TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng
Chương 252: 252

Mộ Thần, về tin tức của ngươi, ta có thể nói cho phụ thân ta biết không?” Diệp Thạch mở to đôi mắt trông mong nhìn Mộ Thần.

Mộ Thần suy tư một chút, rồi lắc đầu nói: “Ta nghĩ là đừng.

Ngươi không tin phụ thân ta sao?” Diệp Thạch có chút ảm đạm, dừng một chút lại nói: “Kỳ thật phụ thân ta là người tốt, chỉ là bị Diệp Tầm lừa mà thôi.

Bạch Thần Tinh thật sự đối với y rất tốt, tình thương của phụ thân mà y đã từng mong đợi, Bạch Thần Tinh đều cho y, phụ thân cho y ấm áp, nhưng không giống Mộ Thần, nhớ tới đều như đang nằm mơ vậy.

Như bây giờ rất tốt, có Mộ Thần, có phụ thân, nếu mẫu phụ có thể tỉnh lại nữa, như vậy Diệp Thạch cảm thấy y sẽ không còn cầu gì thêm.

Không phải là ta không tin tưởngnhân phẩm của phụ thân ngươi, chỉ là hắn quá ngốc.” Mộ Thần cười nói.

Diệp Thạch sửng sốt một chút, cắn môi ảo não nghĩ nghĩ, sau đó nghiêm túc gật gật đầu nói: “Ngươi nói cũng đúng, hắn vậy mà lại bị Diệp Tầm lừa dối trong mấy chục năm, còn lấyquyển sách gia truyền của Bạch gia giao cho Diệp Tầm.Nhìn quyển sáchđó rách rưới như vậy, nói không chừng Diệp Tầm còn xem nólà rác rưởi ấy chứ.

Mộ Thần bất đắc dĩ thở dài, không ngờ người có đầu óc đơn giản như Bạch Thần Tinh lại là thiên tài của Bạch gia, đúng là khó có thể tưởng tượng.

Nhưng cũng có thể là do yêu quá sâu đậm, thế nên mới bị trúng ma chướng.

Đúng rồi, ta nghe nói nếu muốn kết hôn với song nhi Bạch gia thì nhất định phảithông qua Bách Luyện Sát Trận?” Mộ Thần hỏi.

Gương mặt Diệp Thạch cứng ngắc lại, gật đầu nói: “Đúng.Nghe nói Bách Luyện Sát Trận đấy rất nguy hiểm, để hôm nào ta đi thăm dò đã, nếu như có nguy hiểm, ta sẽ trộm trốn theo ngươi, không sao đâu.

Ta muốn cưới ngươi thì nhất định sẽ quang minh chánh đại, ta nhất định phảihướng người Bạch gia chứng minh rằng ta có năng lực cưới ngươi! Ngươi,không tin ta sao?” Mộ Thần tươi cười mê hoặc nhìn Diệp Thạch, trong giọng nói có một cỗ ngạo nghễ nói không nên lời.

Khuôn mặt Diệp Thạch hồng hồng, “Ta đương nhiên là tintưởng ngươi rồi, phụ thânta ngốc như vậy mà còn có thể xông qua Bách Luyện Sát Trận, huống chi đấy là ngươi chứ.

Mộ Thần: “” Nếu Bạch Thần Tinh ở trong này, nhất định vẻ mặt của hắn sẽ rất thú vị.

Mộ Thần!” Diệp Thạch ngẩng đầu, bất an gọi một tiếng.

Ngươi muốn nói gì?” Mộ Thần hỏi.

Về sau chúng ta đều phải lấy thân phận hiện tại của ngươi để gặp mặt hả?” Diệp Thạch hỏi.

Mộ Thần gật đầu: “Đúng thế.Nhờ phúc của ngươi, hiện tại “Mộ Thần”đúng là thanh danh hiển hách, không biết có bao nhiêu người chờ để tới cửa khiêu chiến đâu.

Diệp Thạch hết sức xấu hổ cúi đầu: “...Xin lỗi.

Mộ Thần lắc đầu nói: “Không sao, dù sao cũng không có ai tin, ngược lại là làm phiền tớiHà tháp chủ vớiphụ thân của ngươi, bị người ta ở sau lưng nói đầu óc có vấn đề.

Diệp Thạch: “Hà tháp chủ với phụ thân ta chỉ bị người ta hiểu lầm một chút, cũngkhông có vấn đề gì, quan trọng là an nguy của ngươi kìa…

Mộ Thần tỏ vẻ không sao, nói: “Ta không sao đâu, ta vẫn rất tốt này.

Mộ Thần nhìn khuôn mặt đỏ rực của Diệp Thạch, cười hỏi: “Sao?

Diệp Thạch có hơi ngại ngùng nói: “Không có gì, chỉ là ta đang nghĩ, sau này chúng ta gặp mặt đều lén lén lút lút, nhìn giống như là đang yêu đương vụng trộm vậy ấy.

Mộ Thần sửng sốt một chút, lập tức nở nụ cười, “Đúng vậy,đúng là yêu đương vụng trộm.Chuyện tuyệt vời nhất trên đời này chính là thâu hương thiết ngọc đó.” Mộ Thần thừa dịp Diệp Thạch không chú ý, in một nụ hôn ở trên mặt Diệp Thạch.

Diệp Thạch đỏ mặt, chợt lấy ra một cái nhẫn không gian đưa cho Mộ Thần, nói: “Cái này cho ngươi này.

Mộ Thần đảo qua nhẫn không gian, nhìn thấy một đống nguyên thạch trong đó.

Thạch Đầu bây giờgiàu quá ta.” Mộ Thần không nhịn được mà than.

Diệp Thạch có hơi chút đắc ý: “Phải đó,bây giờ tađã có thể nuôi ngươi được rồi đónha.

Mộ Thần lắc đầu nói: “Sao ta có thể để ngươi nuôi được, phải là do ta nuôi gia đình mới đúng.

Diệp Thạch không cho là đúng: “Không thể cứ cái gì cũng dựa vào ngươi chứ.

Mộ Thần có chút do dự.

Tháp chủ đại nhân, làm mộttiểu bạch kiểm bị bao dưỡng cũng không có gì không tốt mà, mặt mũi gì đó đều là giả, nguyên thạch mới là thật.

Thật không nghĩ tới lại có người lấy ra nhiều nguyên thạch như vậy bao dưỡng ngươi nha! Lúc trước ta thế mà lại xem thường mị lực của ngươi, ta thật đáng chếtmà.

Tháp chủ đại nhân, ngươi có điều kiện như thế thì cứlàm tiểu bạch kiểm thật tốt, bị người ta nuôi, ôm đùi thật tốt luôn.Chứ dựa vào cáitốc độ kiếm nguyên thạch nhưốc sên kia của ngươi thìphảibao nhiêu năm mớicó thểchữa trị năm tháp xong!

Ôi,tháp chủ đại nhân, ta sai rồi, không nỡ bỏ con sao bắt được sói, vìđể cưới đượcmột lão bà có tiền như này, ngươi chịu mạo hiểm một chút xông vào cái sát trận kia cũng không sao, thông qua xong, ngươi liền bế ngọn núi nguyên thạchnày trở về, thật tốt nha!

Mộ Thần: “

Diệp Thạch quan sát sắc mặt Mộ Thần, quan tâm hỏi: “Ngươi sao vậy?

Mộ Thần ngẩng đầu, một cái tiểu tháp từ trong thức hải Mộ Thần vọt ra, ôm cổ Diệp Thạch lấy nhẫn không gian, lại lùi về trong thức hải Mộ Thần.

Diệp Thạch sửng sốt một chút, mở to mắt hỏi: “Mộ Thần, đó là cái gì vậy? Đó có phải là thứ trong trận pháp tháp không?

Phải, nhưng cũng không phải.Năm Tháp Linh dung hợp, Tháp Linh trận pháp tháp cũng ở bên trong đó.” Trong năm Tháp Linh, Tháp Linh trận pháp tháp tựa hồ là mạnh hơn một chút, sau khi dung hợp thì có vẻ là lấy Tháp Linh trận pháp tháp cầm đầu.

Diệp Thạch hưng phấn chà xát tay, nói: “Mộ Thần, ngươi có thể khống chế nó không?Mau bắtnó ra cho ta vui đùa một chút đi!

Mộ Thần: “…Được.

Tháp chủ đại nhân, ngươi là cái tên hỗn đảnkhông biết xấu hổ!Chỉvì nam sắc, ngươi lại có thể giao người cao quý như ta ra cho người ta chơi đùa!” Tiểu tháp vô cùng khó chịu nói.

Mộ Thần nói: “Không phải là ngươi muốn ta làm tiểu bạch kiểm thật tốt sao, ta đang dựa theo lời ngươi phân phó đấy thôi.

Tháp Linh: “

Hà Tĩnh Nguyệt thấy Diệp Thạch đi ra cùng Trần Mộc thì vội vàng bước tới đón.

Hai người tán gẫu thế nào?” Hà Tĩnh Nguyệt hỏi trước.

Bạch thiếu đúng là có tài về trận pháp, cực kỳ tuyệt, chỉ tùy tiện nhắc nhở một đôi lời cũngkhiến cho ta hiểu ra.” Vẻ mặt Trần Mộc tràn đầy vui sướng và kích động.

Diệp Thạch chắp tay sau lưng, lên mặt nói: “Trần Mộc tuy thiên tư không đủ, nhưng lại thắng ở chỗ chịu cố gắng, chỉ cần có đủ thời gian thì tất thành châu báu, nhưng, nếu muốn so với ta thì có hơi khó khăn.

Hà Tĩnh Nguyệt cười: “Bạch thiếu, người bình thường sao có thể so sánh với ngươi được.

Diệp Thạch quay đầu đối với Hà Tĩnh Nguyệt, hỏi: “Hà tiểu thư, hình như vừa nãyngươi nói là có một nhiệm vụ phá trận pháp thượng cổ thích hợp để ta nhận?

Hà Tĩnh Nguyệt gật đầu: “Đúng vậy.

Diệp Thạch nói: “Được, ta tiếp nhận.

Vậy thì tốt quá.” Hà Tĩnh Nguyệt vui vẻ nói.

Để Trần Mộc đi cùng ta đi, Trần Mộc cókhả năng tính toán kinh người, không chừng hắn cũngcó thể giúp được một chút.” Diệp Thạch giả bộ vô ý đề nghị.

Hà Tĩnh Nguyệt chỉ coi như Diệp Thạch đang muốn chỉ điểm cho Trần Mộc, liền nói: “Vậy thì đa tạ Bạch thiếu.

Thế thì gặp lại sau.” Tuy rằng còn muốn ở cùng Mộ Thần một chút nữa, nhưng Diệp Thạch lại lo bị người khác nghi ngờ, cưỡng chế nỗi không muốn trong lòng mà rời đi.

Trần Mộc, Bạch thiếu rất coi trọng ngươi đó nha.” Hà Tĩnh Nguyệt nói với Mộ Thần.

Trần Mộc làm vẻ mặt thụ sủng nhược kinh, “Bạch thiếu không có kiêu căng một chút nào cả, dễ ở chung thật đấy.

Hà Tĩnh Nguyệt nhìn theo Diệp Thạch, gật đầu đồng ý, có một chút buồn bã nói: “Y đúng thật là người tốt.

Về rồi à.” Bạch Thần Tinh nói.

Diệp Thạch gật đầu hỏi: “Vâng. Mà nè phụ thân, chuyện Phản Linh Đan đã có tin tức chưa?

Bạch Thần Tinh rũ mắt: “Ta đã đi tới đan tháp hỏi, bên đó nói là họ không có phương thuốc Phản Linh Đan, nhưng có khả năng trong Thiên Cơ Bí Cảnh sẽ có.

Thiên Cơ Bí Cảnh?” Diệp Thạch tò mò hỏi.

Bạch Thần Tinh nói: “Phải. Thiên Cơ tộc là một chủng tộc thượng cổ, tộc nhân bộ tộc đó đều thích nghiên cứu học thuật, nhưng mà thời thế đổi thay, bộ tộc này cũng dần biến mất trong dòng thời gian.

Diệp Thạch cau mày, hỏi: “Thiên Cơ Bí Cảnh ở đâu thế ạ?

Thiên Cơ Bí Cảnh cứ cách mỗi mười ngàn năm sẽ xuất thế một lần, dựa theo kết quả suy tính, nhanh thì một năm mà chậm thì ba năm, hẳn là cũng sắp xuất thế rồi. Nhưng mà có một chuyện, người tiến vào Thiên Cơ Bí Cảnh không thể có cốt linh vượt qua ba mươi tuổi.” Bạch Thần Tinh nhíu mày nói.

Bạch Thần Tinh nhìn Diệp Thạch, trong lòng dâng lên một cỗ áy náy, hắn đã đáp ứng Khúc Khôn sẽ dốc hết toàn lực cứu Khúc Tâm Dương, nhưng kết quả là lại phải dựa vào con trai của hắn.

Bạch Thần Tinh thở dài một hơi nhìn Diệp Thạch: “Xin lỗi con, là do phụ thân không có bản lĩnh, bây giờ chỉ đành nhờ vào con.

Diệp Thạch không cho là đúng, lắc đầu nói: “Đó cũng là mẫu phụ của con mà. Con đương nhiên cũng phải đóng góp chứ.

Bạch Thần Tinh khổ sở nhắm mắt lại. Hắn đã phụ lòng Tâm Dương, vậy mà Tâm Dương lại vẫn sinh cho hắn một đứa con ngoan.

À phụ thân, con vừa mới nhận một cái nhiệm vụ của công hội trận pháp sư.” Diệp Thạch nói.

Bạch Thần Tinh nhíu mày nhìn Diệp Thạch, hỏi: “Nguyên thạch không đủ dùng à?

Diệp Thạch lắc đầu nói: “Cũng không phải, chỉ là con muốn ra ngoài hoạt động một chút, tay nghề không luyện sẽ lạ.

Nhưng sao lại nhận nhiệm vụ của trận pháp tháp?

Con đâu có quen ai trong Bạch gia đâu.” Diệp Thạch bĩu môi.

Bạch Thần Tinh: “Con thích là được rồi, ta sẽ phái vài võ tông đi theo bảo hộ con.

Diệp Thạch liền vội vàng lắc đầu, “Không cần đâu ạ, con rất là lợi hại đấy, không cần võ tông bảo hộ đâu. Con còn từng giết mấy võ tông cơ mà.

Bạch Thần Tinh bất đắc dĩ lắc đầu: “Khi đó là con dùng Bạo Hoàng Đan.” Cái thứ Bạo Hoàng Đan này trong vòng một năm chỉ có thể dùng một lần, nếu dùng nhiều thì kinh mạch sẽ bùng nổ mà chết.

Nhưng mà bây giờ thân phận của con đã thay đổi, sẽ không có ai dám ra tay với con đâu.” Diệp Thạch nghiêng đầu nói.

Bạch Thần Tinh híp mắt, lấy ra một chiếc vòng tay ánh kim đeo lên cổ tay Diệp Thạch, “Nếu nhưcon gặp được tình huống nguy hiểm đến tánh mạng, cái vòng tay này sẽ hình thành một cái lồng phòng hộ, trong nháy mắt sẽ định vị vị trí của con.Trên vòng tay có một truyền tống trận, ta sẽ lấy tốc độ nhanh nhất truyền tống đến bên cạnh con.

Hai mắt Diệp Thạch lấp lánh, vuốt ve chiếc vòng trên tay: “Thật thần kỳ, cho con thêm hai cái nữa đi.

Đây chính là pháp khí bát cấp đó, concoinó là cái gì vậy!” Bạch Thần Tinh trừng mắt nhìn Diệp Thạch một cái.

Diệp Thạch thè lưỡi, vui vẻ nhẹ vỗ về chiếc vòng tay.