TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tầm Tần Ký
Chương 153: 154

Trên đài cao, Lã Bất Vi và Ðiền Ðan đều lộ vẻ không tự nhiên, không ngờ Hạng Thiếu Long lại được ủng hộ nhu vậy, riêng Lã Bất Vi thì cảm nhận được người Tần vẫn còn coi y và đám gia tướng của mình là người ngoài. Ðột nhiên, y cảm thấy hối tiếc, nếu quan hệ của y và Hạng Thiếu Long không đến nông nỗi này, nói không chừng người Tần sẽ dễ dàng chấp nhận y, không cần phải dùng đến Lao ái.

Ý nghĩ ấy vừa mới nổi lên thì y đã đè nén xuống, Hạng Thiếu Long chỉ còn sống được hai ngày, không cần thiết phải phân vân chuyện gì nữa.

Tiểu Bàn thấy Hạng Thiếu Long có địa vị cao như thế trong lòng binh tướng và bọn trẻ tuổi, đè bẹp được Lã Bất Vi, trong lòng vui mừng lắm, nhưng cũng lo lắng vì vết thương ở đùi Hạng Thiếu Long nên chưa thể ra sân, sẽ khiến cho bọn họ thất vọng.

Trong khi mọi người đang chờ đợi, thì ở nơi tập trung nữ nhi quân một người tung người ra, rồi nhào lộn hơn một chục vòng, khiến cho mọi người không biết kẻ ấy là ai, nhưng ai nấy đều trố mắt ra nhìn.

Rồi người ấy lại phóng người lên cao, ung dung hạ xuống đất, quỳ xuống bẩm rằng, "Ðô ky phó thống lĩnh Kinh Tuấn, mong được thay thế cho thống lĩnh xuất chiến, xin bị quân ân chuẩn."

Tiểu Bàn cả mừng nói, "Chuẩn tấu cho Kinh phó thống lĩnh."

Mọi người thấy thân thủ của y hơn người, lại là phó thủ của Hạng Thiếu Long nên nhất thời hoan hô như sấm động.

Kinh Tuấn vẫn chưa đứng dậy, lớn tiếng nói rằng, "Trận này nếu tiểu tướng may mắn thắng, mọi vinh dự xin được trao về cho Ðan Nhi tiểu thư."

Tiểu Bàn ngạc nhiên lắm, đưa mắt nhìn Lộc Công, cười lớn nói, "Ðược! Ta chuẩn tấu!"

Người Tần rất cởi mở, thấy Kinh Tuấn công nhiên tỏ tình như vậy, cảm thấy thú vị lắm, nhất thời huýt sáo ầm ĩ để trợ hứng.

Các thiếu nữ của nữ nhi quân thì càng chộn rộn hơn, bọn Doanh Doanh cố đẩy Lộc Ðan Nhi vừa vui mừng vừa e thẹn ra phía trước, để nàng không thể trốn thoát được.

Châu Tử Hoàn sắc mặt vẫn không thay đổi, chầm chậm đưa mắt nhìn Lã Bất Vi, chỉ thấy y hơi gật đầu, thì hiểu ngay rằng y muốn mình phải ra tay thật nặng, để làm nhụt nhuệ khí của đối phương, mỉm cười tỏ ý trả lời. Rồi hai mắt quắc lên, nhìn về hướng Kinh Tuấn.

Nào ngờ Kinh Tuấn vẫn cứ cười hơn hớn mà nhìn y, thấy ánh mắt của y, cười nói rằng, "Té ra Châu huynh mọi chuyện đều xin phép Lã tướng."

Châu Tử Hoàn chột dạ, không ngờ nhãn lực của đối phương lại lợi hại đến thế, lạnh nhạt cười, "Kinh phó thống lĩnh, xin chớ chê cười!"

Lúc này Xương Văn quân tự tay mặc áo giáp cho Kinh Tuấn, nghe hai người nói vậy, thì vỗ vai Kinh Tuấn nói, "Hãy cẩn thận!

Rồi mọi người lui khỏi sân, chỉ để lại hai người.

Trong khoảnh khắc ấy, ai nấy đều im hơi lặng tiếng, xem Kinh Tuấn sẽ đối phó thế nào với cách đánh áp đảo của Châu Tử Hoàn.

Tuy mọi người nhìn vào, và đây là thời khắc của sự vinh nhục thắng bại, nhưng Kinh Tuấn vẫn tỏ vẻ thản nhiên, cây mộc kiếm gác trên vai, như không hề để ý đến Châu Tử Hoàn.

Nhưng người lo lắng nhất cho y, không phải là bọn Hạng Thiếu Long mà chính là Lộc Ðan Nhi. Vừa lúc nãy nàng tuy bị Kinh Tuấn trêu tức, nhưng trong lòng chỉ hơi giận, giờ đây đối phương lại đề cao mình như vậy, bất đồ lòng bàn tay to át mồ hôi, suýt nữa không dám nhìn.

Ðột nhiên hai người bắt đầu hành động.

Vốn là Châu Tử Hoàn múa kiếm trước nhưng như có một sợi dây điều khiển bọn họ, trong sát na thanh mộc kiếm của y vừa máy động, thanh kiếm trên vai của Kinh Tuấn cũng bắn lên cao.

Khi thanh đoản kiếm của Châu Tử Hoàn kéo về trong lòng, đồng thời chân trước bước tới.

Kinh Tuấn tung người lên, lộn trên không nửa vòng.

Châu Tử Hoàn ngạc nhiên lắm, chiêu thức quái quỷ gì đây? Kinh nghiệm thực chiến của y rất phong phú, biết rằng Kinh Tuấn cũng là người lấy sự linh hoạt, nhanh nhạy làm chủ như y, nào dám do dự, lập tức cũng thay đổi chiến lược, lăn người xuống đất, đến ngay chỗ Kinh Tuấn sẽ hạ chân xuống, chỉ cần khi đối phương rơi xuống, thì y sẽ lập tức ra tay, chém gãy xương chân của y, thì không còn ai trách mình nữa.

Cách đánh thiên biến vạn hóa như vậy khiến cho ai nấy đều há hốc ra nhìn.

Trên sườn dốc, Ðằng Dực quay sang nhìn Hạng Thiếu Long cười nói, "Nếu Châu Tử Hoàn trẻ được vài năm, đêm nay tiểu Tuấn khó thắng."

Hạng Thiếu Long gật nhẹ đầu, ngưng thần nhìn hai người ở giữa sân, không lên tiếng trả lời.

Kinh Tuấn nhào lộn hai vòng phía trên Châu Tử Hoàn, khi rơi xuống thì một tay ôm lấy hai chân, đầu gối co lên trên ngực, đồng thời một tay cầm kiếm chém xuống phía Châu Tử Hoàn.

Châu Tử Hoàn mượn lực eo búng người dậy, khi người vừa thẳng thì lật tay cầm đoản kiếm, chém ra tạo thành nửa vòng tròn, chạm mạnh vào thanh trường kiếm của Kinh Tuấn đang chém xuống.

Mấy phen giao thủ như vậy, khiến mọi người không ngờ, ai nấy đều biến sắc, nhưng không dám lên tiếng.

Kinh Tuấn biết đối phương muốn dùng cách đánh mạnh tay để gạt thanh trường kiếm của mình ra, kêu thét lên một tiếng, một chân đá vào mặt Châu Tử Hoàn, vừa nhanh vừa mạnh.

Châu Tử Hoàn không ngờ thân thủ của đối phương linh hoạt đến thế, không thèm bạt kiếm của đối phương nữa, mà rút kiếm về chém vào chân đối phương, đồng thời lui về sau đứng vững để tránh cú đá hiểm hóc này.

Nào ngờ Kinh Tuấn thu ngay chân lại, Châu Tử Hoàn nhất thời mất đà.

Lúc này toàn trường đều như nổ tung ra, ai nấy đều lên tiếng khen ngợi.

Kinh Tuấn rơi xuống đất rồi cuộn tròn lại như một quả cầu, trường kiếm chém xuống, mượn lực lăn về phía hạ bàn của Châu Tử Hoàn.

Châu Tử Hoàn không hề lúng túng, quát lớn một tiếng, rùng người tọa mã, thanh mộc kiếm trong tay biến thành một làn kiếm ảnh, dưới ánh đuốc, vẻ mặt vẫn cứ lạnh lùng như đá, quả là có phong độ của một cao thủ.

Nhưng chỉ cần biết rằng trong số tám ngàn gia tướng của Lã Bất Vi, y có thể nổi bật được, thì đủ biết y không hề đơn giản chút nào.

Kinh Tuấn trong một tình huống không thể, bắn người bay xéo lên như một mũi tên, mang cả người lẫn kiếm đâm thẳng vào lưỡi kiếm của Châu Tử Hoàn.

Chát một tiếng, hai thanh kiếm giao nhau.

Châu Tử Hoàn đứng vững như vậy, nhưng cũng không chịu nổi nhát kiếm tập trung lực của toàn thân của Kinh Tuấn, cả người bắn về phía sau.

Mọi người đều đứng dậy, giơ quyền trợ oai, bọn người kêu tợn nhất là nữ nhi quân và Lộc Ðan Nhi, thứ đến là đô ky quân, bao nhiêu tiếng hò reo ấy đã át cả thanh âm trợ oai của phía Lã Bất Vi.

Kinh Tuấn càng đánh càng mạnh, vừa chạm đất thì lại nhào lộn, thanh trường kiếm múa tít, tấn công về phía Châu Tử Hoàn.

Châu Tử Hoàn buộc phải quay về thế thủ, người lúc tiến lúc thoái nhanh như điện chớp, ứng phó với lối đánh quỷ dị của Kinh Tuấn, đột nhiên bay người lên cao, rồi đột nhiên lăn tròn dưới đất, thật là một lối đánh kỳ lạ, lần đầu tiên y không ngờ được mình đã gặp khắc tinh.

Trước lối đánh như mưa gió của Kinh Tuấn, nhuệ khí của Châu Tử Hoàn đã mất hết, tuy có đôi lúc có thể phản kích được nhưng rõ ràng đã lâm vào thế bại trận.

Chát chát chát ba tiếng liên tiếp, Kinh Tuấn mượn lợi thế của thanh trường kiếm, đập mạnh vào thanh đoản kiếm của Châu Tử Hoàn, khiến y khó khăn lắm mới đỡ được, cổ tay tê rần cả.

Mọi người đều reo hò trợ oai cho Kinh Tuấn, càng khiến cho Châu Tử Hoàn vừa thẹn vừa giận, hơi thở bắt đầu rối loạn.

Hai bên lại đọ nhau hơn mười chiêu nữa, thanh đoản kiếm của Châu Tử Hoàn cuối cùng không thể đỡ nổi, bị gạt ra, trong lòng kêu hỏng bét, thì Kinh Tuấn xoay người lại, tung một cước trúng vào ngay ngực y.

Lộc Ðan Nhi cao hứng đến nỗi nhảy cỡn lên, còn Kinh Tuấn thì thi lễ với mọi người, không ai chú ý đến kẻ thất bại đang nằm dưới đất nữa.

Sau một hồi ồn ào, Từ Tiên vui vẻ nói, "Kinh phó thống lĩnh phải chăng đã chuẩn bị tiếp nhận khiêu chiến nữa?"

Kinh Tuấn cung kính trả lời, "Trận lúc nãy chỉ là xuất chiến thay cho thống lĩnh, tiểu tướng chỉ mong được quay về, để tránh bị người kéo ra sân nữa."

Mọi người cười ồ lên, nhưng không ai trách y không chịu tiếp nhận khiêu chiến nữa.

Từ Tiên cười nói, "Phó thống lĩnh đã vất vả, hãy nghỉ ngơi một lát!"

Kinh Tuấn thi lễ với người trên khán đài rồi dắt theo Lộc Ðan Nhi quay về phía bọn nữ nhi quân.

Hạng Thiếu Long và Ðằng Dực đều mỉm cười, Kinh Tuấn để lộ bản lĩnh của mình, Lộc Ðan Nhi sớm muộn cũng sẽ đầu hàng hắn.

Ðằng Dực trầm giọng nói, "Ðêm nay xem ra Quản Trung Tà sẽ không ra tay nữa, bởi vì chỉ cần y không đánh bại Kinh Tuấn và đệ, thì trong lòng mọi người y thủy chung vẫn không phải là kiếm thủ hay nhất."

Hạng Thiếu Long gật đầu đồng ý, lúc này Ô Thư hớt hải chạy đến sau lưng hai người, nói, "Người Tề đang thu dọn hành trang chuẩn bị đi xa."

Hạng Thiếu Long và Ðằng Dực đồng thời giật thót người, nhìn lên đài cao, đều không thấy Lã Bất Vi và Ðiền Ðan.

Ðột nhiên, bọn họ đã hiểu ra rằng mình đã trúng kế của Mạc Ngao và Ðiền Ðan, lọt vào thế tiến thoái lưỡng nan.

Ðiền Ðan quyết định đêm nay rời khỏi Hàm Dương, chính là đánh vào nhược điểm và sơ hở duy nhất của Hạng Thiếu Long.

Lã Bất Vi đang muốn gã đuổi theo, vừa có thể dụ được bốn ngàn tinh binh đoàn đi xa, càng có thể khiến cho gã chết trên nửa đường, rất gọn gàng, sau này có thể phán cho gã thất trách, rồi liên lụy đến Ô gia, sau đó Lã Bất Vi sẽ thay bằng người của mình, bọn Kỷ Yên Nhiên cũng lọt vào tay của y, một viên đá mà có thể ném chết được nhiều con chim, thật là thâm độc vô cùng.

Không có Hạng Thiếu Long chỉ huy đại cuộc, thì mấy ngày hôm nay y sẽ hành sự dễ dàng hơn, một khi Quản Trung Tà được trả lại chức vụ, nếu Hạng Thiếu Long không có mặt, thì dù cho có Ðằng Dực và Kinh Tuấn, Lã Bất Vi có thể dùng thân phận hữu tướng quốc của mình, giao quyền chỉ huy quân đô ky cho Quản Trung Tà, quả thật rất gọn gàng.

Nhưng Hạng Thiếu Long làm sao có thể ngồi nhìn Ðiền Ðan ngang nhiên rời khỏi? Kẻ này sai người tập kích y, thì ngồi yên, té ra đã có sách lược trước, có thể thấy y từ lâu đã cấu kết với Lã Bất Vi.

Chuyện tập kích Hạng Thiếu Long ở ngoài ngoại Ô thành Hàm Dương, Lã Bất Vi tuy nói rằng không có thời gian để thông báo cho Ðiền Ðan, nhưng đó chỉ là chối quanh, thật sự chính y đã thông báo cho người của Ðiền Ðan.

Chiêu này của Lã Bất Vi gọi là khổ nhục kế, mọi người đều tưởng rằng kẻ địch của Lã Bất Vi mượn việc ám sát Hạng Thiếu Long để hãm hại y, thật sự mọi chuyện đều do chính một tay y làm ra.

Còn bản thân Hạng Thiếu Long nhất thời sơ ý, đã bị y che mắt, lại còn nghi ngờ một trong hai người Vương Quan và Thái Trạch cấu kết với Ðiền Ðan, khiến cho đêm nay mọi chuyện trở tay không kịp.

Ðằng Dực trầm ngâm nói, "Hãy để nhị ca đi! Ðệ phải ở lại đây để ứng phó với âm mưu của Lã Bất Vi."

Hạng Thiếu Long lắc đầu nói, "Lã Bất Vi tuy không sai người đưa Ðiền Ðan rời khỏi đây, nhưng giờ đây binh lực của Ðiền Ðan có đến bốn ngàn, tương đương binh lực của chúng ta, nhưng nếu phải đối phó với Cao Lăng quân, đệ nhiều nhất chỉ có thể chia một nửa cho nhị ca, trong tình huống ấy, nói không chừng cả hai bên đều thất bại. Ðừng quên rằng Lã Bất Vi vẫn còn tám ngàn gia tướng, ai biết được y sẽ làm ra chuyện gì."

Ðằng Dực buồn bã không nói, Hạng Thiếu Long hạ giọng nói, "Chuyện này vẫn còn hy vọng, đệ sẽ đi thuyết phục thái tử Ðan, chỉ cần y chịu nghĩ cách cầm chân Ðiền Ðan ở biên giới nước Sở mười ngày nửa tháng, chúng ta có thể đuổi kịp theo y. An Cốc Hề đã từng bảo sẽ buộc người Sở và quân Tề phải lùi khỏi biên giới mười dặm."

Lúc này ngoài sân không còn ai ra đánh nữa, Từ Tiên tuyên bố cuộc biểu diễn đêm nay kết thúc.

Trong lều, thái tử Ðan nghe xong lời thỉnh cầu của Hạng Thiếu Long thì nói với vẻ áy náy, "Chuyện này chúng tôi không nên trực tiếp nhúng tay hành động đơn độc, nếu không xong, hai nước Tề Sở sẽ mượn cớ này mà liên kết đối phó với chúng tôi, người tam Tấn lại không thèm để ý đến, thì nước Yên chúng tôi nguy to!"

Hạng Thiếu Long bình thản nói, "Ðiền Ðan không chết, quý quốc mới thật sự là nguy. Tại hạ không phải muốn thủ hạ của thái tử giao phong trực diện với Ðiền Ðan, chỉ cần sau khi Ðiền Ðan rời khỏi biên giới nước Tần, thì tìm cách cầm chân y vài ngày, tại hạ mới kịp thời đuổi đến."

Ngưng một lát rồi nhấn giọng nói, "Ta sẽ sai người đi theo thủ hạ của thái tử hội họp cùng quý thuộc Từ Duy Tắc, đến lúc ấy người Ngụy và An Cốc Hề tướng quân sẽ đứng một bên giúp đỡ."

Quân sư vưu Chi nói, "Chuyện này có thể làm được, chỉ cần chúng tôi đặt bẫy và đánh lén vào ban đêm, thì Ðiền Ðan sẽ không biết chúng ta phải chăng là người của Hạng thống lĩnh, lúc ấy dù cho Ðiền Ðan may mắn thoát thân, thì cũng sẽ không nghĩ đến chúng ta."

Lúc này đại tướng Từ Duy Tắc bước vào nói, "Không ai theo dõi Hạng thống lĩnh."

Thái tử Ðan yên tâm, nói dứt khoát, "Ðược! Chúng ta hãy cứ tìm cách kéo dài thời gian, Ðiền Ðan và nước Tề hội họp với quân Sở, nếu vẫn không thấy Hạng thống lĩnh đến, thì chỉ đành thả Ðiền Ðan mà thôi!"

Hạng Thiếu Long cả mừng đáp tạ, thầm nghĩ ngươi có kế Trương Lương, ta có thang leo tường, có đạo binh của Từ Duy Tắc, dù cho Mạc Ngao có nghĩ vỡ đầu cũng không ra, huống chi y đã sắp xong đời.

Rời lều của thái tử Ðan, Hạng Thiếu Long dạo bước xung quanh các lều, thấy đâu đâu cũng có ánh lửa, nam thanh nữ tú tham gia lễ Ðiền Liệp, đều tập trung uống rượu nhảy múa, không khí rất náo nhiệt, không ai muốn về lều nghỉ ngơi.

Khi đang định quay về lều thì nghe phía bên trái có tiếng nữ tử cười đùa, nhìn qua thấy ngọn cờ màu tím đang bay phần phật, bất đồ nhớ lại cuộc hẹn với Doanh Doanh.

Phải chăng Doanh Doanh đang chờ gã? Nhưng hiện giờ vẫn còn cách cả canh giờ nữa mới đến giờ hẹn, có lẽ nàng đang cười đùa với bọn Lộc Ðan Nhi.

Hôm nay vì chuyện Ðiền Ðan mà gã không còn hứng thú với việc hái hoa ghẹo bướm nữa, huống chi giờ đây còn phải quay về thương lượng với Ðằng Dực, xem thử phái ai đi cùng với Vưu Chi để hội họp với Từ Duy Tắc, rồi phối hợp với nhau để đối phó với Ðiền Ðan. Nhưng tiện chân thì chào hỏi cũng được.

Nghĩ tới đây, gã len lén bước tới, tốt nhất là đương nhiên nói chuyện một mình với Doanh Doanh, nếu không bị đám nữ nhi quân phát giác ra rồi bám riết lấy, lúc ấy đừng hòng thoát thân.

Vì mọi người tập trung chú ý cười đùa với nhau, lại thêm ánh lửa chập choạng, cho nên Hạng Thiếu Long không khó khăn khi vượt qua trại nữ nhi quân.

Chỉ thấy ở mảnh đất trống rộng hàng trăm bước, có cắm hơn mười ngọn đuốc, hơn một trăm thiếu nữ trong đó có cả Lộc Ðan Nhi, đang cùng với bọn thanh niên vây quanh ngọn đuốc, vỗ tay nhảy múa, ca hát vang lừng, nhưng chỉ không thấy Doanh Doanh, Hạng Thiếu Long than thầm, hôm nay chắc phải hủy bỏ cuộc hẹn, khi định lui bước, thì trong trại phía sau lưng có ánh lửa hắt ra, có tiếng người nhưng không rõ ràng lắm.

Hạng Thiếu Long nhìn qua, thấy ngoài cửa có một đóa hoa màu tím to bằng bàn tay, giống như đóa hoa trên cờ.

Hạng Thiếu Long cả mừng bước tới, khi đang định lên tiếng kêu Doanh Doanh thì thay đổi ý nghĩ, thầm nghĩ nếu muốn giành được nàng thì hãy cứ tiến vào bất ngờ, vả lại nàng cũng rất cởi mở, chắc không phiền lòng đâu. Rồi sau đó rút lui, để tránh đêm dài lắm mộng.

Lòng nghĩ vậy, vén rèm bước vào, đột nhiên một bóng người cao to bật dậy nhanh như điện chớp, quát lên, "Ai?"

Khi Hạng Thiếu Long và kẻ ấy chạm mặt, hai người đều ngạc nhiên, dưới ánh đuốc, té ra đó là Quản Trung Tà.

Quản Trung Tà thấy gã, tia sát cơ trong mắt vừa thoáng hiện đã tắt, bước qua một bên, Hạng Thiếu Long nhìn xuống, chỉ thấy Doanh Doanh trên người đang đắp tấm mền, mặt trắng bệch như tờ giấy, đang lúng túng nhìn gã, như một con chim nhỏ, đang hốt hoảng, Hạng Thiếu Long không ngờ hai kẻ này đang tình tự, cười nói, "Ðắc tội!" rồi lui ra khỏi lều.

Ði được hơn mười bước, Quản Trung Tà ở phía sau đuổi lên, nói, "Hạng đại nhân, thật áy náy, nàng đã hẹn gặp mặt đại nhân vào canh một, nhưng không ngờ đại nhân lại đến sớm như vậy."

Hạng Thiếu Long trong lòng biết rõ y muốn phá chuyện tốt của mình và Doanh Doanh, lại trách Doanh Doanh bị y dụ dỗ, không thể chống đỡ nổi thủ đoạn của y, thản nhiên cười, "Khiến Quản đại nhân không thể tận hưởng được, ta phải thỉnh tội mới phải."

Quản Trung Tà ngạc nhiên, "Hạng đại nhân vẫn chưa gặp Lã tướng sao? Lã tướng đang sai người tìm đại nhân."

Hạng Thiếu Long thuận miệng nói, "Hạng mỗ đang bước dạo khắp nơi, e rằng chắc tìm không ra."

Quản Trung Tà sánh vai cùng gã, hạ giọng nói, "Thiếu nữ nước Tần trước hôn nhân đều rất tùy tiện, Hạng đại nhân đừng phiền lòng."

Hạng Thiếu Long nghĩ bụng ngươi nói vậy dù ta mặt dày đến cỡ nào cũng không dám cưới Doanh Doanh làm thê tử, nên giả vờ cười ha ha nói, "Quản đại nhân đã nói đùa."

Quản Trung Tà vui vẻ nói, "Vậy hãy thuận đường đi gặp Lã tướng."

Hạng Thiếu Long trong lòng hoang mang.

Lúc nào bản thân cũng bị lọt xuống thế hạ phong, Khi nghĩ lại thì chính là mình không chịu bất chấp thủ đoạn mà thôi.

Bản thân hay nghĩ đến nguyên tắc, lại có nhiều nỗi lo về mặt tình cảm, cứ như thế, dù cho có giết được Mạc Ngao, thì cuối cùng cũng có thể bị hạ trong tay Lã Bất Vi và Quản Trung Tà.

Xem ra phải thay đổi sách lược.