TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo
Chương 656: 656

Không đợi Mạc phu nhân nói tiếp, An Nhiên đã bước lên một bước, tay nắm chặt lấy tay Mộ Bạch.

Cô không thấy mọi người, đôi mắt vô cùng dịu dàng nhìn Mộ Bạch, “Bác trai bác gái, mối quan hệ tình cảm của con và Mộ Bạch phức tạp hơn hai người nghĩ một chút, con biết người làm vậy vì muốn tốt cho con, nhưng nhìn bộ dạng anh ấy bây giờ, lúc này con nhất định sẽ không rời xa anh ấy.”

“Nhưng...”

“Các bác không cần nói nữa. “An Nhiên khuôn mặt đầy cương quyết, “Ngộ nhỡ..ngộ nhỡ con lại là cái người có thể gọi anh ấy dậy thì sao.”

Mạc phu nhân nghe câu nói đó, lập tức không nói chuyện.

Nếu như Mộ Bạch tỉnh dậy, bất kể là ai gọi tỉnh, chỉ cần giúp tỉ lệ anh tỉnh dậy con hơn một chút, bà người làm mẹ này sẽ dốc lòng làm điều đó.

Mạc phu nhân cảm động nhìn An Nhiên, “An Nhiên, nếu như Mộ Bạch thật sự tỉnh lại, bác nhất định không để nó phụ con.”

An Nhiên nghe lời đó, khóe môi cười nhẹ.

Cô làm vậy không phải để đạt được cái1gì, đơn thuần chỉ là không muốn người đàn ông mình yêu cứ nằm mãi không tỉnh dậy... thế thôi!

...

Đợi sau khi Mạc phu nhân bình tĩnh lại, ba của Mộ Bạch mới kéo Lãnh Mạc ra khỏi phòng bệnh.

“Lãnh Mạc, rốt cuộc là ai đã khiến Mộ Bạch thành ra thế này?”

Lãnh Mạc nhấy mắt, “Bác trai, chuyện này bác không cần quản, bác yên tâm, bất kể là con hay Tiêu Lăng, chúng con sẽ không trơ mắt làm ngơ được, mối thù một phát súng này cảu Mộ Bạch, chúng con nhất định sẽ thay anh ấy đòi lại!”

Mắt ba Mộ Bạch đầy oán hận, “Không được, Lãnh Mạc ít nhất con phải cho ta biết kẻ thù là ai chứ! Đương nhiên nếu con không nói với ta, ta cũng sẽ tìm cách tra rõ chuyện này, chỉ là thời gian hơi lâu một chút thôi!”

Lãnh Mạc thở dài, vậy chi bằng anh đích thân nói.

“Bác Mạc, con có thể nói với người, nhưng người phải đảm bảo với con, tuyệt đối không được manh động.”

Ba Mộ Bạch lạnh lùng gật đầu.

“Là Tô Gia Kinh Thành!”

Bố Mộ Bạch cả người nhảy lên, mắt turn to nhìn Lãnh Mạc,1“Con nói ai?”

“Chính là cái người người nghĩ đến!”

Lòng của ba Mộ Bạch bỗng lặng xuống, Tô Gia Kinh Thành!

Ai không biết ông lão đầu này thâm hiểm như thế nào, nhưng ông xuất thân từ giới chính trị, lại càng hiểu rõ hơn bất kì ai.

Ông cũng là quan chức Trung Ương, cho dù là cấp trên của ông thấy Tô Lão Thái Gia cũng vô cùng cung kính, chả trách Lãnh Mạc bảo ông ta không được manh động, thì ra lại là bọn chúng!

Ba Mộ Bạch sắc mặt tái mét.

Bất kể là ai, dám khiến con trai ông thành ra thế này, ông tuyệt đối sẽ không thể nuốt được cục hận này!

“Bác Mạc, con và Tiêu Lăng cùng với bác trai của Tiêu Lăng đã nghĩ cách đối phó Tô Gia, Tô Gia là một mầm hại, càng để lâu một ngày càng thành mối hại lớn, nên lần này chúng con phải tìm cách tiêu diệt triệt để mầm bệnh gây hại nay!”

Ba Mộ Bạch cắn răng, “Tính thêm bác một tay! Hắn hại Mộ Bạch thành ra thế này cho dù liều cả cái mạng già này bác cũng tuyệt đối không tha cho chúng!”

“Bác5trai, bác bĩnh tĩnh một chút...”

“Bác vô cũng bình tĩnh.” Ba Mộ Bạch cả mặt cương quyết, “4, ta ở giới chính trị kết thân với không ít người, đặc biệt là ở bên Trung Ương, thêm vào đó là tay sai mà ông nội Mộ Bạch để lại, không thể nói là có thể trừ khử Tô Gia, nhưng tuyệt đối có thể giúp con và Tiêu Lăng, vả lại các con không được xem nhẹ Tô Gia, theo như ta biết, thế lực của Tô Gia vô cùng vững mạnh, trong Kinh Thành có không ít quan chức qua lại với ông ta, nói đi nói lại họ chính là một cọng dây đầy kiến trên đó nếu Tô Gia thực sự có chuyện, họ nhất định cũng sẽ chịu liên lụy nên thế lực đó sẽ gây trở ngại cho tụi con.”

Ba Mộ Bạch tiếp tục nói, “Thứ ta làm rất đơn giản, ít nhất ta sẽ kêu bạn bè ta quấn lấy không chế một ít người, để bọn họ không có cách nào trợ giúp cho Tô Gia, như vậy có thể hành động của các con cũng dễ dàng hơn một chút.”

Lãnh Mạc2nghĩ đi nghĩ lại, “Người quyết định thế thật?”

“Không sai!”

“Vậy được, vậy phiền người rồi!”

Tối hôm đó, ba Mộ Bạch đã đưa ra đề nghị rời khỏi.

“Đi? Con trai ông như thế ông còn đi đâu?”

Ba Mộ Bạch mắt nháy lên, kéo tay Mạc phu nhân, “Có em và An Nhiên bọn nó ở đây, tôi rất yên tâm, Mộ Bạch thành ra như thế, anh tuyệt đối không thể phủi tay không lo, giờ anh phải đi làm một số chuyện.”

“Ông xã...”

“Đừng nói nữa, em và An Nhiên lo cho Mộ Bạch, anh đi trước.”

“Vậy anh cẩn thận một chút.”

“Yên tâm đi.”

Tối hôm đó ba của Mộ Bạch ngồi máy bay về Kinh Thành.

...

Trong phòng bệnh, sau khi Trương Hân và Lãnh Mạc rời khỏi, chỉ còn Mạc phu nhân và An Nhiên hai người.

Mạc phu nhân nói là ở lại chăm sóc cho Mộ Bạch, nhưng bà từ nhỏ đến lớn đều là người ta chăm sóc bà, chuyện chăm sóc người khác thế này bà thật không biết làm.

Nhìn thấy An Nhiên thành thục lấy nước nóng, lau người cho Mộ Bạch, Mạc phu nhân có chút hổ thẹn, “Để ta.”

An Nhiên nghĩ đi nghĩ lại, đưa khăn9trong tay cho Mạc phu nhân.

Mạc phu nhân cẩn thận lau người của Mộ Bạch, nhưng việc như thế bà làm không nổi, không cẩn thận đụng vào ống cắm trên người Mộ Bạch.

Máy kêu “Tít tít tít”.

Mạc phu nhân hốt hoảng ngừng lại.

Bác sĩ xông vào trong, nhìn thấy tình huống đó, điều chỉnh máy lại, sau đó mới nói với hai người, “Các người cẩn thận chút, tuyệt đối không được đụng vào máy móc nào.”

Sau khi bác sĩ đi khỏi, An Nhiên thấy Mạc phu nhân không dám làm tiếp, nhẹ nhàng nói, “Để con.”

Mạc phu nhân nghĩ đi nghĩ lại, sợ lần sau lại không cẩn thận đụng vào thiết bị máy móc trên người Mộ Bạch, nên không chút do dự đưa khăn cho An Nhiên, An Nhiên cầm khăn nhúng nước nóng hai lần, vắt khô nước, cẩn thận né những ống trên người anh lau khắp người.

An Nhiên thực ra là một người khá nóng tính bất cẩn, nhưng đối diện với Mộ Bạch lúc này cô lúc nào cũng kiên nhẫn nhất, cũng tỉ mỉ nhất.

Mạc phu nhân nhìn thấy cô cẩn thận dè dặt làm những thứ đó, một chút cũng không1ái ngại lau nửa thân dưới của Mộ Bạch! Còn giúp anh tháo ống đái ra, đem dung dịch bên trong đó vào nhà vệ sinh lại, lau rửa sạch túi, lại lau khô, rồi lại lắp ống đái vào trong.

Làm những việc này mặt cô vô cùng tự nhiên, không tỏ ra một chút chê bai khó chịu nào.

Mạc phu nhân nhất thời cảm động.

Nếu không phải tình cảm sâu đậm, ai có thể làm tới mức này?

“An Nhiên, cám ơn con.”

An Nhiên ngơ người ra, gật đầu ngay, “Không sao, những việc này đó đều do con cam tâm tình nguyện.”

Đổi lại ba năm trước, nếu có người nói với An Nhiên khi cô yêu một người nhiều đến mức, sẽ vì người đàn ông đó làm những việc này, An Nhiên nhất định sẽ tát một tát, sau đó bật cười lớn và chửi, “Trừ khi tôi bệnh!”

Giờ cô thật sự bệnh rồi! Còn bệnh không nhẹ!

Mạc phu nhân để vào lòng những gì An Nhiên làm, trong lòng hạ quyết tâm, nếu Mộ Bạch tỉnh lại thật, bà nhất định bắt Mộ Bạch cưới An Nhiên!