TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thốn Mang
Chương 71: Thiên phú (thượng)

"Hưu !"

Tiếng rít trầm thấp vang lên, tàn ảnh thoáng hiện trong bán không, lập tức một tiếng "Ách !" thảm khốc thoát ra, nhưng lên đến cổ họng thì tiếng kêu thảm dừng lại.

Đổng sự trường tập đoàn Kim Hợp tại Dallas bang Texas Jester tiên sinh cứ như thế mà chết trong phòng ngủ, liền đó tiếng thét của phu nhân hắn vang lên, bảo vệ ở bên ngoài lúc đó mới tiến vào, khiến cho bọn họ khó tin là không ngờ lại có người đột phá được sự "bảo hộ" hoàn mỹ của họ để giết chết cố chủ.

Lý Dương mặc áo da đen, tay phải cầm một bình rượu trắng, đi trên con đường tại Dallas, cho dù đã giữa trưa ánh nắng chói chang, hắn vẫn âm lãnh như trước.

"Tích ~~~"

Tiếng di động rung lên, Lý Dương nhìn màn hình hiển thị, tiện đó tiếp lấy điện thoại : "Cát Phổ đại ca, có chuyện gì không vậy ?"

"Mộc Dịch, hôm nay có một số lưu manh đến quấy phá Thái Bạch tửu lâu chúng ta, ký quái nhất là đám lưu manh này rất khó lui, bình thường đám lưu manh chỉ cần cho một ít tiền là được, nhưng bọn họ thì lại chỉ đập phá, cho đến khi khách khứa đều bị bọn chúng làm bỏ đi hết, chúng mới chịu đi". Cát Phổ hiển nhiên là có chút bất bình.

Lý Dương vừa nghe nhất thời nhướng mày, hốt nhiên hắn nhớ đến một câu nói của tay đàn ông tóc vàng tổ chức Thương thủ khi bỏ đi --- "Hy vọng Mộc Dịch tiên sinh có thể bảo hộ được tửu lâu của mình, phải rồi, đề tỉnh tiên sinh một chút, hiện tại đám lưu manh cũng không ít đâu !"

Nhớ lại ngữ khí và nhãn thần của người đàn ông lúc đó, Lý Dương trong lòng xác định. Bất quá hiện tại hắn ở bang Texas, cũng không có cách gì xử lí chuyện này, chỉ có thể bất lực nói : "Đừng để ý chúng, kinh doanh thông thường nếu như không có cách nào, thì tạm thời đóng cửa". Lý Dương đối với tiền của tửu lâu trước giờ không có để ý.

Lý Dương tắt điện thoại, trong lòng cảm thấy nóng giận.

Bản thân không ngờ lại bị tổ chức Thương thủ chơi như vậy, lần trước bản thân bỏ qua cho bọn chúng, bọn chúng ngược lại dám phái người đến phá rối, bất quá Lý Dương vẫn còn may mắn, người của tổ chức Thương thủ phái đến không có mang súng, chỉ phái đến vài tên lưu manh gây rối loạn. Nếu như có mang súng, gây thương tích cho vợ chồng Cát Phổ, Lý Dương đã phát tác rồi.

"Hi, tiền bảo hộ 5 vạn USD của tháng này, tửu lâu các người đã chuẩn bị chưa ?"

Thanh âm từ một ngã rẽ phía trước truyền đến, Lý Dương phóng mắt nhìn qua, có hơn chục hắc y đại hán đang đứng ngoài một toà tửu lâu sang trọng, diện tích mà tửu lâu này chiếm còn lớn hơn Thái Bạch tửu lâu gấp mấy lần, trang trí cũng hào hoa hơn nhiều, bất quá đây là Dallas, không phải là New York Manhattan, do vậy phí bảo hộ không cùng một đẳng cấp với Thái Bạch tửu lâu.

Một người da trắng từ trong tửu lâu đi ra, vừa nhìn thấy cả chục đại hán lập tức nói : "Đương nhiên là chuẩn bị rồi, các vị vào nghỉ ngơi chút đã !"

Lý Dương lãnh ngạo bước vài bước đến trước mặt đám đại hán, lãnh khốc nói : "Đừng có chắn đường, tránh ra cho ta !" Tửu lâu ở một bên của con đường, nên lúc này đám đại hán đó đang đứng chắn con đường cho người đi bộ.

Tổ chức Thương thủ phái lưu manh đến phá rối Thái Bạch tửu lâu, điều này khiến Lý Dương cảm thấy không thoải mái, hiện tại lại thấy đám lưu manh trước mắt này, nhất thời trong lòng bốc lên một ngọn lửa không tên.

Nguyên bổn đã chuẩn bị vào tửu lâu đám đại hán liền nghe thấy thế, nhất thời đều kinh ngạc quay người qua nhìn, rốt cục là kẻ nào mà khoa trương như thế, đến khi bọn chúng nhìn thấy, hoá ra là một tên người Hoa thân mặc áo da đen.

"Con lợn da vàng, mày muốn chết hả ?" Đại hán dẫn đầu lập tức ngạo nghễ nói.

Lý Dương nhất thời nhíu mày, trên mặc bốc lên sát khí, chân phải đá thẳng ra, hung hãn quất vào bụng của đại hán trước mặt, một cước đá đại hán ngả ngửa ra đất, đại hán vừa ngã ra đất không ngừng run rẩy, khoé miệng trào máu.

"Tránh ra cho ta !" Lý Dương băng lãnh nói.

Hơn chục đại hán xung quang mặc dù nhìn thấy một cước lợi hại của Lý Dương, nhưng bọn chúng nghĩ nguyên nhân là do Lý Dương đánh lén, bọn họ có tới hơn chục người, làm sao có thể để mất thanh danh được ? Lập tức từng tiếng hống vang lên, thiết côn được móc từ sau lưng ra rồi cùng lao tới.

"Phanh !"

Lý Dương lạnh lùng quét ngang chân phải như một ngọn trảm đao, trực tiếp chặt gãy thiết côn đá một đại hán da đen bay xa cả chục mét, một đá này nhất thời khiến đám đại hán còn lại sợ đến ngây người, nhưng Lý Dương căn bản không chú ý đến phản ứng của bọn chúng, tuỳ ý đá ra vài cú, hạ gục thêm vài đại hán, đám người còn lại cuối cùng đã tỉnh ngộ, từng đứa đều kinh hãi la hét nhanh chóng bỏ chạy.

Lý Dương cũng không đuổi theo bọn chúng, cười một tiếng băng lãnh, ngửa đầu uống một ngụm liệt tửu, tiếp tục đi về phía trước… …

New York sân bay quốc tế Kennedy.

Lý Dương từ trong sân bay bước ra, lần này hắn quay về tuyệt không có nói với Lỵ Lỵ, tại phi trường tiện tay ngoắt một chiếc taxi trực tiếp đi đến Manhattan đường số 57.

Tại cửa Thái Bạch tửu lâu, Lý Dương xuống xe.

"Cát Phổ đại ca, đám lưu manh đó có quay trở lại phá rối không ?" Lý Dương bước vào trong tửu lâu, nói với Cát Phổ đang cầm đàn nhị hồ.

Cát Phổ vừa nghe thấy liền bỏ nhị hồ xuống nói : "Không có, hôm nay không có, bất quá không biết sau này có đến không".

Lý Dương trầm ngâm gật đầu, tiện đó nói : "Đệ quay về trước, chờ đến tối sẽ đến uống rượu với Cát Phổ đại ca". Rồi cáo biệt với Cát Phổ, sau đó Lý Dương đi về hướng biệt thự của mình.

Vừa về đến cửa biệt thự, Lý Dương đã thấy không xa có một trang hán cao gần 2 mét đang mang trên vai hai cái bao lớn, bên cạnh hắn chính là Lão Kiệt Khắc. Lý Dương đi đến gần mới phát hiện, đại hán đó là Điền Cương, vừa rồi hai cái bao lớn trên vai đã che mất mặt Điền Cương.

"Lão Kiệt Khắc, thế nào hả ? Sao lại mang nhiều thứ thế này ?" Lý Dương đi đến nói.

Lão Kiệt Khắc vừa nhìn thấy Lý Dương lập tức ngượng ngùng nói : "Hắc hắc, Mộc Dịch thân ái, ta hiện tại đã chiêu mộ được ba địa hạ quyền thủ, biệt thự đó của ta đã không còn đủ chổ, biệt thự của ngươi vẫn còn không ít phòng trống, do vậy ta phái một người đến ở chỗ ngươi, Điền Cương hắn đã yêu cầu cho bản thân được đến đây".

Lý Dương quay đầu qua nhìn Lỵ Lỵ đang đứng ở cửa biệt thự, rồi lại nhìn Điền Cương.

Điền Cương tựa hồ có chút ngượng ngùng, liền đó bỏ bao đồ xuống, đi đến trước mặt Lý Dương, vỗ mạnh vào vai Lý Dương thô bạo nói : "Mộc Dịch, ta đến ở đây, không có vấn đề gì chứ ! Cái… …cái này ngươi cũng biết nguyên nhân mà". Nói đến phần sau, thanh âm Điền Cương trở nên nhỏ hẳn.

Lý Dương cười, theo đó đấm một quyền vào ngực Điền Cương nói : "Lỵ Lỵ là sư muội của ta, ngươi là huynh đệ của ta, ta đương nhiên là ủng hộ ngươi, sau này chúng ta là người một nhà !" Lý Dương cười ha ha rồi giúp mang lấy một bao đồ. Còn Điền Cương thì mang liền hai bao đồ trên vai, sau đó nói với Lý Dương : "Mộc Dịch, người là sư huynh của Lỵ Lỵ, sau này cũng là sư huynh của ta, cái bao này để ta mang, để ta mang được rồi !"

Lý Dương nhìn Lỵ Lỵ, rồi lại nhìn Điền Cương, không khỏi bật cười, tựa hồ Điền Cương này thành muội phu (em vợ) của mình cũng không tệ à !

Thốn Mang

Tập 2 : Tử Đạn