TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đích Nữ Vô Song
Chương 277: Lý Minh Tâm vào cung

Editor: Vy Vy 1505

Trong lúc mơ màng thình lình nhận ra trống vắng làm cho Bùi Nguyên Ca tỉnh lại từ trong giấc ngủ say, thấy bên người trống rỗng, không thấy bóng dáng Vũ Hoàng Mặc, không khỏi nao nao, đôi mắt nhập nhèm hơi mờ mịt, ba ngàn tóc đen mềm mại xõa sau lưng, tóc đen áo trắng, cách sa trướng mông mông lung lung giống như tiên huyễn.

Gian ngoài Tử Uyển nghe được động tĩnh, tiến vào nói: "Tiểu thư, ngài tỉnh rồi sao?" Nếu có mặt người ngoài, nàng luôn cẩn tuân quy củ, gọi Bùi Nguyên Ca là Cửu hoàng tử phi, nhưng khi chỉ có hai người vẫn theo thói quen gọi nàng là tiểu thư.

"Cửu điện hạ đâu rồi?" Bùi Nguyên Ca hỏi.

"Cửu điện hạ đã vào triều ạ."

Nghe Tử Uyển trả lời, Bùi Nguyên Ca mới nhớ đến, hôm nay đã là ngày thứ tư sau khi thành thân, Hoàng Mặc đã hết được nghỉ phép, xác thực phải vào triều sớm. Chỉ là mấy ngày nay nàng đã quen sáng sớm thức dậy đón nhận ánh mắt Hoàng Mặc, bởi vậy trong lúc nhất thời có chút mất mát nho nhỏ. Nghĩ, Bùi Nguyên Ca lại hỏi: "Vì sao lúc Cửu điện hạ thức dậy không gọi ta?"

"Cửu điện hạ nói để cho ngài ngủ nhiều một chút, không cho chúng nô tỳ làm ầm ĩ, ngay cả Cửu điện hạ đứng dậy cũng nhẹ tay nhẹ chân, chỉ sợ nhiễu tiểu thư ngài!" Nghĩ đến sáng sớm vẻ mặt Cửu điện hạ thật cẩn thận che chở tiểu thư, khóe miệng Tử Uyển nhịn không được hiện lên một chút ý cười, lập tức nhớ tới lời Cửu điện hạ nói khi rời đi, ý cười càng sâu sắc hơn, nói: "Cửu điện hạ còn nói, ngài đừng quá nhớ hắn, hạ triều xong hắn sẽ trở về, nói cho ngài chờ hắn cùng ăn sáng!"

Truyền lại lời nói riêng tư như thế, Tử Uyển khó tránh khỏi có hơi ngượng ngùng, nhưng trong ánh mắt càng nhiều trêu ghẹo.

Da mặt dày, tự kỷ! Bùi Nguyên Ca vốn đang mất mát nho nhỏ, lập tức bị lời này của Vũ Hoàng Mặc làm cho không thấy bóng dáng tăm hơi, chỉ còn lại âm thầm oán, thấy sắc trời ngoài cửa sổ đã tờ mờ sáng, hỏi: "Hiện tại là giờ nào rồi?"

"Còn chưa đến giờ mẹo, tiểu thư ngài ngủ tiếp một lát đi?" Tử Uyển săn sóc nói.

Bùi Nguyên Ca do dự một lát, lắc lắc đầu, đứng dậy xuống giường, nói: "Không cần, múc nước tiến vào trang điểm đi! Hôm nay phải đi thỉnh an mẫu phi."

Tử Uyển liền kêu đám người Sở Quỳ tiến vào, mỗi người một việc, giúp Bùi Nguyên Ca sửa soạn trang điểm.

Mộc Tê nhìn dung nhan Bùi Nguyên Ca trong gương thanh lệ mà lại kiều mỵ, hỏi: "Hôm nay tiểu thư muốn búi kiểu tóc gì?"

"Không cần quá rườm rà, hơi bình thường chút là được rồi." Bùi Nguyên Ca hơi suy tư nói. Lễ kính trà ngày đầu tiên sau tân hôn tất nhiên muốn phong phú chút, phải có uy nghi và trang trọng mà Cửu hoàng tử phi nên có, miễn cho bị người khinh thị. Nhưng hôm nay một mình nàng đi thỉnh an Liễu quý phi, không có Hoàng Mặc đi cùng, tự nhiên là bình thường một chút mới tốt, cũng có vẻ thành tâm.

Trang điểm xong, Bùi Nguyên Ca mang theo bốn người Tử Uyển đi thỉnh an.

Khi nàng đến Trường Xuân cung, Liễu quý phi còn chưa thức dậy, bởi vậy liền chờ ở thiên điện. Trong chốc lát, Đỗ Nhược Lan cũng đến thỉnh an, cũng giống nàng được dẫn đến chờ ở thiên điện. Hai người vốn là người quen cũ, chỉ là lúc trước Bùi Nguyên Ca và Vũ Hoàng Mặc tân hôn, không tiện đi quấy rầy, bởi vậy lúc này gặp liền vô cùng thân thiết, sau khi hàn huyên hành lễ, liền không hề câu nệ, nhỏ giọng nói giỡn.

"Nguyên Ca muội muội, không phải mẫu phi miễn cho muội sớm tối thưa hầu sao? Vì sao muội còn thức dậy sớm như vậy?" Đỗ Nhược Lan cười nói.

Bùi Nguyên Ca cười thản nhiên, tự nhiên rộng rãi nói: "Đó là do mẫu phi thông cảm muội và Cửu điện hạ tân hôn nên mới miễn muội thỉnh an sớm tối. Nhưng hôm nay Cửu điện hạ đã hết phép, muội ở Xuân Dương cung nhàn rỗi cũng không có gì làm, không bằng đến trò chuyện cùng mẫu phi, cũng có thể tụ hội với các tỷ tỷ."

Ngày đó kính trà, Hoàng đế và Liễu quý phi nhớ bọn họ tân hôn, tạm thời miễn bọn họ thỉnh an sớm tối. Nhưng hôm nay Hoàng Mặc đã hết phép, nếu nàng còn không đi thỉnh an, sẽ làm cho người ta cảm thấy nàng tự cao tự đại, không kính trọng mẹ nuôi Liễu quý phi. Đối địch với Liễu quý phi là một chuyện, nhưng quy củ vẫn phải tuân thủ, không thể để cho người ta bắt lấy nhược điểm ở phương diện này, sẽ bất lợi với nàng và Hoàng Mặc.

"Tỷ biết rồi, chắc là Cửu hoàng đệ vào triều, không thể lại giống như trước sớm chiều ở chung, vành tai và tóc mai chạm vào nhau cho nên Nguyên Ca muội muội cảm thấy không quen, thế này mới muốn tìm chút chuyện để làm, tỷ nói có sai không?" Đỗ Nhược Lan cười trêu ghẹo nói: "Nhưng mà cũng khó trách, ban đầu thấy Cửu hoàng đệ lạnh lùng xa cách với nữ tử, còn tưởng rằng bản tính hắn như thế, lo lắng cho cuộc sống của Nguyên Ca muội muội sau khi thành thân, không nghĩ tới sau đại hôn Cửu hoàng đệ so với ai khác đều săn sóc ôn nhu hơn, cũng khó trách Nguyên Ca muội muội chợt cảm thấy Xuân Dương cung lạnh lẽo."

Tuy rằng là trêu ghẹo, nhưng trong lời nói cũng xác thực có nhàn nhạt hâm mộ.

"Nhược Lan tỷ tỷ lại trêu ghẹo muội!" Bùi Nguyên Ca liếc mắt một cái, nàng và Đỗ Nhược Lan vốn có giao tình, hơn nữa Hoàng Mặc và Lục điện hạ quan hệ tốt, đêm tân hôn, Đỗ Nhược Lan lại mở miệng tương trợ, bởi vậy Bùi Nguyên Ca cũng không có khách sáo và khách khí với nàng: "Nhưng mà Nhược Lan tỷ tỷ đã có mang, theo đạo lý mẫu phi hẳn là miễn tỷ đi thỉnh an mới đúng, vì sao... ."

"Quý phi nương nương thật có miễn, nhưng mà tỷ cũng không thể quá làm càn, ngẫu nhiên cũng phải lại đây." Đỗ Nhược Lan mỉm cười nói, dù sao Liễu quý phi cũng là nữ nhân tôn quý nhất trong hậu cung, lại có quyền chưởng cung, mà Lục hoàng tử xưa nay hèn mọn, bởi vậy mặc dù Đỗ Nhược Lan có bầu, cũng có các loại băn khoăn, vẫn lại đây thỉnh an.

Bùi Nguyên Ca cười gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu biết: "Nhược Lan tỷ tỷ vẫn là cẩn thận chút mới tốt!"

Nói xong, cẩn thận giúp đỡ nàng ngồi xuống ghế bên cạnh.

"Tỷ cũng không có gì đáng lo, dù sao Lục điện hạ đối với tỷ không tệ, nay lại có bầu, chỉ cần có thể sinh con trai, sau này cũng còn có chỗ dựa vào. Muội và Cửu hoàng đệ ân ái tình đốc, tương lai cũng không cần lo lắng. Không giống... ." Đỗ Nhược Lan sâu kín thở dài, biết Bùi Nguyên Ca và Lý Tiêm Nhu có giao tình, cũng không kiêng dè, nhìn nhìn bốn phía, nhỏ giọng nói: “Muội không biết đâu, đêm tân hôn, Thất hoàng đệ căn bản không ngủ ở tân phòng, ngược lại đến Thần Phương Các chỗ ở của một thị thiếp họ Viên, chuyện này thực là tàn nhẫn, tình cảnh vốn có của Thất đệ muội đã không tốt lắm, Thất hoàng đệ lại không cho mặt mũi, từ trên xuống dưới Đức Chiêu cung chỉ sợ không đối đãi nàng như chủ tử. Nếu so với nàng, muội và tỷ đã xem như vô cùng tốt!"

Không kể đến Bùi Nguyên Ca nhỏ tuổi nhất, xưng hô như thế nào cũng không mất lễ, tuy rằng tuổi Đỗ Nhược Lan còn nhỏ hơn Lý Tiêm Nhu, nhưng luận theo thứ bậc, nàng là Lục hoàng tử phi, Lý Tiêm Nhu lại gả cho Thất hoàng tử, cho dù tình cảnh Lý Tiêm Nhu không tốt, Đỗ Nhược Lan cũng cẩn thận, không muốn bị người bắt nhược điểm trong chuyện xưng hô làm cho Lý Tiêm Nhu càng gian nan, bởi vậy gọi nàng ấy là Thất đệ muội.

Nghe nàng nhắc tới Lý Tiêm Nhu, tâm tư Bùi Nguyên Ca trầm xuống.

"Nguyên Ca muội muội, muội cũng biết, cọc hôn sự này là Thất điện hạ tự mình cầu cưới với Hoàng thượng! Lúc ấy tỷ còn tưởng, Thất đệ muội xem như là sau cơn mưa trời lại sáng. Ai ngờ sau khi đại hôn nàng lại càng thêm thê lương. Thật sự là tỷ không rõ Thất hoàng đệ suy nghĩ gì, thỉnh chỉ cưới người về nhà lại đối xử như vậy, chẳng lẽ có kỳ quái hoặc là hiểu lầm gì hay sao? Việc này thật sự là không thể hiểu được!" Vẻ mặt Đỗ Nhược Lan nghi hoặc khó hiểu, lắc lắc đầu, hoàn toàn không thể lý giải hành động của Vũ Hoàng Diệp.

Trong lòng Bùi Nguyên Ca thở dài, chỉ sợ Lý Tiêm Nhu thật bởi vì nàng mới gặp tai bay vạ gió, trong lòng có chút áy náy.

"Tình cảnh của Thất đệ muội ở Đức Chiêu cung hiện nay chỉ sợ cực kỳ khó khăn, chỉ là duy trì thể diện bên ngoài mà thôi." Đỗ Nhược Lan nói xong, do dự nhìn về phía Bùi Nguyên Ca, nói: "Ta vốn muốn đến Đức Chiêu cung ngồi chơi nhiều hơn, làm bạn với Thất đệ muội. Có người ngoài, đám nô tài cũng không dám quá mức, nhưng mà ta lại có bầu, còn chưa đến ba tháng, không dám tùy ý đi lại. Nếu Nguyên Ca muội muội không có việc gì, hay là đến Đức Chiêu cung nói chuyện làm bạn với Thất đệ muội nhiều một chút? Lại nói, quan hệ giữa Thất hoàng đệ và Cửu hoàng đệ chặt chẽ, muội và Thất đệ muội cũng nên đi lại nhiều, người khác cũng sẽ không sinh ra lòng nghi ngờ."

Đề nghị của Đỗ Nhược Lan tất nhiên có ý tốt, dù sao Lý Tiêm Nhu cũng là Thất hoàng tử phi, nếu nô tài khinh nàng quá mức, không chỉ có nàng mất mặt, mà Thất hoàng tử Vũ Hoàng Diệp cũng mất thể diện. Bởi vậy lúc riêng tư có thể khắc nghiệt vắng vẻ, nhưng trước mặt người ngoài, tổng yếu vẫn phải duy trì thể diện.

Đáng tiếc, so với Đỗ Nhược Lan, Bùi Nguyên Ca càng thêm không thích hợp đến Đức Chiêu cung.

Với tính tình của Vũ Hoàng Diệp, lúc kính trà, dám ở trước mặt nhiều người như vậy đưa đồng tâm kết khiêu khích trắng trợn táo bạo, thiếu chút nữa biến thành khó có thể thu thập, nếu Bùi Nguyên Ca đến Đức Chiêu cung, ở địa bàn của Vũ Hoàng Diệp, ai biết Vũ Hoàng Diệp sẽ làm ra chuyện gì?

Bùi Nguyên Ca lắc đầu, xin lỗi nói: "Nhược Lan tỷ tỷ, chỉ sợ muội cũng không thể rất thường xuyên ra vào Đức Chiêu cung."

"Vì sao vậy?" vẻ mặt Đỗ Nhược Lan khó hiểu.

Vũ Hoàng Diệp mơ ước nàng, đương nhiên Bùi Nguyên Ca không thể nói cho Đỗ Nhược Lan, nhưng cự tuyệt như vậy, cũng phải tìm lý do hợp lý, nếu không nói không chừng Đỗ Nhược Lan cảm thấy nàng thấy chết mà không cứu, rõ ràng chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức cũng không chịu hỗ trợ: "Bởi vì là Nhược Lan tỷ tỷ, muội mới nói thẳng. Dù sao Thất hoàng huynh cũng lớn lên ở Tĩnh Châu, rất nhiều lễ nghi thói quen chỉ sợ đều khác biệt với kinh thành, bởi vậy, Thất hoàng huynh đưa đồng tâm kết, cung chúc muội và Cửu điện hạ vợ chồng đồng tâm, tuy rằng dụng ý là tốt, nhưng dù sao tặng lễ không thích hợp. Nếu muội lại thường xuyên ra vào Đức Chiêu cung, ai biết lại sẽ truyền ra lời đồn gì? Nói vậy Nhược Lan tỷ tỷ cũng biết, hoàng cung là nơi dễ sinh lời đồn nhất."

Lời của nàng hợp tình hợp lý, Đỗ Nhược Lan nhất thời tỉnh ngộ, gật gật đầu: "Muội nói rất đúng."

Trong lòng lại vẫn có chút thất vọng.

"Nhưng mà Nhược Lan tỷ tỷ yên tâm, nếu có thời gian, muội sẽ phái người mời Tiêm Nhu tỷ tỷ đến Xuân Dương cung chơi nhiều một chút, dù sao thời gian muội vào cung ngắn, Tiêm Nhu tỷ tỷ lại là chị dâu, có rất nhiều chuyện đều phải thỉnh giáo nàng!" Bùi Nguyên Ca cười nói, nàng vì tị hiềm, không thể thường xuyên ra vào Đức Chiêu cung, nhưng Lý Tiêm Nhu ra vào Xuân Dương cung cũng không có gì đáng ngại.

Đỗ Nhược Lan giật mình, cười nói: "Vẫn là Nguyên Ca muội muội nghĩ chu đáo."

Đúng lúc này, bên cạnh vang lên tiếng bước chân, hai người nghĩ hẳn là Lý Tiêm Nhu lại đây thỉnh an, liền bỏ qua đề tài này, ngẩng đầu nhìn qua. Người tới thật là Lý Tiêm Nhu, nhưng mà không chỉ một mình nàng, bên cạnh còn có một cô gái mặc áo đỏ tầm mười lăm mười sáu tuổi, dung sắc diễm lệ, ánh mắt bễ nghễ, đôi mắt chuyển động có vẻ vô cùng kiêu ngạo tự phụ, một thân quần áo đỏ, nhan sắc tiên diễm như lửa, càng thể hiện ra cử chỉ nàng kiêu căng, không có chút dịu dàng uyển thục nữ tử nên có, vừa tiến vào ánh mắt liền nhìn chằm chằm đảo qua đảo lại giữa Đỗ Nhược Lan và Bùi Nguyên Ca, không có nửa điểm cung kính.

Cuối cùng, ánh mắt của nàng dừng trên người Bùi Nguyên Ca, trong đôi mắt mang theo dày đặc địch ý.

"Ngươi chính là Bùi Nguyên Ca sao?"

Nữ tử áo đỏ này vẫn trang điểm búi tóc theo kiểu cô gái, lại hiển nhiên không phải công chúa quận chúa, hẳn là không có phẩm cấp, nhìn thấy Đỗ Nhược Lan và Bùi Nguyên Ca, chẳng những không hành lễ vấn an, dám gọi thẳng tên Bùi Nguyên Ca, giọng điệu lại không khách khí như vậy, thật sự là quá mức làm càn. Nếu không phải nể mặt vì nàng do Lý Tiêm Nhu dẫn vào, Đỗ Nhược Lan sẽ sai người giáo huấn nàng, nhưng vẫn nhịn không được quát lớn nói: "Ngươi là người nào? Làm sao dám gọi thẳng tục danh Cửu hoàng tử phi? Còn không mau hành lễ với Cửu hoàng tử phi!" Nói xong, dùng ánh mắt hỏi Lý Tiêm Nhu.

Nhưng thật ra Bùi Nguyên Ca liếc mắt một cái liền nhận ra người này chính là Lý Minh Tâm con gái Lý Thụ Kiệt.

Lúc trước trên thuyền ở bến tàu Bùi Nguyên Ca từng xa xa nhìn thấy nàng, còn nữa, vẻ tự phụ kiêu ngạo của nàng giống hệt Vũ Hoàng Diệp, thật sự là không lẫn đi đâu được, Bùi Nguyên Ca muốn quên cũng rất khó. Chỉ là, Lý Minh Tâm hẳn là chưa từng gặp nàng, vì sao mở miệng liền hỏi đến nàng, xem đôi mắt nàng cũng vô cùng không tốt, giống như tràn ngập địch ý? Đây là vì sao?

Ánh mắt Lý Tiêm Nhu xin lỗi mà lại bất đắc dĩ nhìn Bùi Nguyên Ca và Đỗ Nhược Lan, đang muốn nói chuyện, lại bị người đánh gãy.

"Ca ca ta là Thất điện hạ, ta tên là Lý Minh Tâm!" Lý Minh Tâm cướp mở miệng, vẻ mặt tự đắc nói, ánh mắt cũng bởi vậy trở nên càng thêm tự phụ kiêu ngạo, hiển nhiên thực xem đó là chuyện rất vinh quang, hơn nữa đây cũng là nguyên nhân nàng có gan miệt thị Đỗ Nhược Lan và Bùi Nguyên Ca như thế. Nay thân phận Thất điện hạ là cao nhất trong số các hoàng tử, lại được Hoàng đế tin tưởng nhất, tương lai tất nhiên là người được chọn cho vị trí thái tử, nàng là muội muội của Thất điện hạ, thân phận này được công bố, hai hoàng tử phi trước mắt này tất nhiên sẽ đối với nàng lễ nhượng ba phần, cố ý lấy lòng.

Nhưng mà, vẻ mặt Đỗ Nhược Lan chỉ hơi kinh ngạc một chút, cũng không có nói gì.

Bùi Nguyên Ca lại bối rối khó hiểu mở miệng nói: "Muội muội của Thất hoàng huynh? Cái này kỳ quái, vài ngày trước ta kính trà, chỉ biết có Oản Yên muội muội, nghe nói còn có Thanh yên muội muội bởi vì thân thể không khoẻ nên không tới, nhưng chỉ có sáu tuổi mà thôi. Làm sao có thể lại đột nhiên nhảy ra thêm một hoàng muội? Lại họ Lý? Đây là có chuyện gì?" Nói xong, thực kinh ngạc nhìn Đỗ Nhược Lan, lại nhìn Lý Minh Tâm, vẻ mặt mờ mịt khó hiểu.

Nếu Lý Minh Tâm vô lễ với nàng như vậy, làm sao nàng có thể dễ dàng tha thứ?

"Ngươi thực không biết gì cả, cha ta là nguyên Tĩnh Châu Bố Chính Sử Lý Thụ Kiệt, Thất điện hạ chính là Lý Minh Hạo ca ca ta, ta là muội muội của hắn, lần này ta cố ý tiến cung gặp ca ca ta. Nói cho ngươi biết, lúc ở Lý phủ, người ca ca thương yêu nhất chính là ta, chỉ cần chuyện ta yêu cầu, cho tới bây giờ ca ca đều đáp ứng." Không có xu nịnh lấy lòng như trong dự đoán, Bùi Nguyên Ca lại dại dột ngay cả thân thế của nàng cũng không biết, Lý Minh Tâm tự nhiên tức giận, hơn nữa, tổng cảm thấy lời này của Bùi Nguyên Ca nghe chói tai, lại không nói được sai sai ở chỗ nào, bởi vậy càng muốn khoe khoang tầm quan trọng của nàng ở trong lòng Vũ Hoàng Diệp.

"À, thì ra là Lý tiểu thư!" Bùi Nguyên Ca bừng tỉnh đại ngộ.

Lý Minh Tâm đắc ý dào dạt nhìn nàng, hiện tại biết lợi hại rồi chưa? Tuy rằng Bùi Nguyên Ca là Cửu hoàng tử phi, nhưng mà Cửu điện hạ cũng chỉ là con nuôi dưới gối Liễu quý phi, phải leo lên Liễu quý phi để sống. Mà ca ca nàng là con ruột của Liễu quý phi, nếu nữ nhân trước mắt biết thức thời, nên lấy lòng nàng thật tốt, tốt nhất có thể ngoan ngoãn nhường lại vị trí Cửu hoàng tử phi, nàng cũng sẽ không quá khắc nghiệt với Bùi Nguyên Ca.

Lúc trước trên bến tàu, Vũ Hoàng Mặc áo đỏ như lửa, dung nhan như yêu, làm kinh diễm vô số ánh mắt người khác.

Mà Lý Minh Tâm lại là người nổi bật trong đám người bị kinh diễm đó, sau đó ở bến tàu biết được vị tuyệt thế mỹ nam này đúng là Cửu điện hạ, trong lòng càng thêm vừa ý. Chỉ tiếc, còn chưa bao lâu, Hoàng đế đã ban thánh chỉ tứ hôn, tứ hôn một con gái Bố Chính Sử gì đó cho Cửu điện hạ, điều này làm cho nàng căm giận hồi lâu. Cũng may sau đó ca ca biết, đáp ứng sẽ giúp nàng cướp được Cửu điện hạ, nếu không chẳng phải là muốn nàng ủy khuất làm thiếp hay sao?

Bùi Nguyên Ca cười ngâm ngâm nói: "Lý tiểu thư nhưng thật ra nhanh mồm nhanh miệng làm cho người ta yêu thích. Nhưng mà, ta phải nhắc nhở Lý tiểu thư một chuyện, lúc trước Thất hoàng huynh được Lý đại nhân thu dưỡng nuôi lớn, cho nên các ngươi là huynh muội. Nhưng hôm nay Thất hoàng huynh đã nhận tổ quy tông, trên tông điệp (gia phả) hoàng thất viết rành mạch, hắn là Thất điện hạ do mẫu phi và phụ hoàng sinh ra, thân phận tôn quý. Lý tiểu thư nên cẩn thủ quân thần có khác, lại gọi Thất hoàng huynh là ca ca có chỗ không ổn."

Ý trước mắt, hiển nhiên là nói hiện tại thân phận nàng căn bản không xứng làm muội muội của Vũ Hoàng Diệp.

Lý Minh Tâm làm sao chịu được cơn tức này, nổi giận đùng đùng nói: "Ngươi nói bậy bạ cái gì? Thất điện hạ là ca ca ta đã mười bảy năm, cho dù nay hắn thành Thất điện hạ, vẫn như cũ thương yêu ta nhất, ta gọi hắn là ca ca thì thế nào? Hắn chính là ca ca ta, ta gọi ca ca, ngay cả kêu ca ca cũng chuẩn như vậy, ngươi dựa vào cái gì quản ta?" Bùi Nguyên Ca thật rất đáng giận, lại dám miệt thị thân phận của nàng như vậy, đợi cho nàng cướp được Cửu điện hạ vào tay, tất nhiên sẽ cho Bùi Nguyên Ca đẹp mặt!

Bùi Nguyên Ca muốn đúng là hiệu quả này.

Tính tình Lý Minh Tâm có tám phần tương tự Vũ Hoàng Diệp, kiêu ngạo tự phụ, chịu không nổi nhất là bị người khác miệt thị, chỉ là nàng không có khôn khéo âm trầm, quỷ kế đa đoan như Vũ Hoàng Diệp. Bùi Nguyên Ca càng nói nàng không xứng gọi Vũ Hoàng Diệp là ca ca, tâm lý nghịch phản, Lý Minh Tâm ngược lại càng muốn kêu Vũ Hoàng Diệp là ca ca. Lý Tiêm Nhu hiện tại mang theo Lý Minh Tâm tiến vào, chắc là muốn bái kiến Liễu quý phi, nếu Lý Minh Tâm mở miệng ngậm miệng đều kêu Vũ Hoàng Diệp là ca ca, nàng lại hơi thêm châm ngòi, với tính tình của Liễu quý phi và dục vọng chiếm hữu đối với Vũ Hoàng Diệp, cảnh tượng kia tất nhiên rất đáng xem.

Nàng đã có chút gấp không chờ nổi muốn nhìn xem biểu tình của Liễu quý phi lúc đó rồi.