TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo
Chương 136: 136

“Hả...” Tiểu Thất vội vã lấy cây kẹo mút từ trong miệng ra, phấn khích bật lên trước Cảnh Thuỵ, “Anh hai nói thật sao, ngày mai đi tìm daddy. Aaa, em rất thích daddy, daddy rất đẹp trai.”

Cảnh Thuỵ nhếch môi, liếc nhìn cô bé, “mê trai!”

Tiểu Thất cũng không tức giận, mê trai có sao đâu? Daddy cơ bản là rất đẹp trai, không phải có một câu nói là “Nữ tặc mê hoặc” sao, vẻ đẹp của daddy đã khiến cô bé như ngất đi. Đôi mắt cô bé xém chút xuất hiện ra các ngôi sao, dùng sức ôm lấy cánh tay của anh hai, “Ngày mai thực sự đi tìm daddy, anh hai đừng lừa em.”

“Ừ!”

Vậy đây là đồng ý rồi! Hê hê!

Ờ hơ!

Đợi anh hai của cô bé và daddy nhận ra nhau sau đó cô bé nhất định phải cho daddy đưa cô bé đi học, để cho đám nhóc trẻ con đó xem cô bé với anh hai của cô không những có daddy mà daddy còn đẹp trai lại giàu có, đá cho ba của chúng nó ra nhiều đường.

...

4 tiếng rưỡi sau.

Tô Huệ toàn thân mồ hôi1từ toà nhà lớn của Quốc Tế Hoàn Vũ chạy thoát ra, giống như có ai đó đuổi theo từ đằng sau, cô ta chạy nhanh đợi cho đến khi toà nhà đó biến mất hoàn toàn khỏi trước mắt, Tô Huệ đứng thở hổn hển.

Thật hết hồn!

Lúc nảy ánh mắt Tiêu Lăng nhìn cô ta, có một lúc khiến cho cô ta tưởng rằng anh muốn giết cô ta!

Tô Huệ lau đi mồ hôi trên trán, sờ vào chiếc túi, chiếc điện thoại di động vang lên như một lời nhắc nhở. Tô Huệ nhìn thấy trên màn hình hiển thị “Baba” hai chữ, tâm trạng xấu và bắt điện thoại.

“Ông lại gọi cho tôi làm gì vậy, tôi nói với ông là tôi không về, nơi ma quỷ đó tôi cả đời cũng không muốn đến. Cái gì? Tiền? Tiền trong tay tôi toàn bộ bị mẹ tôi lấy đi trả nợ rồi, tôi lấy đâu ra tiền cho ông! Đến thời điểm này thì đi tìm Tô Tố, liên quan gì đến tôi! Ông bớt đe doạ tôi, ông tưởng tôi là kẻ ngốc để bị ông lừa sao, ông còn đủ can đảm1nói ông là ba tôi sao, có người như ông làm ba sao, muốn tôi đi cùng với mấy ông già thì tôi cho ông mất quyền lực đó, tại sao ông không chết đi!”

Tô Huệ đỏ mắt, giận dữ cúp máy điện thoại.

Nếu như là lúc trước thì cô ấy bực mình trực tiếp đập nát cái điện thoại, bây giờ thì không dám rồi. Bây giờ trên người cô ta chỉ còn trên dưới mấy chục đồng, đập nát điện thoại thì lấy tiền đâu ra mua một cái mới.

“Súc vật! Một đám người rác rưỡi!”

Trong gia đình này không có ai có thể trông cậy vào, ba nợ một khoản nợ lớn còn đợi cô ta trả bằng da thịt, mẹ thì lấy những đồ vật giá trị bán hết. Còn anh thì sao? Hơ hơ, tên côn đồ đó ngoại trừ đợi chết thì cái gì cũng không biết, càng không trông cậy được!

Cô ném chiếc điện thoại vào túi, gọi taxi đi đến một nơi.

Nửa tiếng sau.

Tô Huệ vào đến một phòng riêng của nhà hàng, khi cô ta đẩy cửa bước vào thì trong phòng đã có người đang đợi.

“Tôi đến5rồi.”

“Đã giải quyết xong việc chưa?”

“Đã giải quyết xong rồi, tôi đã làm theo những việc cô nói, nói toàn bộ sự việc cho Tiêu Lăng nghe, lúc đầu anh ta không tin nhưng sau đó nghe thấy Tô Tố có con thì không thể định hình được. Lúc nảy anh ta cho người đi tìm nhà Tô Tố rồi, tin rằng rất nhanh sẽ điều tra ra. “Tô Huệ hít một hơi thật sâu. “Với số tiền đã hứa thì cũng nên đưa bằng tiền mặt rồi.”

“Yên tâm, không thể thiếu của cô.”

Ngồi đối diện Tô Huệ là một cô gái, nếu như Tô Tố ở đây thì chỉ cần nhìn phía sau thì cũng nhận ra ngay là Bạch Linh. Hôm nay cô ấy vẫn mặc một thân một chiếc đầm trắng, nhìn như kiểu xanh xao yêu ớt. Cô ta lặng lẽ ngồi trên ghế sofa trong phòng riêng, với một sợi băng trắng quấn quanh đầu gối.

Tô Huệ thực thế không quen biết với người phụ nữ trước mặt, hôm đó cô ta bị người trong công ty chấm dứt hợp đồng. Khi từ công ty bước ra thì chạm mặt với người2phụ nữ giúp cô thay đổi số phận.

Cũng là người phụ nữ này nói với cô ta, tại vì cô ta gây lỗi lầm với Tô Tố nên Tiêu Lăng mới cấm cô diễn trong vùng giải trí.

Cô hận đến ngứa răng.

Không trách công ty có thái độ cương quyết, cũng không trách toàn bộ các môi giới công ty đều coi cô ta thành rắn độc quái thú. Hoá ra là Tiêu Lăng ở phía sau dở trò, Tiêu Lăng là ai? Người giàu nhất trong bảng xếp hạng cá nhân toàn cầu, chưa kể đến ở một thành phố nhỏ này, trong nước có thể hợp tác với anh ta chỉ vài người.

Anh ta muốn nhấn chết cô, còn dễ hơn nhấn một con kiến!

Có Tiêu Lăng mở miệng, không chỉ trong công ty giải trí không ai dám sử dụng anh ấy, bất kỳ công việc nào cũng không ai dám sử dụng anh ấy.

Trong tuyệt vọng, cô ấy xém chút nữa đi đối đầu với Tô Tố.

Chính là người phụ nữ đã giữ cô ấy, nói với cô ấy chỉ cần nghe lời cô ta, không những có tiền, điều quan trọng nhất9là trả trù Tô Tố!

Cô ta không ngần ngại liền đồng ý, miễn là có thể trả thù Tô Tố, bất cứ điều gì cô cũng làm!

Chưa kể là còn có tiền lấy.

“Tiền đâu?”

“Gấp cái gì!”

Bạch Linh liếc nhìn Tô Huệ, quay người lấy một túi giấy từ đằng sau ghế sofa cho cô ta.

Tô Huệ nhanh chóng lấy chiếc túi giấy, cô ta nhìn vào túi giấy một cái nhìn thoáng qua những tờ tiền giấy màu đỏ, cô đếm nó, hai trăm ngàn.

“Làm sao ít quá vậy?”

“Ít?” hành động uống trà của Bạch Linh ngạc nhiên. Cô ta đặt ly trà xuống, nhìn Tô Huệ, “Cô muốn sư tử há to miệng, muốn bao nhiêu? Tô Huệ, làm người không thể quá đáng quá, hôm nay việc cô làm rất đơn giản, tôi tìm người khác làm cũng vậy thôi, trao cho cô tiền cô ích, không biết rằng tốt hay xấu!”

Tô Huệ khịt mũi.

Cô ấy không tin”

Thực sự đến tìm ai cũng vậy thì tại sao lại chuyên môn đi tìm cô ấy! Không phải vì cô ấy là chị ruột của Tô Tô, lời nói của cô ta đáng tin hơn một chút!1Thực sự đi kiếm người khác, ngay cả người Tiêu Lăng cũng không gặp được, càng không thể nói những lời đó với anh ta.

Hai trăm ngàn này lúc trước trong mắt cô ta không là gì, nhưng bây giờ là một khoản tiền cứu sống.

Tô Huệ cẩn thận cất túi giấy vào.

“Cô có thể đi.” Bạch Linh ra lệnh đuổi người.

“Đi?” Tô Huệ cười và nhét tiền vào trong túi, hài lòng vỗ vỗ chiếc túi, nhìn Bạch Linh và cười, “Cho tôi đi cũng không phải là không được, nhưng tôi có chuyện rất tò mò, muốn cô giúp giải thích.

Bạch Linh liếc nhìn cô ta, “Đôi khi tính hiếu kỳ có thể giết chết con mèo.”

“Đâu phải là một chuyện lớn gì đâu, tôi chỉ muốn hỏi, cô với Tô Tố có hận thù gì lại khiến cô đối phó cô ấy như vậy.”

Đó không chỉ là sự hận thù.

Bạch Linh nắm chặt chiếc cốc, cả khuôn mặt buồn rầu, “Cô ta cướp người đàn ông của tôi, chết tiệt!”

Cướp người đàn ông của cô ta, Tiêu Lăng?

Tô Huệ xác định rằng Bạch Linh là người phụ nữ của Tiêu Lăng, cô ta nghĩ đến một người đặc biệt thích Tô Tố là Mộ Bạch, đột nhiên ghét đến ngứa răng, “Cái đồ xấu xa chỉ biết **người khác, những người đàn ông đó ai cũng mù mắt, nhìn không rõ bộ mặt thật của cô ta. Cô yên tâm đi, chuyện Tô Tố sinh qua con thì sau khi Tiêu Lăng biết chắc chắn sẽ tránh xa cô ta, về việc này thì một người đàn ông không nhịn được, cô đẹp như vậy, muốn quyến rũ trái tim Tiêu Lăng quay về không dễ sao!”

Bạch Linh lặng lẽ nhếch miệng, để cho Tô Huệ hiểu lầm, không cần giải thích.

Cô ta liếc nhìn thời gian trên cổ tay, nắm lấy chiếc túi rồi đứng dậy, “Tôi còn có việc, đi trước đây.”

“Sau này gặp thường xuyên hơn.”

Bạch Linh đột nhiên dừng bước chân, lạnh lùng liếc nhìn Tô Huệ, “Không cần, không có lần sau nữa!”