Sau khi Nghiêm Bình thất bại, lặng lẽ bỏ đi, Hạng Thiếu Long cũng cáo từ Quách Tùng.
Lý Mục cũng vui vẻ tiễn gã một đoạn, sau đó sai bọn tùy tùng dẫn ba thớt ngựa cho bọn ba người Ðằng Dực, còn Hạng Thiếu Long thì mời vào xe ngồi chung với mình.
Ðoàn xe thong thả rời khỏi Quách gia sơn trang.
Lý Mục trầm ngâm rồi giận giữ nói, "Lần này chúng ta không thể nhịn được nữa, hãy dốc toàn lực sống mái một phen, mượn cái chết của Ni phu nhân để giải quyết lần cuối với Triệu Mục."
Nói rồi đưa tay vỗ vai gã, gằn từng tiếng nói, "Ta và tướng quốc trước nay vẫn chưa để ý đến ngươi, Thiếu Long ngươi là một nhân tài hiếm có của đại Triệu chúng ta, mà tuổi lại còn trẻ nữa!" rồi thở dài nói, "Nếu lần này đại vương vẫn ủng hộ Triệu Mục, Thiếu Long ngươi hãy lập tức rời khỏi nước Triệu để đến nơi khác lập thân, đừng mù quáng giống chúng ta, cứ giữ mãi một quốc gia không còn hy vọng này."
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nói, "Chúng ta đã có được bí lục trong tay, vì sao đại tướng quân bi quan như thế, ty chức thấy nhân số của đại Triệu ngày càng hưng thịnh, chỉ cần thêm vài năm nữa thì có thể khôi phục nguyên khí..."
Lý Mục ngắt lời gã nói, "Thiếu Long ngươi đối với chuyện quốc gia hiểu biết rất nông gạn, dù cho không vì trận Trường Bình mà nguyên khí tổn thương, chúng ta cũng đã nằm ở thế bất lợi. Đó chính là bọn Hung Nô ở biên cương, chúng ta vì đối phó với bọn chúng mà quốc lực tổn thất rất nhiều. Cho nên trong các nước, chỉ có đại Triệu chúng ta dân số ít nhất, tuy danh tướng rất nhiều nhưng sau khi lập quốc vẫn cứ giữ nguyên mà không có khả năng khuếch trương."
Hạng Thiếu Long đã từ lâu có thiện cảm với Lý Mục, nhịn không được nên hỏi, "Ðại tướng quân đã hiểu được điểm này, cớ gì vẫn cứ tiếc nuối mà không bỏ đi?"
Lý Mục nhìn ra cửa sổ, trong mắt lộ vẻ u buồn thở dài nói, "Con người đâu phải cỏ cây, làm sao có thể vô tình được, ta đã giữ ở biên cương phía bắc lâu ngày, đánh nhau với bọn Hung Nô, có tình cảm sâu nặng với người dân xứ ấy, nếu ta bỏ họ mà đi, còn ai có thể chống đỡ nổi bọn Hung Nô hung tàn độc ác kia, ta làm sao nhẫn tâm để họ bị chém giết không thương tiếc! Than ôi!" trong lời nói đầy vẻ chặng đặng dừng, nhưng cũng có phần tiếc nuối.
Thiếu Long cảm động lắm, nói một cách dứt khoát, "Ðại tướng quân có thể dời lại việc tấu trình cùng đại vương đến hai ngày sau hay không?"
Lý Mục nhìn gã nói, "Ngươi hình như cũng chắc chắn lắm, rốt cuộc là có diệu kế gì?"
Hạng Thiếu Long từ lâu đã khâm phục Lý Mục nên kể rõ hết sự nghi ngờ trong lòng mình về chuyện Triệu Mục làm gián điệp.
Lý Mục bấu mạng vai gã, mắt đầy hy vọng nói, "Thiếu Long ngươi thật giỏi, chúng ta hãy dùng điểm này để đối phó với Triệu Mục, ta sẽ ở lại Hàm Ðan vài ngày, chúng ta hãy liên kết chặt chẽ, phối hợp với thời gian tấu trình của ta."
Hai người bàn bạc một hồi lâu, xe ngựa đã chạy về đến Ô phủ. Trước khi xuống xe Lý Mục kéo vai gã nói, "Thiếu Long ngươi huyết khí mạnh mẽ, rất khó cưỡng lại sự quyến rũ của sắc đẹp, ngươi phải nhớ rằng tửu sắc hại người, dầu là một thiết hán cũng không thể chịu nổi kiểu sống ngày đêm hưởng lạc, Thiếu Long ngươi hãy nhớ đến điểm này."
Hạng Thiếu Long biết rõ chuyện phong lưu của mình, nhất là chuyện cùng Nhã phu nhân đã lưu truyền rộng rãi, cho nên Lý Mục mới nhắc nhở, mặt đỏ ửng, cúi đầu lắng nghe.
Vừa bước vào Ô phủ, bọn phủ vệ đã mời gã và Ô Trác đến gặp Ô ứng Nguyên, còn Kinh, Ðằng hai người ra nhà sau nghỉ ngơi.
Ô ứng Nguyên cùng Ðào Phương đang chờ họ trong mật thất, nghe kể xong chuyện về chuyến đi vừa rồi, đều khen bọn họ một phen rồi nói, "Ðồ Tiên vừa sai người liên lạc với ta, nói tình hình của Lã Bất Vi giờ đây không hay lắm, kẻ địch của y tại nước Tần đã buông lời sàm tấu trước mặt Trang Tương vương, Trang Tương vương lại là kẻ ba phải, nói không chừng sẽ ngã về phía bên kia, cho nên chuyện đưa mẹ con Doanh Chính quay về Hàm Dương không thể chậm trễ, có mẹ con họ bên cạnh Trang Tương vương, địa vị của Lã Bất Vi sẽ vững chắc như bàn thạch, thậm chí có thể ngồi vào chiếc ghế tướng quốc, nếu không hi vọng của chúng ta cũng tan vỡ."
Hạng Thiếu Long nhíu mày nói, "Có thể kéo dài thêm vài ngày nữa chăng, xem thử chuyện lật đổ Triệu Mục có hy vọng hay không?"
Ô ứng Nguyên ngưng thần nhìn gã nói, "Ta biết hận không chặt Triệu Mục ra thành ngàn mảnh, nhưng rốt cuộc đây vẫn là chuyện ân oán riêng tư, Thiếu Long nên lấy đại cuộc làm trọng, giờ đây vận mệnh của Ô gia do con gánh vác, nếu có sơ xuất, thì sẽ dẫn đến thế cuộc nhà tan cửa nát."
Hạng Thiếu Long trầm giọng nói, "Nếu lật đổ được Triệu Mục, đại Triệu hoặc giả có thể..."
Ô ứng Nguyên ngắt lời gã, "Ðiều này chỉ là vọng tưởng, cho dù giết được Triệu Mục, nước Triệu trong tay tên hôn quân Hiếu Thành vương sớm muộn cũng mất, Triệu thái tử cũng chẳng phải là nhân tài. Hy vọng duy nhất của Ô gia chính là dựa vào đại Tần."
Hạng Thiếu Long cúi đầu không nói, biết được sau cuộc nói chuyện với Lý Mục, đã bị tinh thần quên mình vĩ đại của đối phương lay động.
Ô ứng Nguyên, con người buôn bán này quả thật lợi hại, không nói đến tình cảm, chỉ nói tới thực lợi, nhìn cao trông rộng, quả thật lịch sử đã chứng minh lời nói của y không hề sai lầm.
Ô ứng Nguyên cũng yêu quý gã nữ tế này lắm, cũng biết lời nói của mình hơi nặng, thanh âm chuyển sang ôn hòa, "Ta biết Thiếu Long cơ trí hơn người, không biết đã có manh mối gì về chuyện mẹ con Doanh Chính hay chưa?"
Hạng Thiếu Long lấy lại tinh thần, nói, "Giờ đây thời gian vẫn còn sớm, để Thiếu Long nghỉ ngơi một chốc rồi sẽ tìm đến Chu Cơ, chỉ cần có thể thuyết phục được ả thì sự việc có thể thành công."
Bọn ba người Ô ứng Nguyên đều ngạc nhiên. Bây giờ đã là giờ mùi, lại nói thời gian vẫn còn sớm? Chả lẽ gã định nửa đêm canh ba mò vào phòng Chu Cơ hay sao?
Hạng Thiếu Long vào phòng tắm, trong lòng rất mâu thuẫn.
Gã là người trọng tình cảm, nơi đầu tiên đến là nước Triệu, gần gũi người Triệu một khoảng thời gian, khi đến Ngụy thì lại cùng quân Triệu dựa vào nhau, tình cảm đã gắn bó, trong ý thức đã xem nước Triệu là quê hương mình, mong có thể góp chút sức cho nước Triệu.
Nhưng gã cũng biết dù cho có diệt được Triệu Mục, nước Triệu cũng chẳng thể tồn tại được bao lâu, mối lo ấy khiến cho gã âu sầu.
Ðình Phương Thị dịu dàng nói, "Thiếu Long đang nghĩ gì?"
Ô Ðình Phương đứng bên cạnh nói với vẻ ghen tị, "Ðương nhiên là nhớ đến Nhã tỷ và Triệu Thiên công chúa rồi!"
Hạng Thiếu Long ôm hai nàng vào lòng, nhớ đến lời khuyên tránh tửu sắc phóng túng của Lý Mục, cười gượng nói, "Có hai mỹ nhân ở đây, sao có thể nhớ đến người khác. Ta chỉ vì đêm nay phải làm việc nên không ở bên cạnh hai nàng, vì thế mới buồn trong lòng thôi."
Ô Ðình Phương nói với vẻ thông cảm, "Ðào công vừa báo cho bọn thiếp, Hạng lang hãy yên tâm mà đi, bọn thiếp sẽ ngoan ngoãn chờ chàng quay về. À quên, nói với chàng rằng, từ lúc chàng đi Ðại Lương, Ðình tỷ mỗi đêm đều ngủ với Phương nhi, nói chuyện rất thân thiết, đêm nay tỷ muội thiếp sẽ cùng chờ chàng quay về."
Hạng Thiếu Long thầm kêu khổ, nếu mỗi lần họ cùng nằm chờ như thế này, muốn không mất mạng vì tửu sắc e quá khó Ô Ðình Phương lại vui vẻ nói, "Không ngờ Nghiêm Bình cũng chẳng phải là đối thủ của chàng, mong sao chàng cũng có thể hạ uy phong của gã Triệu Bá ấy."
Hạng Thiếu Long nhớ lại Triệu Chi, nén không được nên hỏi dò.
Ô Ðình Phương hơi lúng túng rồi cúi đầu nói, "Nghe nói ả cũng là một trong những tình nhân khốn kiếp Liên Tấn, chàng đã giết chết Liên Tấn, cho nên ả hận chàng thấu xương."
Hạng Thiếu Long trong lòng hoang mang.
Triệu Bá thù ghét mình cũng có thể liên quan đến chuyện này, mà không có liên hệ gì đến Triệu Mục, nhưng đương nhiên cũng có khả năng là nguyên nhân khác ở thời đại này, ngay cả thế kỷ XXI cũng vậy, ai nắm quyền trong tay thì sẽ có kẻ a dua theo, đó là một đạo lý xưa nay không đổi.
Hạng Thiếu Long thấy thời gian không còn nhiều, quay ra nói với Xuân Doanh, "Hãy gọi cho ta hai vị đại gia Ðằng Dực và Kinh Tuấn."
Tuyết bay đầy trời Hàm Ðan.
Hạng Thiếu Long và Ðằng Dực hai người nấp trong bóng tối, nhìn vào tòa phủ đệ có ánh đèn hắt ra.
Hạng Thiếu Long ghé tai Ðằng Dực cười nói, "Tên tiểu tử Kinh Tuấn chắc trong lòng giận lắm, bởi vì ta kéo gã ra khỏi vòng tay của người đàn bà của gã."
Ðằng Dực lạnh lùng hừ một tiếng, "Gã dám sao? Ta đã cảnh cáo gã, nếu quá hoang đàng thì sẽ đuổi gã về quê tức khắc, Hạng Thiếu Long nghĩ thầm, "Có Ðằng Dực quản Kinh Tuấn, tên tiểu tử này muốn phóng túng cũng khó."
Có tiếng gió vút qua, Kinh Tuấn từ trên tường nhảy xuống, lập tức đến chỗ hai người ẩn mình, hạ giọng nói, "Không ngờ ở trong lớn như vậy, đệ đã tìm ra nơi ở của Chu Cơ."
Hạng Thiếu Long gật đầu nói, "Chúng ta đi thôi!"
Ba người từ chỗ tối ấy phóng ra, chạy đến bức tường.
Hạng Thiếu Long nhìn lên bầu trời đầy tuyết, nghĩ thầm đêm tối thế này, càng phù hợp cho hành động ban đêm, trong khí trời lại lẽo thế này ai cũng giấu mình trong chăn ấm, ngay cả bọn lính canh cũng quay quần trong căn phòng có lò sưởi Trong thời khắc đêm khuya yên ắng này, họ như ở trong một thế giới khác. Khi Hạng Thiếu Long nghĩ mình có thể lập tức nhìn thấy mỹ nữ đã sinh ra vị hoàng đế đầu tiên trong lịch sử Trung Quốc, trong lòng vừa hồi hộp vừa hưng phấn.
Hạng Thiếu Long cảm nhận được suy nghĩ kỳ lạ này, trèo lên bức tường theo Kinh Tuấn, nhảy vào trang viện.
Nhà cửa trong trang viện san sát nhau, không ngờ một kẻ có thân phận là con tin như Doanh Chính mà lại có chỗ ở rộng lớn như thế này.
Nơi họ đặt chân là một mảnh sân hình chữ nhật, đối diện bức tường là một dãy nhà, xem ra đó là nơi ở của bọn người hầu.
Kinh Tuấn thi triển thân pháp, chạy trước dẫn đường, chạy một mạch vượt qua mấy dãy này, vào đến viên lâm.
Kinh Tuấn chỉ vào ngôi lầu hai tầng đang hắt ra ánh sáng, nói, "Lúc nãy đệ nghe lén bọn thị nữ nói chuyện, Chu Cơ có lẽ ở nơi đó, nhưng không biết là căn phòng nào?"
Ðằng Dực nhìn kỹ rồi nói, "Chúng tôi sẽ đứng ở đây canh gác, nếu tình thế bất lợi, kiếm sẽ giả tiếng chim để thông báo cho huynh."
Hạng Thiếu Long gật đầu rồi lẻn về phía trước, chọn một căn phòng không có ánh sáng hắt ra, đẩy cửa sổ rồi nhảy vào Đó là một nơi có vẻ là một sảnh đường.
Gã nép mình vào cánh cửa gỗ, nghiêng tai ra ngoài, khi nghe kỹ không có ai mới đẩy cửa bước ra.
Phía ngoài là một hành lang, một đầu dẫn đến ngoại sảnh, một đầu dẫn đến cầu thang thông lên lầu.
Trong phòng vẫn yên ắng, xem ra bọn người hầu đã sớm yên giấc.
Ðang nghĩ tới đó thì trên cầu thang có tiếng bước chân vang lên.
Hạng Thiếu Long vội vàng nép mình vào trong cánh cửa, lấy làm lạ vì sao đêm khuya thế này vẫn có người chưa ngủ.
Tiếng bước chân đến ngay trước cửa thì dừng lại.
Hạng Thiếu Long thầm kêu không hay, đến lúc này thì đẩy cửa nhảy ra không kịp nên vội vàng tránh vào một góc, quỳ ở phía sau một chiếc tủ nhỏ, tuy không phải là nơi lẩn trốn tốt, nhưng cũng có thể tránh chạm mặt với kẻ ấy.
Quả nhiên có người đẩy cửa vào, tiếp theo là tiếng chén cốc va chạm vào nhau.
Hạng Thiếu Long biết đối phương không biết có kẻ đang nấp, nên bạo dạn ló đầu nhìn ra, thì ra đó là hai a hoàn.
Một ả ngáp rồi nói, "Ðáng sợ nhất là y, mỗi lần đến là phu nhân không ngủ được, giữ rịt chúng ta đứng bên hầu hạ."
Một ả kia nói, "Phu nhân lúc bình thường không nói quá nửa câu, nhưng thấy mặt y thì nói không ngớt."
Ả nữ tỳ kia nói lại, "Dù sao cũng đỡ hơn hầu hạ tên dê xồm ấy, sức khỏe đã kém, mà vẫn cứ thích chơi bời, Hương tỷ đã hành hạ y liên tiếp ba đêm khiến chỉ còn nửa cái mạng." Bạn đang đọc truyện tại - www.TruyệnFULL.vn
Hạng Thiếu Long lòng chợt chùng xuống, gã dê xồm ấy không cần nói cũng biết là Doanh Chính, giờ đây do chính miệng các nô tỳ nói ra, xem ra lời Nhã phu nhân một chữ cũng không sai.
Chuyện gì thế này? Một Tần Thủy Hoàng hùng tài đại lược sao lại là một người như thế, sau này y dựa vào cái gì để trừ Lã Bất Vi, lại còn chuyện thống nhất sáu nước, đặt nền móng cho một đất nước Trung Quốc rộng lớn?
Hai nữ tỳ châm xong trà thì bưng ra.
Hạng Thiếu Long biết có người vẫn chưa ngủ, không dám lên lầu, mở cửa sổ ra, nhắm vào một cửa sổ tối om của một gian phòng ở lầu hai, leo lên, mới leo được một nửa, một đội tuần tra từ con đường nhỏ của hoa viên xách đèn bước tới.
Hạng Thiếu Long giật mình, bởi vì đây là phòng của Chu Cơ nên bọn tuần vệ đặc biệt lưu ý, chắc chắn sẽ không bỏ qua một kẻ đang lơ lửng trên không như gã.
Gã đánh liều leo thật nhanh lên, phóng qua cửa sổ tiến vào phòng.
Đó là một khuê phòng của nữ giới, trên sân trải thảm dày, trên giường trống không, ngoài vài chiếc ghế, những vật dụng để trang điểm, trên tường còn dán đầy bích hoạ, khi Hạng Thiếu Long vẫn còn hoài nghi đây là tẩm thất của Chu Cơ, bước chân của hai nữ tỳ lúc nãy lại vang lên ngoài phòng.
Hạng Thiếu Long thầm kêu khổ.
Ðây gọi là trước mặt có sói, sau lưng có hổ, may mà góc phòng có một chiếc tủ lớn, không còn cách nào khác, gã chạy đến, mở ra nhìn, ở trong có hai ngăn, ngăn dưới cùng tuy chất một đống quần ào nhưng có thể miễn cưỡng chui vào được Hạng Thiếu Long không dám chần chừ, thu người chui vào, khi đóng cửa tủ lại, hai nữ tỳ cũng đẩy cửa bước vào, tiếp theo là có tiếng sắp xếp mền gối.
Một lúc sau hai nữ tỳ bước ra nhưng không đóng cửa lại.
Hạng Thiếu Long than thầm, xem tình hình này Chu Cơ và gã tình lang ấy sẽ đến bất cứ lúc nào.
Ðêm nay xem ra khó tiếp xúc với Chu Cơ, còn Ðằng, Kinh hai người đợi lâu mà không thấy gã ra, có lẽ sẽ gây chuyện.
Trong lúc suy nghĩ, tiếng bước chân một nặng một nhẹ từ xa đến gần, tiếp theo là tiếng đóng cửa.
Hạng Thiếu Long thầm kêu trời, nhắm mắt, để mặc cho ông trời sắp xếp.
Phía ngoài có tiếng cười rúc rích của đôi nam nữ.
Hạng Thiếu Long ngồi trong không có chuyện gì làm, thế là đoán non đoán già về thân phận của gã tình nhân của Chu Cơ.
Chiếu lý thì tuyệt không thể là Triệu Mục, biết rõ ngày mai phía quân đội sẽ đàn hặc y trước mặt Hiếu Thành vương, giờ đây lẽ ra phải tìm đến Triệu vương mới phải. Bởi vì nói cho cùng, Triệu vương cũng có chút tình cảm với Triệu Ni, nếu quả thật biết được kẻ hãm hại nàng là Triệu Mục nói không chừng sẽ không thèm nghĩ đến ân tình phu thê, xử Triệu Mục tội chết, Triệu Mục làm sao có thể sơ xuất như vậy.
Nhưng mẹ con Chu Cơ trước nay đã bị Triệu Mục giám sát, người khác muốn gần gũi thì phải được Triệu Mục cho phép.
Vậy người ấy là ai?
Một giọng trong trẻo ngoài phòng vang lên, "Chuyện người ta nhờ, đã làm đến đâu rồi?"
Hạng Thiếu Long thầm kêu tuyệt, chỉ cần nghe giọng nói cũng biết người đàn bà này rất giỏi lợi dụng vốn tự có để mê hoặc nam nhân, chả trách nào Trang Tương vương vừa mới ngồi lên vương vị đã thương nhớ nàng đến thế.
Lã Bất Vi chọn nàng để mê hoặc Trang Tương vương, nàng chẳng phải là hạng kém cỏi.
Gã tình phu ấy nói, "Giờ đây thế cuộc bất minh, vẫn chưa phải là lúc về Tần."
Hạng Thiếu Long giật mình, lập tức nhận ra đây là giọng eo éo của đại phu Quách Khai.
Không ngờ té ra là y, chả trách nào có thể gần gũi với Chu Cơ, chẳng biết Triệu Mục có biết chuyện này không.
Chu Cơ giận dỗi nói, "Cái gì bất minh chứ, giờ đây Dị Nhân đã ngồi lên vương vị, chỉ cần mẹ con ta về Hàm Dương.
Chính nhi chính là bị quân kế thừa vương vị, lúc đó còn sợ gì nữa!" rồi có tiếng Chu Cơ nói, "Ðừng!"
Quách Khai nói, "Một khắc xuân tiêu giá ngàn vàng, khó mà có được cơ hội này, chúng ta vào giường nói chuyện nhé!
Chu Cơ nói với giọng có vẻ hơi giận, "Ngài chỉ muốn gần gũi người ta, không hề quan tâm đến tâm sự của thiếp.
Ngài nói đi! Tại sao đã hứa rồi mà không làm?"
Quách Khai vội vàng nói, "Nàng không biết ta đã tốn rất nhiều công sức, chỉ vì giờ đây Trang Tương vương mới lên ngôi, mọi người rất chú ý đến mẹ con nàng, lại thêm Lã Bất Vi giờ đây địa vị vẫn chưa vững, có thể bị lật nhào bất cú lúc nào, dù thế nào đi nữa, nàng cũng không nên trốn về Hàm Dương lúc này."
Hạng Thiếu Long dần hiểu ra, Chu Cơ đã dùng sắc đẹp của mình để quyến rũ Quách Khai, một nhân vật quan trọng trong bè đảng của Triệu Mục, định nhờ sức y trốn khỏi Hàm Ðan.
Chẳng biết Quách Khai có thật sự muốn phản lại Triệu Mục không, hay chỉ là muốn lừa tình, xem ra khả năng của cái sau nhiều hơn. Chỉ cần nghĩ đến Quách Khai đang nắm quyền thế trong tay, trong nước Triệu lại có người thân, dù y là kẻ ích kỷ đến đâu, một khi đối mặt với sự chọn lựa sống và chết làm sao không lo cho cha mẹ, anh em, vợ con.
Nhất là khi Quách Khai đến nước Tần, chắc chắn sẽ mất Chu Cơ và tính mạng, bởi vì Chu Cơ còn có hai gã đàn ông khác, dẫu Lã Bất Vi hay Trang Tương vương cũng đều vì ghen tuông mà giết chết y.
Với một một kẻ thông minh như Quách Khai, làm sao không nghĩ đến những vấn đề thiệt thân này.
Chu Cơ cũng hiểu rõ điểm này, nhưng vì trong lòng muốn quay về Tần làm vương hậu, nên không thèm để ý đến nữa.
Chu Cơ quả nhiên yên lặng không lên tiếng.
Quách Khai dịu dàng nói, "Nào! Khí trời lạnh thế này, có chỗ nào ấm áp hơn trong chăn nữa?"
Tiếp theo là bước chân đi.
Giọng Chu Cơ vang lên, "Ngài vào trước đi, để ta bôi hóa trang sẽ vào sau."
Quách Khai rõ ràng rất mệt mỏi, ngáp một cái rõ to rồi leo lên giường.
Phía ngoài có tiếng cởi áo.
Một thanh âm kỳ lạ vang lên, thì ra là tiếng ngáy của Quách Khai.
Hạng Thiếu Long cũng bị ảnh hưởng, mi mắt muốn sụp xuống, khi sắp chìm vào giấc ngủ, tiếng bước chân đến gần.
Gã lập tức tỉnh ngủ hẳn, thầm nghĩ không phải khéo như thế chứ, Chu Cơ phải chăng định mở tủ lấy áo ngủ cho mình? Nghĩ tới đây, cửa tủ đã bị mở ra.
Hạng Thiếu Long nhanh trí, nhảy ra, ôm nàng vật xuống thảm, một tay che mồm nàng, đè nàng xuống, đồng thời ghé sát tai nói nhỏ, "Tại hạ là Hạng Thiếu Long, được lệnh Lã Bất Vi đến tìm phu nhân!"
Sau một hồi vùng vẫy, Chu Cơ mềm nhũn người.
Trên giường Quách Khai vẫn ngáy pho pho.
Hạng Thiếu Long thầm tạ trời đất, ngẩng đầu lên, đối mặt với Chu Cơ. Gã bất đồ tim đập nhanh thình thịch. Chỉ thấy nữ tử ấy xinh đẹp vô ngần, trông rất phong tình, một đôi mắt biết nói đang nhìn Hạng Thiếu Long với vẻ dò xét.
Gã từ từ đưa tay ra khỏi miệng nàng, vẻ mặt xinh đẹp của Chu Cơ lập tức hiện rõ trước mắt. Nàng không có vẻ đẹp hoàn mĩ như Ô Ðình Phương, Nhã phu nhân hay Kỷ Yên Nhiên, khuôn mặt hơi dài một chút, mũi hơi khoằm, nhưng đôi môi hơi mỏng, rất hợp với khuôn mặt xinh xắn của nàng, tạo nên một sức hấp dẫn man dại, nhất là cái miệng đầy cá tính, khóe miệng hơi xếch lên, khiến cho nam nhân cảm thấy muốn chế phục nàng chẳng phải là chuyện dễ.
Chúa ơi! Đó chính là mẹ ruột của Tần Thủy Hoàng!
Gã trước giờ vẫn mong muốn tìm Tần Thủy Hoàng mà chưa hề mơ rằng sẽ chiếm phần tiện nghi của người sinh ra y.
Một mùi hương dễ chịu lan tỏa vào mũi.
"Ta biết ngươi là ai, bởi vì người Triệu Mục muốn trừ khử nhất lúc này là ngươi, " Chu Cơ nói nhỏ.
Hạng Thiếu Long thu về cái lòng hươu ý vượn của mình, ghé vào tai nàng nói, "Chắc phu nhân cũng biết mối quan hệ của Ô gia và Lã tiên sinh, y đã phái Đồ Tiên đến gặp chúng tôi, yêu cầu chúng tôi mau chóng đưa mẹ con phu nhân về Hàm Dương."
Chu Cơ nghiêm mặt, thổi một hơi vào tai gã nói, "Có Đồ Tiên đến ta đã yên tâm, các người có kế hoạch gì?"
Hạng Thiếu Long lại ghé sát tai nàng nói, "Trước tiên phải liên lạc với phu nhân, tìm hiểu tình hình rồi mới đặt ra kế hoạch đào thoát, tại hạ..."
Trên giường có tiếng trở mình.
Hai người thất kinh.
Chu Cơ vội nói, "Ngày mai hãy đến, ta chờ ngươi."
Hạng Thiếu Long vội vàng lăn qua một bên, Chu Cơ ngồi dậy, lúc đó trong giường vọng ra tiếng gọi của Quách Khai.
Chu Cơ nhìn gã rồi bước đến giường.
Khi nàng thổi tắt đèn rồi chui vào trong mùng, Hạng Thiếu Long mới tỉnh hẳn.
Bất đồ trong lòng khen thầm, người đàn bà này quả thật lợi hại, rồi vội vàng đi ra.