Tiêu Lăng nắm lấy tay Tô Tố, vỗ lưng cô ấy giống như đang dỗ trẻ con và nói khẽ, “Ngủ đi, ngủ đi.”
Tô Tố đã kiệt sức, trong chăn lại rất ấm áp, cô ta ôm chiếc chăn, nhanh chóng mí mắt cũng không chịu đưng được và từ từ rơi vào giấc ngủ sâu. Giọng nói của Tiêu Lăng dần dần hạ thấp và không thể nghe được. Đêm lạnh như nước. Anh ta nhìn Tô Tố đã vào giấc ngủ, ánh mắt lắng xuống. Khi cô ta ngủ có một vẻ đẹp yên tĩnh, khuôn mặt có chút nhợt nhạt, đôi môi cũng đóng băng và có hơi trắng bệt, nhìn vào thực sự trông rất yếu đuối nhưng lại rất ngoan cường. Nghĩ đến việc tồi tệ xảy ra trong hôm nay của cô ta, khuôn mặt của Tiêu Lăng ảm đạm đến đáng sợ. Nếu như cô ấy không phải may mắn đúng lúc nắm lấy rễ cây thì không ai dám nói rằng tình hình sẽ như thế nào. Tô Tố đang ngủ dường như cảm thấy có gì đó, nhẹ nhàng run người một cái. Tiêu Lăng nhanh chóng trấn áp cơn giận, vỗ vào lưng cô nhẹ nhàng an ủi cô ấy. Tô Tố dường như cảm nhận được, khoé miệng nhợt nhạt gợi lên một nụ cười yên tĩnh và quay sang tiếp tục ngủ. Tiêu Lăng sợ rằng cô ấy nhấn vào ống truyền nên lặng lẽ nhấc ống lên, nhìn thấy cô ta không có cử đồng gì thì mới an tâm. Ánh đèn có chút chói mắt, Tiêu Lăng đứng dạy và bước đến bên cạnh cửa, cho ánh sáng trong phòng tối một chút. Sau đó anh đẩy cửa ra, động tác nhẹ nhàng bước ra ngoài. Anh ta không đi xa, chỉ đứng ở ngay cửa, trên cửa có một cái nắp nhỏ trong suốt để có thể nhìn thấy bệnh nhân bên trong, anh chỉ đứng bên ngoài và những âm thanh khác không bị Tô Tố trong phòng nghe thấy, Tiêu Lăng gọi điện thoại cho Tiểu Trần. “Nhưng chuyện tôi yêu cầu, ông tìm được chưa?” “Đã tìm được rồi, bây giờ tôi đưa ngài đến đến đó sao.” “Không cần, ông trực tiếp gửi vào hộp thư của tôi, rồi tôi xem trên điện thoại,” Tiêu Lăng ra lệnh. “Dạ Vâng, chủ tịch ngại đợi tôi một chút.” Cúp máy điện thoại, chưa đầy hai phút thì trên điện thoại Tiêu Lăng có một bức thư, đây là đang được nhắc nhở việc nhận thư mới. Anh ta nhìn Tô Tố trong phòng một hồi, mở hộp thư ra, từng chữ từng chữ quan sát một cách nghiêm túc. Tô Tố, nữ, mồ côi. Từ nhỏ cùng nhau ở một trại trẻ mồ côi với Trương Hân, lúc nhỏ vì dáng vẻ nhỏ bé thường xuyên bị bắt nặt, lúc 12 tuổi cùng với Trương Hân rời khỏi trại trẻ mồ côi, đi ra cuộc sống bên ngoài, rửa chén rửa bát, thậm chí còn ngủ ở chân cầu. Những ngày tháng trôi qua rất vất vả, lúc 16 tuổi Trương Hân bước vào vòng tròn giải trí và dần dần kiếm được thu nhập, cuộc sống cô ta sống tốt hơn. Sau đó Tô Tố cũng vào trong giới giải trí và trở thành diễn viên, cô ta tự lập từ nhỏ, tất cả mọi thứ đều dựa vào bản thận để trèo lên. Cô ta giữ cho mình sự tinh khiết, từ chối tất cả các quy tắc bất thành văn trong vòng. Trương Hân sau khi nổi tiếng thường xuyên nói với đạo diễn về cô ấy, cho nên cô ấy mới có cơ hội trở thành nữ diễn viên hạng hai. Từ lúc cô 16 tuổi đến 23 tuổi, trong 7 năm này chắc có lẽ là thời gian hạnh phúc nhất của cô ta. Dữ liệu được ghi rất chi tiết, bao gồm việc Tô Tố lúc nhỏ ở trại trẻ mồ côi cùng bạn bè chơi đùa, vô tình rơi xuống sông xém chút chết đuối. Vì thế cô ta sợ nước, cũng không đi học bơi. Kể cả việc cô ấy thích ăn cua cũng được ghi lại rất chi tiết. Thích ăn cua... Không thể bơi... Tiêu Lăng khép chặt môi nhìn vào Tô Tố đang ngủ ngon. Sợi dây trong tâm trí anh cuối cùng cũng kết nối lại, anh ta nghĩ lại việc lúc gặp mặt ở khách sạn, cô ta nhìn vào tin tức Tô Tố qua đời lệ rơi đầy mặt. Nghĩ đến việc cô ta nói lúc nhỏ ăn không no mặc không ấm, nghĩ đến việc cô cầu xin anh ta, nhờ anh ta tìm người bảo vệ Trương Hân và Trương Việt, nghĩ đến việc cô ta đột nhiên diễn xuất tốt, nghĩ đến những thông tin hiển thị của cô ta từ hai tháng trước bắt đầu thay đổi lớn, nghĩ đến việc anh ta cố tình để Trương Hân vào đoàn phim, giữa hai người họ có một sự hiểu biết ngầm, nghĩ đến việc vừa nảy Trương Hân cầm điện thoại nhìn vào ánh mắt của Tô Tố. Mọi thứ đột nhiên đều có một lý do. Lý do này này vô lý đến người khác không thể tin, nhưng không thể không tin điều đó. ... Tô Tố 22 tuổi, gặp được “định mệnh thực sự” của cô ta. Người chưa trải qua mối tình nào như cô ta, nhanh chóng rơi vào cạm bẫy nhẹ nhàng từ phía bên kia, cô ta nhanh chóng có thai và không xuất hiện trong nửa năm... những điều được tìm thấy tiếp theo chính là tin tức cô đã chết trong căn hộ. ... Tay của Tiêu Lăng nắm chặt nắm đấm, các tĩnh mạch màu xanh trên trán không thể kiểm soát và nhảy lên một cách điên rồ. Bởi vì thời gian ngắn, trên dữ liệu không thể tìm ra người đàn ông cô ta yêu là ai. Nhưng mà anh ta đã chuẩn bị tâm lý trước rồi, anh ta cắn chặt răng mới có thể kiểm soạn được cơn giận dữ. Anh ta tiếp tục lật xuống, ở dưới là một vài bức ảnh. Hình ảnh Tô Tố từ nhỏ đến lớn. Khi lúc nhỏ, cô ta chỉ mới ba hay bốn tuổi, trên gương mặt nhỏ đều là bụi, mặc quần áo rách rưới đứng trong sân, đôi mắt sợ hãi. Bức ảnh thứ hai, Tô Tố mười hai, ba tuổi, vẫn mặc những bộ rách nát, đôi mắt rũ rượi đứng dưới chân cầu, giống như đứa trẻ ăn xin. Ánh mắt này... Giống như ánh mắt lúc Tô Tố sợ Tiêu Lăng... hầu như giống hệt nhau. Trái tim của Tiêu Lăng giống như bị một cây gậy trộn nó, đau rất dữ dội. Bây giờ anh ta có thể xác nhận. Tô Tố, nữ diễn viên hạng hai đã chết... là người phụ nữ trước mắt anh ta. Mặc dù không hiểu tại sao lại có những thứ kỳ lạ như vậy, cũng không hiểu chủ nhân ban đầu của cơ thể này đã đi đâu, trong lòng Tiêu Lăng cảm thấy hoảng loạn. Mượn cơ thể thế linh hôn... điều này thật là lạ lùng, nếu như có một ngày, chủ nhân của cơ thể này quay lại thì như thế nào? Vậy thì Tô Tô cô ấy đi đâu. Không, không, không Anh ta tuyệt đối không để chuyện này xảy ra. Hoặc là giống như cuốn tiểu thuyết vượt thời gian diễn trên tivi vậy, nếu như tính mạng cô ta gặp nguy hiểm, liệu linh hồn có thoát ra ngoài không? Không. Tuyệt đối không thể như vậy. Tiêu Lăng không thể kìm nén hoảng loạn trong lòng, đẩy cửa ra và ngồi về bên cạnh cô ta. Anh nắm lấy tay cô ta thật chặt, cảm nhận được bàn tay ấm áp và hơi thở của cô ta, dây thần kinh đang bị căng thẳng của anh mới được thả lỏng một chút, vừa thả lỏng thì phát hiện phía sau lưng toát ra một lớp mồ hôi lạnh rồi. “Tô Tố, em không thể để sau khi anh yêu em rồi thì em lại rời bỏ anh đi.” Anh ta có mối quan hệ với chủ nhân của cơ thể dưới tình trạng sai lầm, chủ nhân của cơ thể đã cho anh ta hai đứa con. Nhưng anh ta rất rõ ràng, anh ta yêu là người phụ nữ trước mặt này, yêu linh hồn của cô ấy. Nhưng ông trời lại để cô ta đến bên anh, anh tuyệt đối không bao giờ cho phép cho cô ta rời đi. Anh nắm lấy tay Tô Tố không ngừng hôn vào bàn tay cô ta, như thế sẽ làm giảm cơn hoảng loạn trong lòng một chút. “Em đang trở về báo thù đúng không, anh giúp em, anh nhất định cho người đã giết hại em phải trả giá...” Mặc dù trên thông tin không tìm thấy bất kì tin tức nào của người đàn ông của Tô Tố, nhưng anh ta biết điều đó, người đàn ông đó chắc chắn là Mạc Tầm không sai. Lúc trước Mạc Tầm và Tô Tố ở bên nhau, người cấp dưới của anh ta có thấy. Lúc đó họ còn đang cười nhạo rằng tại sao Mạc Tầm thay đổi không muốn Bạch Linh nữa, đâu ngờ rằng sau cái chết của Tô Tố họ mới biết nguyên nhân là do Mạc Tầm muốn lấy dây rốn của những đứa trẻ, bởi vì Tô Tố và Bạch Linh là hai chị em sinh đôi, chỉ là khi mới sinh ra không biết chuyện gì xảy ra đều bị đưa vào trại trẻ mồ côi. Bạch Linh vì biết làm hài lòng người lớn, cho nên rất nhanh đã được người khác nhận nuôi, còn Tô Tố đã dành 12 năm trong trại trẻ mồ côi. “Tô Tố, em yên tâm, anh sẽ không để cho cặp đôi lén lút này sống qua ngày.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo
Chương 258: 258
Chương 258: 258