“Đợi đã”
Lần này gián đoạn Bạch Linh không phải là Tô Tố và Tiêu Lăng, mà là một cặp ông bà già ngay cửa. “Mọi người đều ngạc nhiên nhìn qua.” Trước cửa một đôi ông bà nhìn trông ít nhất 60 tuổi, tóc trắng bạc, khuôn mặt đầy nếp nhăn, hoặc là vì cuộc sống mưu sinh, lưng của họ đều bị uốn cong bởi cuộc sống, dáng vẻ và tư thế của họ trông rất đáng thương. Các vị khách mời đang thảo luận. “Ở đâu gọi đến ăn xin này đây, đúng đó, sao họ có thể vào đây, ngoài cửa không có người hầu chặn cửa sao?” “Một buổi lễ như vậy sao có thể trộn lẫn những người như thế này vào, chuyện gì đã xảy ra vậy.” “Mau chóng cho người đuổi ra, buổi lễ đính hôn tốt lành này đều bị gián đoạn hết rồi.” Mạc lão đầu tức gần chết, đây lại là người từ đâu đến, ông ta “đạp” một cái và đứng lên từ chỗ ngồi của mình, nhìn chằm chằm vào người hầu ở buổi lễ, nói với giọng giận dữ, “Các ngươi đang làm ăn kiểu gì vậy, đưa tiền công cho các người đều là cho không sao? Đây là đưa những loại người nào vào đây, những người phá buổi lễ không ngăn chặn, những người ăn xin cũng không ngăn chặn, tôi nhìn các ngươi thực sự có mức lương quá cao rồi, không muốn làm rồi đúng không” Những người hầu choáng váng, họ cũng không biết tại sao đột nhiên lại lao vào những người như vậy. Tiêu Lăng nghe thấy những lời Mạc lão đầu chửi, nhìn ông ta một cái nhìn mờ nhạt, không nói gì, bây giờ lo lắng rồi? Điều hay còn ở phía sau cơ. “Tiểu Lăng... nói với chị, em đã sắp xếp điều gì rồi?” Tiêu Lăng chưa hoàn toàn bình phục, nằm lười trên vai của Tô Tố, đặt toàn bộ cân nặng lên người cô ấy, một tay chơi với các vật trang trí trên chiếc đầm cô dâu của cô ta, một bên nói, “Gấp cái gì, xem là biết.” Tiêu Khả liếc nhìn anh ta mới tính khí không mấy tốt, người này thật sự khiến cho người khác cảm thấy tò mò. Trong lúc đang nói chuyện, Mạc lão đầu đã ra lệnh cho người hầu đi đuổi người rồi, ông bà già ngay cửa né khỏi đám người hầu, nhanh chóng chạy lên sân khấu. Đặc biệt là người phụ nữ già, bà ta điện rồ lao về phía trước mặt Bạch Linh, nhìn kỹ vào khuôn mặt của Bạch Linh rồi bỗng đột nhiên ngồi xuống đất và bật khóc. Người phụ nữ già vỗ vào đùi và khó, để các vị khách không sẵn sàng ở lại cũng không muốn rời đi. “Linh Nhi à, thực sự là con rồi, lúc đầu ở trên tin tức nhìn thấy, mẹ cứ tưởng rằng là nhìn sai người... Linh Nhi à, tại sao con trái tim con lại ác như thế chứ, mẹ và ba con nuôi con đã 13 năm thế thì tại sao lại có thể tìm một gia đình có là không nhận ra cha mẹ nữa” Mọi người đều bị sốc Ông bà già này hoá ra là bố mẹ của Bạch Linh? Ông trời ơi, không thể nào chứ, đừng có nói rằng cô gái tên Bạch Linh này là trẻ mồi côi. Những vị khách nhìn sang Bạch Linh. Trên thực tế, từ lúc đôi ông bà già này xuất hiện ở ngay cửa thì mặt của Bạch Linh “xoạc” một cái đã trắng bệt xanh xao. Cô ta mặc chiếc đầm cô dâu màu trắng đứng ở đó, cả người dường như bị sét đánh, toàn thân không thể kìm nén và run rẩy. Những kỷ niệm đen tối đó, cô ta cố gắng lưu giữ lại, nói với bản thân rằng kinh nghiệm trước đây đều làm một cơn ác mộng. Nhưng mà bây giờ... ba mẹ nuôi xuất hiện khiến cho những việc cô ấy nỗ lực ngăn chặn nhưng nó lại tái xuất lần nữa. Lúc nhỏ không hoàn thành công việc nhà. Dễ dàng chửi mắng người khác. Người phụ nữ già trước mặt này, đúng thật là mẹ nuôi của cô ấy. Bảy năm không gặp, nếp nhăn trên mặt bà ấy càng nhiều rồi, lưng cũng càng khòm hơn, nhìn vào thật sự rất tội nghiệp. Nhưng mà những người này khiến cho người khác thấy tội nghiệp nhưng cũng khiến cho người khác thấy hận thù, chính là người phụ nữ trước mặt này, khiến cho thời thơ ấu của của cô ta lấp đầy những ký ức xấu. Bạch Linh toàn thân đều đang run rẩy. Bảy năm rồi, cô ta nghĩ họ không bao giờ có cơ hội gặp lại, hành động của cô ta cũng khiêm tốn, cô ta nghĩ rằng cuộc sống của họ sẽ không có bất kỳ gắn kết nào. Nhưng mà ai đến nói với cô ấy, tại sao họ lại đến buổi lễ đính hôn của cô ấy. Tại sao phải đến. Tại thời điểm này, người đàn ông bị chặn lại ngay cánh cửa, lợi dụng sơ hở của người hậu liền nhanh chóng chạy lên, ông không nói câu nào, một hồi quỳ xuống trước mặt Bạch Linh, ông ta định với tay nắm lấy chiếc váy cưới màu trắng nhưng mà nhìn thấy chiếc váy trắng tinh của cô ta, sau đó nhìn lại khoé móng tay của mình còn dính bụi bẩn, ông lại lẳng lặng đặt bàn tay xuống, “Linh Nhi, ba và mẹ con đã tìm con bảy năm, trong bảy năm qua tìm khắp nơi đều không thấy hình bóng của con. Linh Nhi à, em trai con bệnh rồi, bảy năm trước cậu ta sốt không có tiền chữa bệnh, sốt đến viêm màng não, bây giờ là một người tâm thần... ba mẹ cũng không có cách nào khác, vì vậy chỉ có thể đến tìm con.” Bạch Linh nhắm chặt đôi mắt lại, bịt lỗ tai và hét lên một cách điên cuồng, “Tôi không quen biết các người, đưa họ ra ngoài, đưa ra ngoài.” Mạc Tầm nhìn thấy, nhanh chóng tiến về phía trước ôm lấy Bạch Linh, “Đừng sợ, anh cho người đuổi họ ra.” Mạc Tầm vì cho Bạch Linh chữa bệnh, cho nên đặc biệt điều tra qua thông tin của cô ta, từ cha mẹ nuôi của cô ta tiếp tục điều tra cho đến lúc nhỏ cô ta ở trại trẻ mồ côi, sau đó mới tìm được chị song sinh của Bạch Linh là Tô Tố và mở rộng ra đến các động tác. Khi điều tra, không thể tránh khỏi việc tìm ra cha mẹ nuôi của cô ta. Đối với hành động của hai người này, Mạc Tầm cực kỳ hận và căm ghét. Cho nên Bạch Linh luôn nói rằng cô ta là trẻ mồi côi, anh ta cũng không bao giờ nói năng gì. Không ngờ họ lại tìm đến cửa và tìm ra đến nước ngoài. “Người đầu, đuổi họ ra ngoài” “Đừng đuổi chúng tôi đi.” Người phụ nữa già ôm lấy chân Bạch Linh và khóc, “Linh Nhi à, mẹ cầu xin con, bây giờ con đã là thiếu nãi nãi của người nhà giàu, không quan tâm đến hai người nghèo này, con xem trên phần mẹ và ba con đã cực khổ nuôi con lớn thành người, con xem ba mẹ là ăn xin cũng được, cho ba mẹ một ít tiền được không? Cuộc sống em trai bây giờ không thể tự chăm sóc bản thân, bác sĩ nói nếu như tìm thấy chuyên gia thì có thể chữa được bệnh, cầu xin con cho ba mẹ ít tiền... Nếu như con không muốn cho, thì cho ba mẹ mượn được không? Coi như là mẹ và ba con mượn con, chúng ta ký khoản nợ, ba mẹ sau này kiếm được tiền chắc chắn sẽ trả cho con, được không?” Người phụ nữ già nhìn vào Bạch Linh không nói gì, đau khổ van xin, “Gia đình chúng ta chỉ có em trai là đứa con duy nhất, con không thể trơ mắt xem em mình chết như vậy.” Bạch Linh nắm chặt vào phần trước ngực áo sơ mi của Mạc Tầm, nghẹn giọng cầu cứu, “Tầm, anh đuổi họ đi đi, mau chóng đuổi họ đi, em không muốn thấy họ, em là một trẻ mồ côi, em không có ba mẹ, em cũng không muốn thấy hai người này, em với họ không có chút quan hệ gì cả.” Mạc Tầm biết rằng hai người này là một thứ không giải quyết được đối với cô ta, đưa tay ra và kéo cô ta về bên cạnh, không để hai người này có cơ hội gần gũi với cô ấy. Ánh mắt sắc nét nhìn chằm chằm vào hai người này, “Linh Nhi nói rồi, cô ta không quen các ngươi, các ngươi từ đâu đến thì màu chóng về đi, ở đây chúng tôi không hoan nghênh” Mạc tầm nhìn vào người hầu đang trì trệ và hét lên “Còn trì trệ ở đó làm gì, nhanh chóng đưa người ra ngoài” “Vâng, vâng, vâng, chúng tôi lập tức đuổi người ra ngoài.” Một vài người giúp việc lên kéo ông bà già này ra ngoài. Lão phụ nhân và lão đầu ngồi dưới đất giữ chặt mép bàn trên sân khấu, người hầu kéo như thế nào cũng không muốn đi, lão phụ nhân nhìn sang Bạch Linh, khóc và nói lớn, “Bạch Linh, con còn lương tâm không, nếu như không phải mẹ và ba con nhận con từ trại mồ cô về thì nói không chừng con đã chết đói rồi. Bây giờ con giàu có rồi, thì không muốn nhận người mẹ người ba nghèo khó tội nghiệp này rồi đúng không. Bạch Linh cái đứa con máu lạnh. Lúc đó ba mẹ đui mắt mới nhận con từ cô nhi viện ra.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo
Chương 309: 309
Chương 309: 309