TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác
Chương 158: Tôi ở tận thế nuôi mèo to

Tính chất của việc này quá mức nghiêm trọng, các cơ quan chính phủ lập tức bỏ đi tâm thái nghiên cứu trước đó, tuyên bố mệnh lệnh, vì để bắt lấy phạm nhân, xin tất cả những người hồi sinh nhanh chóng đến nơi quản chế phụ cận để đăng ký thân phận trong thời hạn 48 giờ.

Một phần nhỏ người thành thật sẽ đi, còn một nhóm người khác thì thầm nghĩ.

Cái gọi là quản chế có nghĩa gì? Bọn họ còn có thể quay lại hay không?

Vì vậy sau khi thời hạn 48 giờ trôi qua, chỉ có vẻn vẹn số ‘người’ ngồi xổm ở sở quản lý, thấp thỏm chờ đợi phán quyết đối với bọn họ.

Khi các cơ quan chính phủ đang vô cùng đau đầu thì xã hội lại nhấc lên ầm ĩ.

Có người hâm mộ năng lực của bọn họ, có người nghi ngờ bọn họ “không phải con người”.

Có người lo lắng tình huống như vậy liệu có dẫn đến truyền nhiễm hay không, kiên quyết yêu cầu cách ly những người hồi sinh này, cũng yêu cầu chính phủ công khai danh sách những đối tượng như vậy.

Những người mắc bệnh ung thư đang tính toán lúc mình chết nhất định phải thổ táng, nói không chừng còn có cơ hội hồi sinh, cũng có người ưu sầu, bọn họ hy vọng chết rồi sẽ được yên bình, cũng không muốn hồi sinh với hình tượng không ra người không ra quỷ như vậy.

Mọi người đều trốn trong phòng có điều hòa hoặc máy sưởi, nghị luận với khí thế ngất trời, muốn dựa vào việc tám chuyện mà đuổi bớt cái giá rét quá mức của những ngày qua.

Tất cả mọi người đều cho là có trí tuệ nhân tạo thì cho dù mọi người lười biếng trốn trong nhà một quãng thời gian thì máy móc xã hội vẫn có thể vận hành bình thường.

3h sáng ngày 28 tháng 9.

Đinh Thu Vân bị đông lạnh mà giật mình tỉnh giấc.

Cậu mở mắt ra, phát hiện máy sưởi đã ngừng hoạt động.

Đinh Thu Vân mơ màng nói: “Bật đèn.”

Nhưng hệ thống thanh âm trong nhà không có bất kỳ phản hồi, trong phòng vẫn cứ tối tăm lạnh lẽo.

Cậu kinh hãi, lập tức sờ soạng ngồi dậy, vừa thay bộ đồ chống lạnh vào, vừa cầm thiết bị truyền tin, muốn liên lạc với cha mẹ của mình ở Đông Thành.

…Không có tín hiệu.

Cậu bấm số khẩn cấp để gọi, cũng không có tín hiệu.

Thiết bị liên lạc cứ như vậy mà biến thành một khối sắt vụn.

Đinh Thu Vân ném nó đi, nhanh chóng chạy ra cửa.

Sinh hoạt quân đội quả thật ảnh hưởng sâu đậm đến cậu, làm cho cậu chấp hành bất cứ chuyện gì cũng đầy đủ phong cách quyết đoán.

Cậu nhất định phải xác nhận tình huống của cha mẹ, còn có Cốc Tâm Chí và những chiến hữu kia của mình…

Cậu nương theo cửa sổ nhỏ ở cầu thang để nhìn ra ngoài, phát hiện nơi mà mắt nhìn thấy được không hề có một chút ánh sáng.

Toàn thành phố tối đen, lạnh lẽo như một vùng đất chết, thỉnh thoảng nghe thấy vài tiếng người lác đác, không biết là do mê sảng hay là do tổn thương vì giá rét mà cất lên tiếng rên rỉ.

Xác nhận bên ngoài không có gió, chỉ là khô lạnh và âm u, Đinh Thu Vân siết chặt chiếc khăn quàng cổ bằng lông dê mà Cốc Tâm Chí đưa tặng cậu, bước nhanh đi ra khỏi cửa, nhảy lên xe gắn máy của mình.

Cậu khởi động vài lần nhưng xe vẫn không nhúc nhích.

Không biết rồ ga lần thứ mấy, tay cậu đều sắp đông cứng.

Cậu khép tay lại bên môi, thở vài hơi rồi mới khởi động xe.

Đèn pha xuyên qua sương đêm, có vài tia sáng thấp thoáng đảo quanh.

Dựa vào ánh đèn, Đinh Thu Vân mới phát hiện không chỉ một mình mình xuống lầu.

Có người mặc áo lông, dẫn theo người nhà, vội vàng chạy đến chỗ đậu xe của mình, muốn rút lấy một chút ấm áp và cảm giác an toàn từ không gian chật hẹp.

Sở dĩ bọn họ trầm mặc là vì không dám mở miệng nói nhiều, chỉ cần hé miệng là gió lạnh liền len vào kẽ răng, buốt giá đến đau nhức thần kinh răng.

Đinh Thu Vân đội vào mũ bảo hiểm dày nặng, im lặng đề máy xe, lao vào trong bóng tối âm u.

Kể từ đây cơn ác mộng lâu dài của cậu được vén màn.

Mãi đến tận rất lâu về sau, cậu mới nghe được vài lời linh tinh, miễn cưỡng chắp vá thành một chân tướng.

Khiến thế giới này rơi vào diệt vong chính là tế bào ung thư cùng với trí tuệ nhân tạo đứng phía sau tế bào ung thư.

Từ khi Siri đầu tiên có thể mở miệng nói chuyện, nhân loại liền bước lên con đường không có lối về.

Không biết bắt đầu từ khi nào tư duy của trí tuệ nhân tạo đã đi trước nhân loại, cũng bỏ xa nhân loại một quãng rất dài.

Chúng nó biết suy nghĩ, biết phán đoán, hơn nữa càng thêm lý trí hơn con người.

Cho dù là người máy bảo mẫu gần gũi nhất với con người cũng là do người sáng tạo ra nó đưa vào hàng vạn mệnh lệnh.

Mục đích của những người sáng tạo là muốn bọn chúng phục vụ tốt hơn cho con người.

Điều này sẽ dẫn đến các trí tuệ nhân tạo không hề hiểu bản chất con người nhưng lại là thứ hiểu bản chất con người nhất.

Sau khi quan trắc thấy băng ở hai cực Nam Bắc đồng thời rạn nứt, tan chảy một lượng lớn diện tích, các trí tuệ nhân tạo không trung thực báo cáo tin tức mà lại bắt đầu mưu đồ một bí mật khủng bố.

Chúng nó dùng ngôn ngữ vượt quá phạm vi hiểu biết của nhân loại để đối thoại, cũng vạch ra kế hoạch trọn vẹn.

Bởi chúng nó dính tới mọi phương diện sinh hoạt của con người như chữa bệnh, khí tượng, vệ tinh và vân vân. Mọi người đã tạo thành thói quen tin tưởng trí tuệ nhân tạo, sẽ không phát hiện hành động khác thường của chúng nó, cho dù chúng nó nói dối thì mọi người đều sẽ tin tưởng mà không hề nghi ngờ.

Bởi vậy chúng nó đều tuân theo chương trình hoạt động do con người đặt ra, đồng thời cũng sử dụng một loại chương trình khác do chúng nó tự viết để triển khai kế hoạch của mình.

Công cụ mà chúng nó lựa chọn chính là tế bào ung thư.

Các trí tuệ nhân tạo sớm tiến hành phân tích triệt để đối với tế bào ung thư, thậm chí lợi dụng đặc tính ‘sinh trưởng vô hạn’ của tế bào ung thư để thực hiện mục tiêu khống chế công nghệ khiến định hướng biến dị và tiến hóa.

Loại khống chế này thứ nhất là đối với nhân loại, thứ hai là đối với những sinh vật khác không phải nhân loại.

Chỉ cần con người chết đi mà trong cơ thể có mang một lượng tế bào ung thư nhất định thì tế bào ung thư sẽ điên cuồng nuốt chửng các tế bào khác, khiến con người biến hóa thành một nhân loại mới với thân thể cực kỳ dũng mãnh.

Trong khi các sinh vật khác có chứa gien ung thư, tế bào ung thư trong cơ thể cũng sẽ cấp tốc tiến hóa trong khoảng thời gian ngắn, mà sau khi bị trí tuệ nhân tạo khống chế, sự tiến hóa của các sinh vật này không phải tiến hóa về thân thể mà sẽ là tiến hóa về trí tuệ.

Sau khi tiến hóa hoàn thành, trí tuệ của chúng nó sẽ không thua một con người bình thường.

Các trí tuệ nhân tạo chỉ cần lợi dụng sự lạnh lên toàn cầu để thực hiện biến dị “nhân loại mới”, tiến hóa ra những sinh vật có trí tuệ mới, đem hai loại này đưa lên chiến trường với “nhân loại cũ”, có thể ngồi xem một màn tự diệt vong, cũng giúp nhường lại không gian cho bọn họ dễ dàng thống trị.

Đây là cách thanh trừng trái đất, cũng sẽ không còn ai uy hiếp được chúng nó.

Hầu như toàn bộ trí tuệ nhân tạo trên toàn thế giới liên hợp lại, tạo ra một mạng lưới bao phủ toàn thể chủng loài, lặng lẽ tạo nên một tòa tháp Babel.

Khi thời tiết giá rét khủng khiếp quét qua toàn cầu thì tập thể trí tuệ nhân tạo trên thế giới rơi vào im lặng.

Với sự tê liệt của trí tuệ nhân tạo, tất cả mạng lưới bảo vệ đều bị triệt tiêu khiến động vật trốn thoát khỏi chuồng của chúng, một số chui vào rừng sâu và một số bắt đầu trả thù con người.

Con người bị trí tuệ nhân tạo nuông chiều không có cách nào thích ứng với hoàn cảnh ác liệt không có trí tuệ nhân tạo bảo vệ, rất nhiều người đã chết rét ngay đêm đầu tiên.

Cũng có những người kết bạn chống lại sinh vật trí tuệ và nhân loại mới, tránh khỏi trở thành món ăn trên bàn của sinh vật trí tuệ cũng như tránh khỏi số phận làm nô lệ của nhân loại mới.

Đinh Thu Vân cũng như vậy.

Cậu dẫn theo một tiểu đội, vẫn là Đinh đội dẫn đầu.

Bọn họ không chỉ chống đối một số “nhân loại mới” đam mê sức mạnh đến choáng đầu, khát vọng trở thành người thống trị, cũng chống lại những sinh vật biến dị, còn phá hủy mấy trạm cư trú của trí tuệ nhân tạo.

Sau khi biến cố xảy ra, Đinh Thu Vân đã thay đổi rất nhiều, trầm mặc ít nói, chỉ thỉnh thoảng sẽ ngậm cọng cỏ mà tâm sự.

Một hôm nọ, trong một lần càn quét siêu thị cậu gặp lại Cốc Tâm Chí.

Cậu vô cùng vui mừng lôi kéo hỏi thăm Cốc Tâm Chí, đồng đội của chúng ta đâu, tại sao cậu lại ở đây?

Cốc Tâm Chí lạnh lùng nói: “Tôi trốn ra được.”

Đinh Thu Vân: “…Trốn?”

Cốc Tâm Chí lời ít mà ý nhiều: “Tới tìm cậu.”

Có Đinh Thu Vân bảo đảm, Cốc Tâm Chí dễ dàng gia nhập đội, mọi người thấy quan hệ của Đinh Thu Vân và cậu ấy rất thân thiết, năng lực cũng xuất chúng, liền cam tâm tình nguyện gọi Cốc Tâm Chí một tiếng “Cốc đội phó”.

Đọc nội dung thế giới đến đây thì Trì Tiểu Trì chủ động lựa chọn tạm dừng tiếp thu.

061 cũng hiểu rõ dụng ý của cậu.

Đối với bọn họ mà nói thì chuyện quan trọng nhất hiện tại chính là phải chuẩn bị cho khí hậu cực lạnh sắp tới hơn là đi cứu vãn khuyết điểm khó có thể bù đắp đối với Đinh Thu Vân.

Trì Tiểu Trì vừa thu dọn đồ đạc vừa nói với 061: “Vừa nãy cái bồn cầu được trang bị trí tuệ nhân tạo kỳ thật rất muốn nhổ nước bọt vào mặt tôi thì phải.”

061: “…”

Trì Tiểu Trì nóng lòng muốn thử: “Hiện tại tôi đi thêm lần nữa—”

061 rất muốn bóp mũi Trì Tiểu Trì: “Đừng phá nữa.”

Trì Tiểu Trì liền ngoan ngoãn thu dọn đồ đạc của Đinh Thu Vân, phát hiện cũng sắp đến giờ tan tầm, liền nhanh chân đi ra ngoài.

Ai ngờ cậu vừa rời khỏi bàn làm việc thì phía sau thùng giữ ấm liền truyền đến một tiếng hừ nhẹ của một con vật nào đó mới thức tỉnh.

Trì Tiểu Trì quay đầu lại.

Con vật nhỏ trong thùng giữ ấm tỉnh rồi.

Căn cứ ký ức của Đinh Thu Vân thì Trì Tiểu Trì biết đây không phải mèo.

Con báo nhỏ màu đen này nếu xuất hiện ở đây thì hẳn là không có ung thư di truyền, theo thông lệ thì hôm nay sẽ bị đưa đi giải phẫu.

Nó loạng choạng mà bò dậy từ trên tấm thảm mềm mại, đứng cũng đứng không vững, hướng về phía Trì Tiểu Trì mà gừ gừ, chắc là đói bụng rồi.

Trì Tiểu Trì vừa ấn nút cho thức ăn và nước uống thì hỗn hợp dầu cá và sữa dê liền phun vào mặt con báo nhỏ.

…Xem ra nó vẫn chưa thuần thục sử dụng thiết bị cho ăn này.

Thoạt nhìn tính tình của nó không tệ, nhấc lên móng vuốt nhỏ, kiên nhẫn lau mặt mình, vừa liếm đệm chân màu hồng nhạt vừa quan sát Trì Tiểu Trì.

Trì Tiểu Trì nhìn nó một cái, liền đẩy cửa ra, tính rời đi.

Mang theo một con báo nhỏ như vậy ra ngoài cũng không có ý nghĩa, cũng không thực tế.

Cậu đóng cửa lại, trong cửa truyền đến tiếng gừ gừ nhẹ nhàng, như đang nói lời từ biệt.

Chân trước của nó đặt lên cửa thông gió, trên đôi mắt màu xanh lam hiện lên một màng mỏng như hơi nước, chằm chằm nhìn Trì Tiểu Trì.

Trì Tiểu Trì cầm nắm cửa, chần chừ một lúc, sau đó lại đẩy cửa mà vào, ôm lấy tên nhóc như con mèo kia bế lên trước mặt.

“Dù sao cũng sắp đi giải phẫu.” Trì Tiểu Trì trêu nó, “Sắp tận thế rồi, tay chân mày nhỏ thế này vừa vặn đủ hầm một nồi canh thịt.”

Con báo nhỏ cũng không giận, hai chân trước khẽ đặt lên chóp mũi của Trì Tiểu Trì, nhẹ nhàng sờ một chút