chính là chỗ cao minh của Hạng Thiếu Long bởi vì lần trước mình chiến bại đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện làm thế nào để đối phó với chiến thuật kỳ lạ tay phải cầm đao tay trái cầm vỏ đao của Hạng Thiếu Long, và đã thu được nhiều thành quả.

Bởi vì đao đánh thì vỏ đỡ, trong lúc tiến lui khó mà chuyên tâm được, cũng sẽ ảnh hưởng đến sự linh động khi công và thủ, điều này giúp y nghĩ ra cách phá giải. Nhưng lần này Hạng Thiếu Long thì không dùng đến vỏ đao nữa, khiến cho y cũng không thể thi triển được chiến thuật mà mình đã nghĩ ra.

Nhưng y cũng ghê gớm lắm, vì đã nghĩ ra được một chiến thuật ngay trong trận đấu, chính là trước tiên thoái lui rồi sau đó tấn công lên, giành lại thế chủ động, không để cho Hạng Thiếu Long phát huy uy lực kinh người của Bách Chiến bảo đao. Nào ngờ Hạng Thiếu Long vẫn phòng thủ rất kỹ. Dùng đao pháp cương cứng của mình để ứng phó với thế công như sóng trào của y.

Cho đến khi thế công của y đã đuối, thì lại bị Hạng Thiếu Long ép thoái lui.

Lúc này thế đã lỡ sao có thể chống đỡ được đao pháp như trường giang đại hải, mạnh mẽ như sóng cuốn của Hạng Thiếu Long?

Sát khí lạnh lẽo cứ theo thanh bảo đao của Hạng Thiếu Long dồn tới.

Cảm giác đáng sợ này kết thành một áp lực tâm lý nặng như Thái sơn, khóa chặt tinh thần và thân xác của Quản Trung Tà, lần đầu tiên trong lòng y dâng lên cảm giác không còn sức để đối kháng.

Bỗng nhiên, y biết rằng Hạng Thiếu Long đã đạt đến cảnh giới một đại tôn sư của đao pháp.

Người ở trong điện như nín thở lại, im lặng đến nỗi có thể nghe được tiếng cây kim rơi.

Bách Chiến bảo đao từ vô số đao ảnh đã kết hợp lại thành một, chém thẳng về phía kẻ địch.

Quản Trung Tà trong lòng khiếp sợ, nhất thời không nhìn thấy được sự biến hóa trong chiêu sau của Hạng Thiếu Long.

"Keng."

Bóng người phân ra.

Khi Quản Trung Tà lảo đảo thối lui, ánh đao của Hạng Thiếu Long lại bùng lên, từng chiêu chém tới, không để cơ hội cho đối phương thối lui nữa.

Người bên phía Lã Bất Vi ai nấy đều biến sắc.

Lã Nương Dung kêu lớn, "Dừng tay!" rồi nhào ra, không thèm để ý đến những người khác kêu giật lại, chạy về phía hai người kia.

Ai nấy đều thất sắc.

"Keng, keng, keng."

Hạng Thiếu Long đột nhiên bay lùi ra sau.

Quản Trung Tà rõ ràng đã trúng chiêu, thanh trường kiếm rơi khỏi tay, bước chân loạng choạng, người ngã ngửa về sau vừa đúng vào lòng Lã Nương Dung, hai người đồng thời té xoài ra mặt đất.

Hạng Thiếu Long thầm kêu đáng tiếc, đao này tuy có thể làm Quản Trung Tà bị thương, nhưng vẫn không lấy được mạng của y. Cũng biết vì sợ làm thương Lã Nương Dung, nên đã ra tay sớm hơn, vì thế đã tạo cơ hội cho Quản Trung Tà, chỉ còn thiếu một chút nữa thôi thì có thể lấy được mạng của y.

Hai người đồng thời tuôn máu.

Máu của Quản Trung Tà tuôn ra từ bên ngực trái, cả áo giáp cũng bị chém rách, có thể thấy trong lúc nguy cấp y đã cố gắng né tim của mình ra. Nhưng phải mấy tháng sau mới có thể khôi phục lại.

Vết máu của Hạng Thiếu Long thì ở tay trái và trên đùi.

Lã Nương Dung kêu thất thanh, "Trung Tà! Chàng thế nào rồi?"

Quản Trung Tà mặt tái xám như xác chết, nhưng lại nghiến răng hướng về phía Hạng Thiếu Long nói, "Trung Tà đã thọ giáo, đao này tuyệt không dám quên."

Lã Bất Vi đứng dậy quát, "Còn không mau cứu người trị thương?"

Hạng Thiếu Long trong lòng cảm thấy mệt mỏi, không ngờ có được ưu thế này, về sau đừng hòng có cơ hội lý tưởng như thế này nữa.