Tô Tố ngồi bên cửa sổ sát đất, im lặng nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Cô mặc chiếc váy dài trắng thuần khiết trên người, cô tĩnh lặng như người mất hồn Tình trạng này đã liên tục kéo dài suốt 4 ngày Trong bốn ngày nay, ngoài những lúc các con đến trường rồi tan trường, thì mới thấy cô xuất hiện nụ cười, phần còn lại của thời gian cô đều ngồi yên như thế này, dường như đến ánh sáng mặt trời kia cũng không thể chiếu sáng và giải vày được tâm tư của cô. Bây giờ cuộc sống của cô chẳng khác nào như một con rối, mỗi ngày người máy này dùng cơm, người máy này uống nước hay hành động gì, và nhiều thứ trầm lặng khác nữa, những điều đó không như là những biểu hiện tốt cho sự khởi đầu của những cô gái tuổi đôi mươi Cô Tô, “Mời cô dùng cơm nhé” Trương tẩu đẩy chiếc xe ăn vào phòng,1nhẹ nhàng gọi cô, người máy Tô Tố quay đầu lại nhìn, lặng lẽ đứng dậy, sau đó từ từ ngồi bên ghế sofa bắt đầu dùng cơm Cái băng gạc trên đầu cô vẫn chưa được gỡ ra, gương mặt vẫn còn tái nhợt, đôi mắt thất thần, cô bắt đầu xới từng miếng cơm bỏ vào miệng, nhưng không gắp miếng thức ăn nào trên bàn, ăn xong cô đặt cái bát xuống, cô tiếp tục ngồi bên cửa sổ, tay ôm đầu gối ngẩn người ra. Sau bữa ăn, cô đặt cái bát xuống, lại đến bên cửa sổ ngồi, tiếp tục ôm chằm đầu gối ngời lơ người ra. Trương tẩu, “...” Bà nhìn vào hai bàn chân trần của Tô Tố, không nhịn được bèn nói, “Cô Tô mau mang dép vào đi.” Thời tiết đã bắt đầu trở lạnh, sợ rằng đi chân trần cô sẽ bị cảm lạnh. Tô Tố lặng lẽ đứng lên khỏi mặt đất, mang đôi dép lê vào chân,1sau đó ngồi xuống cửa sổ dưới nền đất lần nữa. Trương tẩu thở dài, lần nữa đẩy chiếc xe ăn đi ra ngoài phòng. ... Trong thư phòng. Tiêu Lăng từ trên màn hình máy tính thấy Tô Tố trầm lặng, cảm thấy bồn chồn làm bể đi nước. Không phải vì thời gian trên màn hình máy tính dần trôi đi, thì người khác sẽ tưởng rằng màn hình như bị ai đó nhấn nút tạm ngưng vậy Bốn ngày trôi qua trạng thái cô vẫn như vậy, không nói một lời nào, ai kêu gì thì ngoan ngoãn thực hiện, sau đó lại qua bên cửa sổ ngồi, cô có thể ngồi như thế suốt cả ngày Nghe tiếng gõ cửa ngoài phòng, Tiêu Lăng hít một hơi thật sâu, nén chặt cơn tức giận và tắt màn hình lại. “Vào đi.” Trương tẩu đứng ngay giữa thư phòng rộng mênh mông, “Thiếu gia, cô Tô vẫn như vậy, y chang ngày hôm qua, chỉ ăn bát cơm trắng thôi, ngoài ra5cái gì cô cũng không đụng vào, cứ như vậy không phải là cách.” Chỉ trong bốn ngày, bà cảm thấy đôi má trên khuôn mặt Tô Tố như gầy đi bớt, thân hình cô ngày một mỏng manh. “Thiếu gia, hay cậu đi khuyên cô ấy xem.” Khuyên à? Anh đã từng thử rồi, chỉ cần anh dặn gì, cô ấy điều sẽ làm theo, giống như giáo viên trong trường bố trí bài tập cho học sinh về nhà làm vậy, và học sinh phải hoàn thành bài tập được giao, như không có linh hồn vậy. “Thiếu gia...” “Tiến sĩ William đã đến chưa?” “Khi nãy nghe Tiểu Trần nói đang trên đường đến đây,“ Trương tẩu thở dài, “Thiếu gia, hay là để tiểu thiếu gia và tiểu tiểu thư đến thăm cô Tô đi, chỉ những lúc gặp họ mới thấy cô Tô trở lại như người bình thường” Tia mắt sắc bén của Tiêu Lăng bỗng lóe sáng như một con dao. Trương tẩu không dám tiếp2tục khuyên, bèn thở dài rời khỏi phòng. Tiêu Lăng bật màn hình máy tính lần nữa, Tô Tố vẫn duy trì tư thế của mình, đầu tựa vào cửa sổ sát đất, đôi mắt tĩnh lặng nhìn ra ngoài. Anh biết cô đang nghĩ gì. Cô đang khát vọng được tự do! Bốn ngày nay, anh không cho phép cô rời khỏi cái phòng ấy nửa bước, những thứ có thể giúp cô truyền tin ra thế giới bên ngoài đều bị anh tịch thu hết. Anh ta chỉ cho phép cô điện thoại cho các con báo bình an vào mỗi 9 giờ tối hàng ngày, đồng thời muốn cô nói với hai con rằng, vì lí do gia tăng lịch quay phim nên cô tạm thời không trở về nhà được.” “Ding ling, ling ding ling ling...” Tiếng chuông điện thoại cầm trên tay reo lên, Tiêu Lăng nhìn vào số điện thoại được hiển thị ở trên, và cau mày trả lời. “Có gì không?” Cuộc gọi đến từ bí9thư Trương, cô biết rằng những ngày qua tâm trạng Tiêu Lăng không được vui, vì vậy cô không muốn nói xàm nữa, thẳng vào vấn đề, “Tổng tài, bộ phim bên Tinh Quang đang trong quá trình khởi động rồi đó, ngày mai là ngày làm nghi thức bấm máy, bên đó nhờ tôi hỏi anh, cô Tô có đến tham dự không?” Tiêu Lăng nhăn nhó Anh đã biết đến bộ phim này, lúc đó bí thư Trương đã đem cho anh xem qua, sau khi bàn bạc với anh xong, công ty mới cho sắp sếp bí thư Trương hẹn gặp Tô Tố. Anh như đã hiểu ý của bí thư Trương, không phải cô ấy đến hỏi về việc tham gia nghi thức bấm máy của Tô Tố vào ngày mai, mà là muốn hỏi thăm anh xem có nên đổi vai diễn cho nhân vật này. Anh ta như hiểu ý của bí thư Trương, cô ta gọi điện không phải vì để hỏi chuyện1Tô Tố có đến tham gia vào buổi nghi thức bấm máy vào ngày mai hay không? Mà là cô muốn hỏi có nên thay đổi vai diển cho bộ phim đó hay không?” “Hãy để công ty tìm người khác đến thay.” Ánh mắt Tiêu Lăng quay sang màn hình máy tính, trạng thái hiện tại của Tô Tố không thích hợp để quay phim, và trong thâm tâm anh cũng không muốn cô đi. “Dạ vâng.” Bí thư Trương lại hỏi. “còn bên Mộ thiếu gia, chúng ta có cần gọi điện thoại thăm hỏi anh ta không?” Mộ thiếu gia chính là Mộ Bạch, một trong những người đầu tư trong bộ phim này, và cũng là diễn viên nam chính trong bộ phim. Tiêu Lăng trầm ngâm chốc lát, “Tôi sẽ đích thân gọi cho Mộ Bạch để thông báo cho anh ta.” Gác máy điện thoại, anh nhìn vào đống tài liệu được chất thành núi trong phòng làm việc, cầm lên xem, nhưng trong đầu anh giờ đây hoàn toàn xuất hiện hình ảnh Tô Tố bị thất thần vô hồn, anh không thể tập trung nhìn rõ từng chữ nữa, luống cuống hất tung đống tài liệu ấy. “Chết tiệt!” Lại nghe tiếng gõ cửa lần nữa, Tiêu Lăng đạp mạnh vào cái bàn và quát to, “Cút!” Người bên ngoài không rời đi, mà còn vươn tay ra mở cửa bước vào. “ông Tiêu đây tính khí có vẻ không được tốt nhỉ.” Bác sĩ William bước vào phòng, nhìn xuống đất một mớ hỗn độn, chân mày của vị bác sĩ nhún nhích, “xem ra tình trạng của cô Tô không có chuyển biến tốt rồi.” Tiêu Lăng mắt đỏ ửng nhìn anh ta, “rốt cuộc anh là vị bác sĩ quái đản gì thế, chả phải đứng đầu nhất nước Anh sao, một căn bệnh nhỏ như thế cũng xem không xong?” “Ông Tiêu, tôi là một chuyên gia về bệnh bạch cầu, không phải là bác sĩ chuyên trị bệnh tâm lý! Tình trạng của cô Tô hiện tại có liên quan đến bệnh tâm lý, về khía cạnh này làm sao tôi có thể trị dứt được?” Sắc mặt Tiêu Lăng trầm xuống, “Anh nói rằng cô ta có vấn đề về tâm lý à?” “Đó là điều rất rõ ràng.” William tiến đến gần Tiêu Lăng, nhìn vào màn hình máy tính trên bàn làm việc, sử dụng thông thạo tiếng Trung Quốc để nói chuyện với anh, “Anh nhìn xem tư thế của cô Tô này, hai bàn tay ôm chặt đầu gối, đây là điển hình của việc cảm thấy thiếu sự an toàn. Còn nữa nhìn xem... “ ông chỉ vào màn hình và nhìn thấy Tô Tố đang co rúm người lại, “lúc nãy cô Tô như nghe thấy động tịnh gì, nên run rẩy sợ hãi, đây là tâm lý hốt hoảng, còn nữa hãy nhìn xem cô ấy đang quan sát gì kìa? Con chim bên ngoài cửa sổ, rõ ràng là cô Tô mong muốn tự do, cứ kéo dài tình trạng như vậy không được tốt lắm. “ “Vậy phải làm sao?” Tiêu Lăng căng thẳng. “Nếu mà trị không dứt thì e rằng sẽ phát triển thành bệnh trầm cảm. Ông Tiêu, đừng nhìn tôi như thế, tôi không phải là người hại cô ấy bị trầm cảm.” bác sĩ William tránh xa bộ dạng như muốn giết người của Tiêu Lăng, cẩn thận lui về sau hai bước, “tôi không có nói lời gây hoang mang cho anh đâu, tiếp tục như thế cô Tô thực sự rất nguy hiểm, con số tự sát của người mắc bệnh trầm cảm rất cao, nên tôi chân thành kiến nghị anh, đừng nên áp chế cô Tô như thế nữa, nên cho cô ta ra ngoài đi thong thả, và làm những gì cô ta yêu thích.” Tự tử à! Bỗng chốc trong lòng Tiêu Lăng thấy hơi lo. Anh ta tuyệt đối không để xảy ra chuyện như thế. “Còn nữa...” Tiêu lăng không ngừng gắt gỏng, “Anh cứ kể cho tôi nghe rõ ràng sự tình xem nào!” William chạm vào mũi mình một cách bất lực “Tôi đề nghị ông Tiêu nên tìm một bác sĩ tâm lý cho cô Tô.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo
Chương 154: 154
Chương 154: 154