TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đích Nữ Vô Song
Chương 94: Mọi người đều bắt gian, danh dự mất sạch

"Ty chức hỏi thăm qua, vốn, những cấm vệ quân này không chịu nói, sau lại nghe nói là phủ tướng quân ngài, thế này mới lặng lẽ nói cho ty chức, là bọn họ nhận được thông báo, nói Cửu điện hạ bị ám sát ở Lâm Giang Tiên, lúc này mới chạy tới, bao vây Lâm Giang Tiên, muốn bắt thích khách!" Hộ vệ vương phủ tự mình nghe được chuyện bẩm báo kỹ càng.

"Cửu điện hạ bị ám sát?" Mày Bùi Chư Thành cau chặt, trầm ngâm không nói.

Trong lòng Bùi Nguyên Ca cũng là kinh hãi, vừa rồi khi nàng và Vũ Hoằng Mặc tách ra, hắn còn rất tốt, sao đột nhiên bị ám sát? Chẳng lẽ sau khi tách ra, hắn lại gặp thích khách sao? Hay là nói… Đang nghĩ ngợi, bên tai truyền đến tiếng hỏi của Bùi Chư Thành: "Vậy Cửu điện hạ có bị thương hay không? Có nghiêm trọng không"

Hộ vệ trả lời: "Việc này không rõ lắm, nhưng ngay cả thái y cũng mời tới, chỉ sợ…"

Đang nói, ngoài cửa đã truyền đến tiếng gõ cửa vang dội, hộ vệ vội đi mở cửa, một người trung niên ăn mặc cấp tướng quân thống lĩnh cấm vệ quân tiến vào, thấy Bùi Chư Thành, hơi ngẩn người, chắp tay nói: "Thì ra là Bùi tướng quân... Nên gọi là Bùi thượng thư rồi. Nói vậy vị huynh đệ này đã nói nguyên do sự việc, trong người hạ quan có việc công, phụng mệnh điều tra toàn bộ phòng ở Lâm Giang Tiên, còn xin Bùi thượng thư không lấy làm phiền lòng." Giọng điệu dáng vẻ nhưng lại có chút cung kính.

Bùi Chư Thành gật gật đầu, nói: "Cần phải vậy."

"Lục soát, cố gắng cẩn thận chút, đừng làm kinh hoảng đến gia quyến Bùi phủ!"

Sau khi thống lĩnh hạ lệnh, vung tay lên, này cấm vệ quân liền ào ào tản ra, xem xét mọi nơi chỗ có thể giấu người, sau khi điều tra không có kết quả, lại đều tụ tập ở phía sau thống lĩnh kia. Sau khi thống lĩnh xin lỗi tạ lỗi với Bùi Chư Thành, liền mang theo cấm vệ quân tiếp tục xem xét nhã gian (phòng trang nhã) khác. Cứ như vậy, tra thẳng lên khách phòng trên lầu, sau khi tiến vào khách phòng tầng trệt, hiển nhiên mọi người dè dặt cẩn thận rất nhiều, hôm nay là tiết đoan ngọ, nhã gian phía dưới đều chật ních, trong phòng cũng có rất nhiều người, thích khách muốn ẩn náu thì không dễ dàng, nhưng khách phòng trên lầu đều trống, nói không chừng thích khách đã trốn ở chỗ này.

Đang điều tra thật cẩn thận, khách phòng nào đó trên lầu đột nhiên truyền đến một tiếng la hoảng sợ của cô gái.

Nhóm cấm vệ quân đối mặt lẫn nhau, cuối cùng ánh mắt đều tập trung ở trên người thống lĩnh, thống lĩnh cẩn thận phân biệt đến chỗ âm thanh, nói nhỏ: "Trên lầu phòng thứ ba phía bên trái. Cũng cẩn thận chút, có thể thích khách kia còn cưỡng ép con tin, hôm nay ở Lâm Giang Tiên đều là quý tộc quan lớn, có thể không tổn thương thì không cần tổn thương, nhưng dù thế nào, nhất định phải bắt được thích khách!"

Mọi người yên lặng gật đầu, ở sau sự dẫn đầu của thống lĩnh, đi thẳng lên trên lầu.

Mới đến trên lầu, thì mọi người ngửi được một mùi máu tươi, tinh thần thầm run sợ, chỉ thấy trên hành lang dài đẹp đẽ hào hoa xa xỉ, nằm ngổn ngang hơn mười cổ thi thể, nhìn cách ăn mặc hình như là thị vệ đại nội, nhuộm hành lang dài loang lổ vết máu. Mà trong khách phòng thứ ba phía bên trái lại truyền đến tiếng động mơ hồ, rõ ràng là có người, hơn phân nửa chính là chỗ thích khách ẩn náu, mọi người lén lút tới gần, đột nhiên phá cửa vào, cùng nhau xông vào, lớn tiếng quát: "Thích khách to gan, trốn chỗ nào?"

Lời còn chưa dứt, cảnh tượng trong phòng đập vào trong mắt, ngay lúc đó tất cả mọi người chợt ngẩn ra.

Phía sau bức rèm ngọc trai óng ánh trong suốt, khắp nơi đều là nhiều mảnh nhỏ hồng y (quần áo màu đỏ) rách nát, còn có trung y của con gái, áo lót, các loại quần áo của đàn ông, bị mọi người xông vào phòng làm thổi lên cơn gió, nhẹ nhàng bay lên. Màn giường đỏ thẫm treo lên cao cao, rõ ràng có thể thấy hai bóng dáng đang quấn quít dây dưa kịch liệt, trong tiếng rên nhẹ của cô gái mềm mại dịu dàng mang theo vẻ đau đớn, tiếng thở dốc nặng nề của đàn ông như dã thú, tóc dài tán loạn theo động tác hai người mà bay múa, ở không trung xẹt qua từng đường cong mi loạn.

Đây rõ ràng là một đôi nam nữ yêu đương vụng trộm, mọi người hai mặt nhìn nhau, ngoài phòng còn lan tràn hơn mười cổ thi thể, trong phòng hai người lại đang . . .

"Thích khách to gan, đừng tưởng rằng ngươi làm bộ lúc này thâu hoan (xxoo) thì muốn giấu giếm qua trời —— "

Lời còn chưa dứt, từ trong mê tình cô gái tỉnh lại này mới phát hiện người trong ngoài, hoảng sợ xấu hổ lẫn lộn, âm thanh kêu to lên, vội vàng muốn tìm thứ gì che giấu thân thể. Nhưng giờ phút này nàng hoàn toàn bị người đàn ông giam cầm, nhưng lúc quan trọng như vậy, làm sao người đàn ông đồng ý để nàng rời đi, vẫn cuồng loạn chiếm đoạt, mãi đến khi đạt tới đỉnh điểm thân thể mới suy sụp một chút, nặng nề thở hào hển, dường như một chút cũng không nhận thấy được bên ngoài có người.

Sau khi thấy rõ khuôn mặt người đàn ông kia, thống lĩnh cấm vệ quân lại trợn mắt há hốc mồm, theo bản năng quỳ xuống đất hành lễ nói: "Ngũ điện hạ!"

Hắn thi lễ, cấm vệ quân phía sau cũng quỳ xuống theo, cùng nói: "Ngũ điện hạ."

Mười mấy người cùng nhau chào, hơn nữa mới vừa rồi tiếng thét chói tai của cô gái, tiếng động này lập tức đã hấp dẫn cấm vệ quân đang ở điều tra dưới lầu lại đây, cho rằng trên lầu xảy ra chuyện gì, vội vàng lên đến muốn trợ giúp, vào đến cửa lại thấy tình hình như vậy, cũng đều ngây ngẩn cả người. Cũng có một số nhiều chuyện gan lớn, thấy cấm vệ quân đến xôn xao, cũng đã chạy theo tới lên lầu, thấy thi thể ngoài phòng, vốn cho là sẽ thấy thích khách giằng co với cấm vệ quân, không nghĩ tới lại là một màn phấn khích như vậy, không khỏi hô to đã nghiền.

Thấy người càng xúm lại càng nhiều, cô gái càng thêm hoảng sợ, "A ——" Sợ hãi không ngừng thét chói tai.

Cô gái này đương nhiên là Lý Tiêm Vũ, nàng và Lý phu nhân đứng ở trong khách phòng, sau khi đợi cho hạ nhân (đầy tớ) hỏi thăm ra chỗ của Ngũ điện hạ, thì Lý Tiêm Vũ nắm lấy bao thuốc bột kia, thấp thỏm không yên lên lầu, trước cửa Ngũ điện hạ có hai gã thị vệ giữ, sau khi nghe nàng nói rõ ý đồ đến, đi vào thông báo một tiếng, ra ngoài mời nàng đi vào. Không nghĩ tới dễ như vậy có thể đủ gặp mặt Ngũ điện hạ, trong lòng Lý Tiêm Vũ vừa mừng vừa sợ, có lẽ Ngũ điện hạ cũng rất vừa ý với nàng, bằng không sao chịu một mình gặp nàng?

Nàng thật cẩn thận vào phòng, chỉ nghe thấy từng tiếng thở dốc nặng nề, cho rằng thân thể Ngũ điện hạ không thoải mái, theo tiếng để tìm, ai biết mới thấy bóng dáng Ngũ điện hạ, đã bị hắn chặn lại giữ chặt, ném tới trên giường, sau đó…

"Gọi cái quỷ gì?" Trong mơ mơ màng màng, bên tai chỉ nghe tiếng thét the thé chói tai của cô gái, Vũ Hoằng Triết rất tức giận quát, suy nghĩ hỗn độn chậm rãi trở về vị trí cũ, đột nhiên nhận thấy được không đúng, đột nhiên cúi đầu nhìn thân thể mình không mảnh vải che thân, lại nhìn cấm vệ quân bên ngoài trợn mắt há hốc mồm, bên ngoài phòng hình như còn có tiếng thảo luận mơ hồ truyền đến, dường như tụ tập rất nhiều người, trong lúc nhất thời hoảng sợ muốn chết, tức giận quát: "Đây là có chuyện gì?"

Thống lĩnh cấm vệ quân xấu hổ hồi bẩm nói: "Ngũ điện hạ, ty chức là phụng mệnh đến đây truy xét thích khách, bởi vì thấy ngoài phòng có thi thể thị vệ đại nội, cho rằng thích khách núp ở trong phòng, cho nên xông vào, không nghĩ tới…"

Truy xét thích khách? Thi thể thị vệ đại nội?

Mày đen của Vũ Hoằng Triết gần như làm thành nút thắt, trong lòng mơ hồ nhận thấy không đúng, đôi mắt như tia chớp nhìn thẳng về Lý Tiêm Vũ, vẻ mặt dữ tợn: "Sao ngươi lại ở chỗ này? Lại sao có thể..." Hắn nhớ rõ ràng, sau khi hắn và Nhan Chiêu Bạch nghị sự xong, cảm thấy buồn ngủ, nghỉ tạm ngay tại khách phòng này, dường như làm ra cảnh hỗn loạn trong mơ, nhưng sao cũng không nghĩ tới, sau tỉnh lại sẽ là cục diện hoang đường như thế! Cô gái này không phải vừa rồi nhiều lần đưa mắt long lanh với Vũ Hoằng Mặc sao? Nhưng sao có thể ở trên giường hắn, lại vừa vặn gặp phải quân cận vệ truy xét thích khách, vừa vặn xông vào phòng, bị mọi người bắt quả tang tại trận?

Hắn luôn luôn chú trọng thanh danh, bằng không cũng sẽ không nhường nhịn mọi cách khiêu khích của Vũ Hoằng Mặc, nay ban ngày tuyên dâm, còn bị tóm gáy, về sau người khác sẽ nhìn hắn như thế nào? Thanh danh hoàng tử hiền lương của hắn, đã bị hủy hoàn toàn! Nghĩ đến đây, tức giận trong lòng càng tăng, trong đôi mắt lan tràn tơ máu, lộ vẻ sát ý đỏ đậm, làm cho người khác rất sợ hãi.

Rốt cuộc là ai đang lập kế hắn?

Lý Tiêm Vũ đã sớm bị dọa đến sợ mất vía, lúc này thấy vẻ mặt Vũ Hoằng Triết dọa người, "Oa" một tiếng khóc lên, nói: "Tiểu nữ... Tiểu nữ là thay mẫu thân tới nhận lỗi chuyện mới vừa rồi, không nghĩ tới vừa tiến đến, Ngũ điện hạ ngài liền..." Chính là trước mắt bao người, bị người nghe vào trong tai, cũng cảm thấy Ngũ điện hạ thấy sắc sinh lòng, cưỡng bức hầu hạ lăng nhục nàng.

Nghe được Lý Tiêm Vũ chọn lựa cho mình sạch sẽ, lại đổ trách nhiệm lên trên người hắn, trong lòng Vũ Hoằng Triết lại giận dữ, răng nanh cắn vang lên lộp cộp, vẻ mặt sắp cắn người, hận không thể bầm thây vạn đoạn đứa con gái nói hươu nói vượn trước mắt: "Ngươi đang nói bậy bạ gì đó? Bản điện hạ rõ ràng vẫn ngủ say ở nơi này, ngươi lại dám lén lút chạy vào, muốn thấy người sang bắt quàng làm họ, lại lên người bản điện hạ, ngươi cho là bản điện hạ có thể cứ lừa dối như thế sao? Sao bản điện hạ lại coi trọng đứa con gái như ngươi vậy?"

Nói xong, dưới sự phẫn nộ, một cước đá Lý Tiêm Vũ xuống dưới.

"Ngũ điện hạ, rõ ràng là ngươi... Ngươi, ngươi lại..." Lý Tiêm Vũ vừa thẹn vừa vội vừa tức, tuy rằng nàng biết vốn là mình tính kế không hợp quy củ, nhưng nàng cũng chưa dùng tới, rõ ràng là Ngũ điện hạ kéo nàng đi qua trước, hiện tại lại đổ trách nhiệm lên trên người mình.

Vốn nàng còn tưởng rằng Vũ Hoằng Triết có ý với nàng mới có thể vội vàng như thế, trong lòng còn đang mừng thầm, không nghĩ tới lúc này hắn đột nhiên trở mặt, trong lòng đã ngây người, lại bị hắn đá xuống giường, không mảnh vải bày ra ở trước mặt mọi người, ngay cả vệt xanh xanh tím tím trên da thịt trắng nõn đều bị người xem rõ ràng, nổi giận đan xen, vơ vét lung tung trên quần áo đất muốn che đậy, nhưng dù thế nào cũng không che đậy được.

Ngẫm lại nguyên nhân hậu quả, còn muốn như bây giờ thân thể trong sạch để lộ ở trước mặt mọi người, danh dự mất sạch, về sau không còn có gì trông cậy vào, trong chốc lát Lý Tiêm Vũ mất hết can đảm, đột nhiên hạ quyết tâm, đi qua đâm vào khung giường gỗ lim khắc hoa.

Trong tiếng hô hoảng sợ của mọi người, máu tươi văng khắp nơi, Lý Tiêm Vũ chỉ cảm thấy đầu óc không còn, hôn mê bất tỉnh.

Tình hình này nhìn ở trong mắt mọi người, càng cảm thấy là Vũ Hoằng Triết cưỡng bức hầu hạ lăng nhục, bội tình bạc nghĩa, làm cho cô nương người ta lấy cái chết để tỏ rõ trong sạch. Không nghĩ tới Ngũ điện hạ trước kia tao nhã, vốn có danh tiếng, làm việc rất có phong thái quân tử, hiện tại lại bạc tình cạn nghĩa như vậy, hoang đường ác độc, trở mặt vô tình. Chính là sợ hãi quyền thế của Vũ Hoằng Triết, không dám biểu lộ ra, chỉ có thể âm thầm khinh thường ở trong lòng.

Thấy hành động của Lý Tiêm Vũ như vậy, Vũ Hoằng Triết càng cho rằng nàng tâm cơ thâm trầm (suy nghĩ mưu tính sâu xa kín đáo), cố ý hãm haị mình vào bất nghĩa, chỉ tức giận đến cả người phát run, nói không ra lời. Hơn nữa ngày mới nhớ tới tất cả mọi người đang ở đây, lần này mình có nhảy vào hoàng hà cũng rửa không sạch, mà Lý Tiêm Vũ cuối cùng vẫn là đích nữ của Lý Các lão, lần này phiền phức lớn, trong đầu hoàn toàn hỗn loạn, tức giận quát: "Cút! Đều cút cho bản điện hạ!"

Theo tiếng gầm tức giận của hắn, nhóm cấm vệ quân đều vội vàng lui ra ngoài.

Ai cũng không nghĩ tới, lùng bắt thích khách thật tốt, lại sẽ bắt được gian tình của Ngũ điện hạ? Đây cũng thật sự là tin lạ thiên hạ!

Tuy rằng người bên ngoài không thấy rõ lắm tình hình bên trong, nhưng nghe tiếng động phòng trong, cũng đoán ra, có thở dài, có khinh thường, không hề nhỏ, có châm biếm, nhớ tới tiếng thảo luận cúi đầu, rầm rì tràn đầy lỗ tai không dứt: "Ôi, nghe nói không, vừa rồi khi cấm vệ quân lục soát lầu, hình như tam tiểu thư nhà Lý Các lão đi vắng, chẳng lẽ nói lúc này cô gái ở phòng trong chính là nàng?"

"Nhưng ta lại nghe nói là Ngũ điện hạ càng muốn đính hôn với nhị tiểu thư nhà Lý Các lão, nói không chừng là nhị tiểu thư!"

"Nhị tiểu thư người ta ngồi ở dưới lầu thật tốt, làm sao có thể?"

"Không phải đâu? Muốn đính hôn với nhị tiểu thư, kết quả lại điên đảo loan phượng với tam tiểu thư, còn quỵt nợ, làm cho người ta đâm vào cột chết..."

Tin tức bùng nổ mạnh mẽ như thế, một truyền mười, mười truyền trăm, lan tràn ra ở trong đám người. Mọi người thảo luận sôi nổi rời đi, vừa đi vừa nói chuyện, thảo luận hết sức kịch liệt. Rất nhanh, cả tòa Lâm Giang Tiên đều biết, trên lầu bắt được Ngũ điện hạ và tam tiểu thư Lý gia đang thâu hoan, mà Ngũ điện hạ vốn muốn đính hôn với nhị tiểu thư Lý gia, Ngũ điện hạ cưỡng bức hầu hạ lăng nhục, sau bội tình bạc nghĩa, trở mặt, làm cho tam tiểu thư Lý gia đâm vào cột để bày tỏ trong sạch...

Đến khi cả tòa lầu đã ở mọi nơi thảo luận chuyện này, ai cũng không chú ý tới, ban đầu đám người xúm lại thảo luận kia đã chẳng biết đi đâu.

Điều tra qua cả tầng lầu, vẫn không bắt được thích khách như cũ, nhưng Cửu điện hạ bị thương, thị vệ của Ngũ điện hạ bị giết, xác thực có thích khách thường lui tới là chắc chắn không thể nghi ngờ. Kết quả không bắt được thích khách, ngược lại bắt gặp lộ ra tư tình giữa Ngũ điện hạ với cô gái, thống lĩnh cấm vệ quân chỉ cảm thấy đầu như muốn nổ tung. Xác định thích khách cũng không ẩn náu ở Lâm Giang Tiên, trong quán rượu lại đều là quan lớn quý tộc, cũng không thể đắc tội, liền hạ lệnh cho cấm vệ quân đi.

Ra Lâm Giang Tiên, lúc đang muốn lên xe ngựa, bỗng nhiên Bùi Nguyên Ca nhận thấy được một ánh mắt, theo bản năng cũng ngẩng đầu nhìn lại.

Chỗ phòng tầng cao nhất khách, cửa sổ khắc hoa mở một khe hẹp, bởi vì cách quá xa, hoàn toàn không thể xuyên qua khe hẹp thấy tình hình bên trong. Nhưng mà, ánh mắt kia lại cho Bùi Nguyên Ca một loại cảm giác quen thuộc, là Vũ Hoằng Mặc ở nơi đó!

"Nguyên Ca, làm sao vậy?" Thấy dáng vẻ nàng khác thường, Thư Tuyết Ngọc bên trong xe ngựa hỏi.

Bùi Nguyên Ca lắc đầu: "Không có gì." Cúi người tiến vào xe ngựa.

Trên đường ngồi xe ngựa về phủ, chuyện Vũ Hoằng Triết và Lý Tiêm Vũ đã truyền ra ở kinh thành, ven đường đều đang nóng lòng thảo luận sôi nổi. Vụ bê bối này náo động kinh thành, rõ ràng sắp tới sẽ trở thành đầu đề câu chuyện lúc trà dư tửu hậu của dân chúng kinh thành, muốn che giấu cũng không che được. Bùi Chư Thành nghĩ, trong lòng cũng có chút sảng khoái, thời điểm lần đó ở Bạch Y am, tuy là Vũ Hoằng Triết không phải nhằm vào Nguyên Ca, nhưng làm hại Nguyên Ca thiếu chút nữa gặp chuyện không may, đối với cái này, ông vẫn canh cánh trong lòng. Có thể nghĩ, sáng mai lên triều, sẽ phải có bao nhiêu tấu chương vạch tội được lập nên bẩm tấu việc này, Lý Tiêm Vũ lại là đích nữ Lý Các lão, cái này hắn hiểu được sứt đầu mẻ trán rồi.

Không nghĩ tới đường đường Ngũ điện hạ, lại cũng sẽ làm ra loại chuyện dơ bẩn này!

Giây lát nhìn đến bộ dáng Bùi Nguyên Ca nhíu mi suy nghĩ sâu xa, bỗng nhiên trong lòng Bùi Chư Thành vừa động, chẳng lẽ nói mới vừa rồi Ca nhi đi ra ngoài một chuyến, sau khi trở về sắc mặt tái nhợt, không phải bởi vì thân thể không khoẻ, mà là thấy hoặc là nghe được chút gì? Đang muốn mở miệng hỏi, nghĩ nghĩ lại dừng lại, vẫn là đợi đến khi về phủ rồi nói sau!

Chuyện này không đúng!

Từ đầu tới đuôi đều hết sức không đúng!

Đến bây giờ, Bùi Nguyên Ca đã hoàn toàn tỉnh táo lại từ trong việc trắc phi, bình tĩnh suy tư về nguyên nhân hậu quả, cẩn thận phân tích. Vốn nghĩ đến Ngũ điện hạ đến Lâm Giang Tiên, là vì nàng mà đến, nhưng mà, vì sao sau khi hắn rời nhã gian lại không rời khỏi Lâm Giang Tiên, mà là ở lại khách phòng lầu 7 chứ? Quả thật Lý Tiêm Vũ có ý leo lên, muốn giở thủ đoạn, nhưng mà Ngũ điện hạ hẳn là không có hồ đồ như vậy, lại một mình gặp nàng, càng không thể trúng chiêu của nàng, vậy vì sao hai người lại... ? Nếu là tình huống bình thường, cho dù hai người xảy ra chuyện, sau đó cũng chỉ có hai người biết được, có thể lén thương lượng giải quyết, nhưng mà Lâm Giang Tiên lại xuất hiện thích khách, đưa tới cấm vệ quân lục soát lầu truy xét, kết quả bị bắt quả tang, sao khéo như vậy?

Còn có, hôm nay khách của Lâm Giang Tiên đều là quan lớn quyền quý, mọi người ở lâu trong triều đình thì hết sức thông minh láu cá, sẽ không dễ dàng đi trêu chọc rắc rối. Ngay cả ngay thẳng như phụ thân, cũng không phái người đi hỏi thăm tình hình khách phòng trên lầu, vì sao lại có nhóm người to gan lớn mật xúm lại đi lên, biết rõ bên trong là Ngũ điện hạ còn vây quanh xem diễn trò? Thậm chí còn công khai thảo luận cả sự kiện, náo nhiệt cả Lâm Giang Tiên đều biết việc riêng của Ngũ điện hạ?

Tuy rằng vụ bê bối này quả thật rất vang dội, nhưng mà không thể nào lại truyền nhanh như vậy, trừ phi có người đang âm thầm thúc đẩy.

Cửu điện hạ bị ám sát, mới đưa tới cấm vệ quân kinh thành, bao vây Lâm Giang Tiên lại... Như vậy, người thúc đẩy phía sau màn, chính là Vũ Hoằng Mặc sao? Ngẫm lại khi gần lên xe, ánh mắt hắn nhìn xuống từ trên cao chăm chú nhìn nàng, lại nghĩ ở khách phòng lầu 6, khi nghe thấy Ngũ điện hạ muốn lập nàng làm trắc phi, trong lời Vũ Hoằng Mặc nói với nàng: "Yên tâm, ta sẽ không để ngươi gả cho hắn", trong lòng bỗng nhiên có chút khẽ động.

Chẳng lẽ nói, Vũ Hoằng Mặc làm chuyện này xôn xao dư luận, vì ngăn cản Ngũ điện hạ xin chỉ sao?

Quả thật, Ngũ điện hạ rõ ràng muốn lập nhị tiểu thư Lý phủ làm chính phi, nay lại làm xôn xao dư luận với tam tiểu thư, sau khi chuyện truyền ra, không nói chân tướng như thế nào, cũng làm cho người ta có loại ấn tượng dâm loạn vô đạo đức với Ngũ điện hạ, nếu lúc này, Ngũ điện hạ còn muốn lập nàng làm trắc phi, không thể nghi ngờ sẽ họa vô đơn chí (gặp nạn liên tiếp), dù sao nàng từng đính hôn với An Trác Nhiên, mà nay An Trác Nhiên lại được tứ hôn với đường chất nữ (cháu gái họ) của hoàng hậu Diệp Vấn Quân, liên hệ chuyện trước sau, nói không chừng sẽ làm người cho rằng Ngũ điện hạ cưỡng đoạt vợ của người khác; hơn nữa, nàng mới chỉ có mười ba tuổi ...

Tuy rằng vương triều Đại Hạ cũng có con gái mười ba tuổi thành thân, nhưng mà hiện tại Ngũ điện hạ đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, làm việc cần cẩn thận khắp nơi, lại làm chuyện như vậy, chẳng phải là càng trao quyền hành cho người, hành động bị nhận thức là đồ háo sắc không chừng mực?

Cứ như vậy, cho dù không thể hoàn toàn giải quyết nguy cơ của nàng, ít nhất có đường sống hoà hoãn.

Nếu nói khi đó Vũ Hoằng Mặc vì nàng nháo ra chuyện lần này... Trong lòng Bùi Nguyên Ca khẽ rung động, nhẹ nhàng cắn môi, lập tức lại lắc đầu, không có khả năng! Vũ Hoằng Mặc vốn là không hợp với Ngũ điện hạ, khắp nơi vạch trần hắn, chỉ sợ vốn là đã bắt được cơ hội này, muốn cho danh dự Ngũ điện hạ mất sạch. Chẳng qua vừa vặn gặp được Ngũ điện hạ muốn lập nàng làm trắc phi, thuận tiện giảm bớt mối nguy của nàng thôi.

Ở trong lòng những con em hoàng thất, không có gì quan trọng hơn so với chiếc long ỷ kia, so với ngôi cửu ngũ quyền khuynh thiên hạ (túm lại là ngôi vua đứng đầu mọi người).

Còn lại gì đó, với bọn họ mà nói, đều chỉ là thoảng qua.

Người như vậy, lại sao có thể vì nàng gây chiến?

Mặc kệ nói như thế nào, chuyện này quả thật rất có lợi với nàng. Loại chuyện này xảy ra, phụ thân tuyệt đối sẽ càng chống lại việc nàng gả cho Ngũ điện hạ, mà trong khoảng thời gian ngắn, Ngũ điện hạ cũng không dám xin chỉ lập nàng làm trắc phi. Nghĩ đến đây, thần kinh Bùi Nguyên Ca vốn căng thẳng khẩn trương rốt cục có chút lơi lỏng xuống, trong lòng vẫn có nhiều cảm kích với Vũ Hoằng Mặc như cũ, cho dù hắn cũng không phải làm như vậy vì nàng.

Sau khi trở lại Bùi phủ, Bùi Chư Thành để cho Thư Tuyết Ngọc và Bùi Nguyên Xảo đi trước nghỉ ngơi, lại gọi lại Bùi Nguyên Ca.

Vừa vặn Bùi Nguyên Ca cũng muốn bẩm tấu chuyện của Ngũ điện hạ với phụ thân, đây đúng là hợp tâm ý của nàng, hai người đi tới thư phòng, bỗng nhiên xa xa đã thấy Bùi Nguyên Dung nhấc váy chạy tới bọn họ bên này, trước mắt ghen ghét nhìn chăm chú Bùi Nguyên Ca, lập tức trong đôi mắt lại lóe ra ánh sáng kỳ lạ, nhíu mày nhìn Bùi Chư Thành nói: "Phụ thân, người cũng không đi thăm đại tỷ tỷ một chút sao? Nàng bị thương cũng không nhẹ đâu, cả khuôn mặt đều sưng phồng lên!"

Lúc này Bùi Chư Thành mới nhớ tới, khi con gái lớn Hoa nhi đang gặp nhau với bạn bè không cẩn thận bị thương, hỏi: "Thế nào? Hoa nhi bị thương không nghiêm trọng chứ?"

"Có nghiêm trọng không con gái cũng không rõ ràng, chỉ biết là đại tỷ tỷ nói cái gì cũng không chịu mời đại phu lại đây, phụ thân người vẫn là tự mình nhìn đi!" Bộ dáng Bùi Nguyên Hoa kia cả người chật vật đặc sắc, miệng nói nào có thú vị? Đương nhiên muốn mời phụ thân tự mình đi xem. Phải cho ông biết, con gái lớn mà ông sủng ái kiêu ngạo, cuối cùng làm chuyện tốt gì, bị người đánh thành cái dạng này. Trong lòng Bùi Nguyên Dung âm thầm nghĩ, lại nhìn mắt Bùi Nguyên Ca.

Hừ, trước vạch trần vỏ bọc Bùi Nguyên Hoa, sẽ lật ngã Bùi Nguyên Ca này, phụ thân có thể yêu thương cũng chỉ có nàng thôi.

Trong lòng Bùi Nguyên Ca vừa động, nhìn bộ dáng Bùi Nguyên Dung hết sức vui sướng khi người gặp họa, xem ra Bùi Nguyên Hoa bị thương không nhẹ. Diệp Vấn Khanh sai người mời Bùi Nguyên Hoa đi qua, sau đó thì Bùi Nguyên Hoa bị thương... Chẳng lẽ nói nàng đoán đúng rồi, bức thêu đồ kia thật là Diệp Vấn Khanh muốn tặng cho Vũ Hoằng Mặc, phát hiện Bùi Nguyên Hoa ra tay, cho rằng Bùi Nguyên Hoa đang leo lên Vũ Hoằng Mặc, dưới ghen tị, đánh Bùi Nguyên Hoa bị thương?

Nếu nói như thế, vậy cũng có ý nghĩa.

Khóe miệng Bùi Nguyên Ca lộ ra thoáng mỉm cười, lập tức mất đi, thân thiết nói: "Phụ thân, vẫn là mau mau đi thăm đại tỷ tỷ một chút đi!"

Bùi Chư Thành gật gật đầu, ba người đi tới Vũ Phi Uyển.

Vào phòng ngủ, trong mùi hương thơm ngào ngạt dâng hương, Bùi Nguyên Hoa nằm ở trên giường, đang cầm túi chườm nước đá xoa trên mặt, trên mặt vốn trắng noãn mềm nhẵn sưng không chịu nổi, đỏ tím chen lẫn, hết sức dọa người. Xoa túi chườm nước đá lên, gần như có thể nghe được tiếng "sít", đau đến Bùi Nguyên Hoa nhe răng trợn mắt, vẻ mặt rất đau đớn. Bỗng nhiên thấy đám người Bùi Chư Thành, hoảng sợ, vội vàng quay đầu đi, dường như muốn trốn tránh.

Không nghĩ tới vết thương của Bùi Nguyên Hoa nặng như vậy, Bùi Chư Thành lắp bắp hoảng sợ, ba bước cũng thành hai bước đi vào, dừng lại trốn tránh của nàng, quay mặt của nàng lại đây, xem xét cẩn thận. Hắn ở hình bộ mấy ngày nay, đã hiểu biết càng thêm sâu sắc với các loại vết thương, liếc mắt một cái đã nhìn ra đây không phải vết thương ngã sấp xuống gì đó, mà là bị người đánh, liền tức giận bừng bừng: "Là ai? Hoa nhi, rốt cuộc là ai ra tay đánh con? Có phải chính là con gái quốc cữu mời con qua hay không? Chẳng trách, chẳng trách Ngũ điện hạ còn muốn đặc biệt đến xin lỗi, thì ra là ra tay độc ác như vậy! Việc này ta đến quốc cữu phủ đòi công bằng cho ngươi!"

Bùi Nguyên Hoa vội vàng kéo hắn, muốn nói cái gì, lại không dám nói.

Nàng tuyệt đối không hy vọng chuyện này ồn ào lớn lên, nếu lan truyền chuyện bức tranh thêu ra, thì thanh danh của nàng cũng coi như bị hủy.

"Phụ thân, thôi đi! Thế lực họ hàng hoàng hậu rộng lớn, không đáng vì con gái chọc phải bọn họ. Về sau con gái tránh Diệp tiểu thư đi là được!" Bùi Nguyên Hoa cúi đầu, lông mi thật dài run rẩy, giống như cánh bướm, ném ra ấn tượng một tầng thản nhiên, thoạt nhìn khéo léo hiểu chuyện, hết sức chọc người yêu mến, "Mọi việc dĩ hòa vi quý, lần này là con gái không cẩn thận, mới có thể như thế, về sau sẽ không. Phụ thân không cần vì thế mà tức giận nữa."

Nhưng thật ra nàng muốn giả hiểu chuyện, ngăn lại việc này, nhưng có người lại không phối hợp.

"Phụ thân, người đòi công bằng cho đại tỷ tỷ, dù sao trước cũng phải hỏi rõ ràng rốt cuộc xảy ra chuyện gì đi? Đừng để công bằng không đòi được, ngược lại bẩn thanh danh đại tỷ tỷ, đó mới là mất nhiều hơn được." Bùi Nguyên Dung ở bên cạnh nói, cười lạnh nhìn Bùi Nguyên Hoa, lúc này còn muốn che giấu cho xong chuyện, cho là trên mặt mình thếp vàng? Có Bùi Nguyên Dung nàng ở đây, nàng ta đừng hòng thực hiện được!"Đại tỷ tỷ vết thương này thật là Diệp tiểu thư đánh, nhưng mà, người ta đánh có đạo lý. Người ta và Cửu điện hạ là thanh mai trúc mã, tình đầu ý hợp, đại tỷ tỷ lại càng muốn thò một chân vào, muốn quyến rũ Cửu điện hạ, Diệp tiểu thư có thể không tức giận sao?"

Nghe lời Bùi Nguyên Dung nói như vậy, Bùi Nguyên Hoa vừa nóng vừa giận, quát: "Bùi Nguyên Dung, ngươi câm mồm, đừng nói hươu nói vượn (nói bậy bạ)!"

"Đúng vậy, tam tỷ tỷ, tỷ không cần nói lung tung, đại tỷ tỷ không phải là người như thế." Bùi Nguyên Ca cũng mở miệng nói, vẻ mặt còn thật sự chân thành, "Xưa nay đại tỷ tỷ có tri thức hiểu lễ nghĩa nhất, rõ lí lẽ, biết tiến lùi, đoan trang cẩn thận, toàn bộ kinh thành ai không biết, ai không hiểu? Tam tỷ tỷ, tỷ lại đừng một mực khẳng định, bẩn thanh danh đại tỷ tỷ, đến lúc đó, đừng nói đại tỷ tỷ, trước hết muội không bỏ qua cho tỷ!"

Nhìn như đang nói chuyện thay Bùi Nguyên Hoa, trên thực tế cũng là đang lửa cháy đổ thêm dầu.

Bùi Nguyên Dung thật sự bị chọc giận, cổ trở nên cứng rắn, cười lạnh nói: "Ta một mực khẳng định? Chính tai ta nghe được rõ ràng, đại tỷ tỷ cũng không có cách nào cãi lại! Phụ thân, ngài còn nhớ rõ bức tranh thêu kia không? Đại tỷ tỷ nói cho người con đang thêu thêu đồ cho Ngũ điện hạ, nói cái gì thấy người sang bắt quàng làm họ, ảnh hưởng khuê dự (danh dự khuê phòng), không biết hổ thẹn, vì thế ngài mắng to ta một trận, cấm túc suy nghĩ qua, giao chuyện này cho đại tỷ tỷ xử lý. Kết quả đâu? Đại tỷ tỷ ở trên thêu đồ thêu tên của mình, muốn mượn cái này lấy lòng quyến rũ Ngũ điện hạ. Ai biết thêu đồ kia là Diệp cô nương muốn tặng cho Cửu điện hạ, nhận thấy ý của đại tỷ tỷ, dưới cơn giận dữ, lúc này mới đánh đại tỷ tỷ."

Hoa nhi ở trên thêu đồ thêu tên của mình?

Bùi Chư Thành thế nào cũng không thể nghĩ đến Bùi Nguyên Hoa sẽ làm loại chuyện lung tung này, hoàn toàn khó có thể tin. Điều này sao có thể chứ? Đối với nặng nhẹ lợi hại của bức thêu đồ này, Hoa nhi thấy rõ ràng, biết con gái khuê các các nàng không thể dính vào gần với việc này, lại sao biết rõ còn cố phạm, thêu tên mình ở trên bức tranh thêu không phải của mình?"Hoa nhi, rốt cuộc chuyện là như thế nào? Con thành thành thật thật nói cho ta biết!"

"Phụ thân, đây là hiểu lầm." Bùi Nguyên Hoa giải thích, "Nguyên nhân chuyện này là bài thơ trên thêu đồ kia, hai câu cuối cùng, trăng tròn sương điêu tẫn, năm sau đãi pHương Hoa (vầng trăng tròn tàn lụi, năm sau chờ tốt đẹp). Diệp cô nương gán ghép, cho rằng hai chữ đầu cuối của hai câu này, vừa vặn là tên con gái, thì cảm thấy nữ nhi có suy nghĩ khó lường. Đây chính là hiểu lầm, bài thơ này vốn đã có trên thêu đồ, không nghĩ tới khéo như vậy —"

"Ngươi đừng nói xạo nữa!" Bùi Nguyên Dung lớn tiếng quát, "Bức thêu đồ kia ở trong tay ta lâu như vậy, ta thêu xấp xỉ xong cả bức, ta rõ ràng nhất, trên thêu đồ kia vốn là không có Minh Nguyệt gì, càng không có lời thơ! Rõ ràng là sau khi ngươi lấy thêu đồ đến, tự mình tăng thêm lên, nghĩ một là để bày ra tài hoa hơn người của ngươi, hai là ở bên trong thơ ẩn dấu tên mình, quyến rũ Ngũ điện hạ, kết quả lại âm kém dương sai (lầm lẫn hỗn độn), bị Diệp tiểu thư nhìn rõ mà thôi! Hơn nữa, ta ở bên ngoài nghe được rõ ràng, Diệp tiểu thư nói, trên bức họa của nàng vốn không có Minh Nguyệt hoạ thơ, đều là ngươi tăng thêm lên."

Bùi Nguyên Dung nói xong, chợt quỳ xuống về phía Bùi Chư Thành: "Phụ thân, trước ngươi nói con gái làm việc hoang đường, lại làm ra chuyện có tổn hại khuê dự như thế, vì vậy phạt cấm túc con gái. Mọi việc chủ yếu phải chú ý công bằng, con gái chính là thêu thêu đồ, đã bị trách phạt như vậy, đại tỷ tỷ nàng còn ở trên thêu đồ tăng thêm Minh Nguyệt lời thơ, thêu tên mình ở trên bức tranh. Hành vi không biết hổ thẹn như vậy, thì phụ thân phải phạt như thế nào?"

Nàng ít có lời nói rõ ràng lại đúng lý hợp tình như vậy, lúc hung hăng, ngay cả Bùi Nguyên Ca cũng không nhịn được âm thầm khen ngợi.

"Phụ thân, con gái tuyệt đối không có làm loại chuyện này!" Bùi Nguyên Hoa cũng xoay người xuống giường, quỳ rạp xuống đất, đụng tới chỗ bị thương bầm tím, nên một trận đau nhức, nhưng cũng chỉ có thể cắn răng nhịn xuống. Nàng tuyệt đối không thể thừa nhận ở trên thêu đồ động tay động chân, bằng không, những năm gần đây, nàng thật vất vả mới ở trước mặt phụ thân xây dựng lên hình tượng khéo léo hiểu chuyện, biết đại thế, rõ lí lẽ sẽ ầm ầm sụp đổ, "Phụ thân, người hiểu phẩm hạnh con gái nhất, bức thêu đồ này sẽ gây ra chuyện, vì thế con gái khuyên ngăn tam muội muội và tứ muội muội, lấy ra bên ngoài do tú nương thêu làm, lại sao có thể biết rõ còn cố phạm, tự mình ở trên thêu đồ để lại dấu vết hoạt động? Phụ thân, qua nhiều như vậy năm, con gái làm việc làm người, người thấy rõ ràng, sao con gái có thể làm chuyện lung tung như vậy chứ?"

"Đó là bởi vì, ngươi ở trước mặt phụ thân vẫn đều làm bộ làm tịch, trên thực tế, ngươi cũng muốn leo lên quyền quý, muốn gả cho Ngũ điện hạ, ngày sau hưởng thụ vinh hoa phú quý. Cho nên ngươi ghen tị ta có thể thêu thêu đồ cho Ngũ điện hạ, dùng hết thủ đoạn đoạt đi từ trong tay ta, chính mình quyến rũ Ngũ điện hạ. Kết quả, ông trời có mắt, cho ngươi ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo!" Bùi Nguyên Dung quay đầu, trợn mắt nhìn Bùi Nguyên Hoa, khinh thường nói, "Rõ ràng đã muốn gả cho Ngũ điện hạ, lại còn làm bộ làm tịch, ghê tởm! Ngươi xứng đáng bị Diệp tiểu thư đánh cho mặt mũi bầm dập!"

Bùi Chư Thành thấy con gái thứ ba nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, nhìn nhìn con gái lớn lại xanh tím loang lổ, rơi nước mắt đầy mặt, đầy bụng nghi ngờ, mày nhíu lại chặt chẽ.

"Phụ thân, lúc con gái cầm thêu đồ thêu xong cho người xem, người cũng tận mắt thấy, trên nguyên dạng quả thật có một bài thơ, lúc này các tú nương (thợ thêu) mới làm theo thêu ra, con gái cũng không biết, vì sao hai chữ đầu cuối một câu cuối cùng bài thơ kia, sao có thể cùng âm với tên của con gái!" Vẻ mặt Bùi Nguyên Hoa oan ức và mờ mịt, "Lúc ấy tứ muội muội cũng ở đây, tứ muội muội, ngươi cũng thấy đấy, có phải hay không?"

"Ngươi đừng lấy phụ thân và tứ muội muội làm ngụy trang!" Bùi Nguyên Dung lớn tiếng mắng, "Khi đó bản vẽ đã sớm bị ngươi mưu tính làm rồi, ngươi cho là ngươi ở trên bức vẽ gốc cũng làm theo họa hồ lô, có thể lừa dối? Ngươi đã quên ta! Ta thêu thêu đồ lâu như vậy, rõ ràng nội dung bản vẽ nhất, hoàn toàn không có lời thơ gì!"

"Tứ muội muội, lúc trước khi Ngũ điện hạ giao bản vẽ cho ngươi, ngươi cũng thấy nội dung bản vẽ, có phải hay không? Sau lại ở phòng mẫu thân, ta lấy bản vẽ thêu tốt cho ngươi và phụ thân xem qua, nếu nội dung bản vẽ đã xảy ra biến đổi, ngươi chắc chắn sẽ phát hiện, nhưng mà lúc ấy ngươi cũng không ngăn lại thêu đồ đưa cho Ngũ điện hạ, vậy nói rõ thêu đồ không có vấn đề, đúng hay không?" Mắt Bùi Nguyên Hoa nhìn Bùi Nguyên Ca, vẻ mặt thẳng thắn thành khẩn tha thiết, không có chút chột dạ.

Nhìn như tìm chứng cứ ở phía Bùi Nguyên Ca, trên thực tế cũng là dụ dỗ Bùi Nguyên Ca, hơn nữa kéo đến phía bên nàng.

Nếu Bùi Nguyên Ca thừa nhận thêu đồ không có vấn đề, như vậy thì Bùi Nguyên Hoa thoát trách nhiệm, không có vấn đề gì; nếu Bùi Nguyên Ca phủ nhận, nói quả thật thêu đồ có vấn đề, vậy lúc ấy nàng lại không ngăn cản phụ thân đưa thêu đồ cho Ngũ điện hạ, thì chính là cố ý gây chuyện, muốn Bùi Nguyên Hoa mất mặt, trang dĩ nhiên Bùi Nguyên Hoa sẽ không hay ho, hình tượng của nàng ở trong lòng Bùi Chư Thành cũng sẽ xuống dốc không phanh; cho dù Bùi Nguyên Ca nói, lúc trước nàng từng đưa ra nghi ngờ, nhưng không có kiên trì, Bùi Nguyên Hoa cũng có thể nói lý do, nàng cũng không nhớ rõ ràng nguyên dạng thêu đồ, chỉ biết là cầm tới mình là có vẽ Minh Nguyệt thơ.

Một câu rất đơn giản, lại lộ hết suy nghĩ trù tính của Bùi Nguyên Hoa.

Cô gái mười sáu tuổi này, quả thật càng khó đối phó hơn so với Chương Vân! Trong lòng Bùi Nguyên Ca suy nghĩ , trả lời: "Ngày đó Ngũ điện hạ giao thêu đồ cho tam tỷ tỷ, ta cũng không có xem qua, lúc ở thư phòng cũng không có chú ý. Nhưng mà, về sau khi đại tỷ tỷ so sánh thêu đồ thêu xong và bản vẽ, ngược lại ta nhớ rõ trên mặt quả thật có vẽ Minh Nguyệt lời thơ."

Đương nhiên nàng sẽ không phủ nhận, cũng không thể thừa nhận, biện pháp tốt nhất chính là dùng từ mập mờ.

Bùi Chư Thành suy nghĩ không nói.

Ngày đó ở thư phòng, hắn chỉ là tùy ý nhìn lướt nguyên dạng thêu đồ liền thôi, bởi vậy đã không nhớ rõ lúc ấy là hình dáng gì nữa. Nhưng khi Hoa nhi lấy thêu đồ thêu xong lại đây, hắn lại nhớ rõ, ngay lúc đó quả thật có vẽ Minh Nguyệt thơ. Chỉ là, Dung nhi nói cũng có đạo lý, nàng từng tốn thời gian vài tháng ở trên bức thêu đồ, nội dung thêu đồ không ai có thể rõ ràng hơn so với nàng, nhưng mà...

Ở trên thêu đồ thêu tên mình, lại tặng cho đàn ông, đây vốn là trao nhận riêng với nhau, đối phương còn là Vũ Hoằng Triết cái loại người này.

Hẳn Hoa nhi sẽ không hồ đồ như vậy?

"Dung nhi nói có đạo lý, nàng thêu thêu đồ lâu như vậy, không có khả năng không rõ ràng lắm nội dung trên thêu đồ; chẳng qua, Hoa nhi làm người, ta cũng tin được." Bùi Chư Thành suy nghĩ nói, do dự khó quyết.

"Phụ thân, muốn biết chân tướng rất đơn giản, chỉ cần đưa tú nương thêu thêu đồ giúp đại tỷ tỷ tới, hỏi nàng không phải rõ ràng sao?" Hiếm thấy suy nghĩ Bùi Nguyên Dung rõ ràng một lần, "Ta lấy bản vẽ thêu đồ đến là không có vẽ Minh Nguyệt thơ, nếu tú nương lấy bản vẽ đến, chính là có vẽ Minh Nguyệt thơ, vậy thì rất rõ ràng, là đại tỷ tỷ động tay chân. Đại tỷ tỷ, ngươi dám nói tên tú nương kia ra, để cho phụ thân tìm đến đối chất không?"

Vẻ mặt Bùi Nguyên Hoa hơi bối rối: "Ta..."

"Ngươi như thế nào? Ngươi không dám sao? Vậy chỉ có thể nói rõ ngươi chột dạ, bởi vì ngươi biết, chỉ cần tìm tú nương tới hỏi chuyện, thì toàn bộ sẽ được phơi bày, bộ mặt thật của ngươi cũng sẽ lộ rõ!" Bùi Nguyên Dung hung hăng nói, "Ta lấy bản vẽ đến chắc chắn không có vẽ Minh Nguyệt thơ, ta cũng dám xác định, nguyên dạng thêu đồ cũng sẽ không có hai thứ này, nếu ngươi vẫn còn thêm từ nói xạo, cũng có thể tìm Diệp tiểu thư và Ngũ điện hạ hỏi, xem rốt cuộc vẽ Minh Nguyệt thơ này là từ đâu tới đây? Ngươi dám sao? Ngươi dám sao? Ngươi dám sao?"

Bùi Nguyên Hoa khoe khoang thông minh, nay lại bị Bùi Nguyên Dung ngu ngốc này làm cho á khẩu không trả lời được, chỉ cảm thấy trên đời này không còn có chuyện bực tức như thế, trong lòng thầm hận, lại vẫn cứ nói: "Tam muội muội không nên ép người quá đáng. Được, ngươi muốn tìm tú nương, ta đã nói, tú nương kia ở tại ngõ nhỏ ngoại thành phía đông, chính là nhà tận cùng bên trong kia, mọi người đều gọi nàng là Chu nương tử, kỹ năng thêu cao siêu. Chỉ là nàng thường thường nhận lời mời đến hộ nhà lớn thêu này nọ, cho nên có đôi khi sẽ không ở nhà."

"Việc này không nhọc đại tỷ tỷ ngươi quan tâm , mặc kệ nàng ta đến hộ nhà nào, luôn có lúc trở về nhà, dù sao thời gian tới hỏi hai câu nói vẫn phải có!" Bùi Nguyên Dung cười nhạt, quay đầu nhìn Bùi Chư Thành, "Phụ thân, người vì tình con gái phái người tìm Chu nương tử này tới hỏi chuyện. Nếu thật sự đại tỷ tỷ làm loại chuyện không biết thẹn này, còn xin phụ thân đối xử bình đẳng, dựa theo quy củ, nên trừng trị đại tỷ tỷ như thế nào, thì trừng trị đại tỷ tỷ như thế!"

Nhìn ánh mắt vẻ mặt Bùi Nguyên Hoa ủ dột, Bùi Chư Thành thở dài, nói: "Người đâu, đi tìm Chu nương tử này tới hỏi chuyện."

Nhìn bóng dáng hạ nhân nhận mệnh mà đi, Bùi Nguyên Hoa chậm rãi gục đầu xuống, thấy không rõ lắm vẻ mặt. Một lúc lâu mới lại ngẩng đầu nói: "Phụ thân, chuyện thêu đồ tạm thời không đề cập tới, nơi này con gái còn có một việc muốn bẩm báo phụ thân." Nói xong ánh mắt nhìn về Bùi Nguyên Ca, dường như mang theo chút xin lỗi, "Tứ muội muội, còn xin ngươi không nên tức giận, dù sao chuyện này lừa không người được, cuối cùng vẫn phải cho phụ thân biết."

Bùi Nguyên Ca hơi nhướng mày: "Chuyện gì? Vì sao ta lại muốn giấu giếm người khác? Lại vì sao phải tức giận?"

Dường như biết suy nghĩ trong lòng Bùi Nguyên Hoa, Bùi Nguyên Dung giành nói: "Phụ thân, con gái bởi vì chuyện thêu đồ, bị lời phụ thân mắng lại mất khuê dự, bị phạt cấm túc, đợi lát nữa Chu nương tử đến, chứng minh đại tỷ tỷ động tay động chân ở trên thêu đồ, quyến rũ Ngũ điện hạ, ta muốn, với công chính vô tư của phụ thân, cho dù sủng ái đại tỷ tỷ, hẳn là cũng sẽ xử phạt nàng đi?"

Bùi Chư Thành gật gật đầu, nói: "Đương nhiên."

"Vậy nếu là tứ muội muội làm ra chuyện mất khuê dự?" Chợt Bùi Nguyên Dung chỉ vào Bùi Nguyên Ca hỏi, lời ra kinh người, "Chẳng qua là ta muốn thêu một bức thêu đồ, đã bị phụ thân trách phạt; tuy là đại tỷ tỷ cướp được thêu đồ, lại bị Diệp tiểu thư đánh một trận; chúng ta ai cũng không có lợi hại của tứ muội muội, không tiếng không kêu, đã câu Ngũ điện hạ chết mê chết mệt với nàng, muốn lập nàng làm trắc phi. Xưa nay phụ thân và Ngũ điện hạ không có qua lại tình cảm, lại càng chưa từng muốn đưa con gái vào trong cung Ngũ điện hạ, nếu không phải tứ muội muội sử dụng đến mánh khoé dụ dỗ, quyến rũ Ngũ điện hạ, thật tốt, sao Ngũ điện hạ lại có thể muốn lập nàng làm trắc phi? Phụ thân, ngươi phải phạt tứ muội muội như thế nào?"

Lời vừa nói ra, Bùi Chư Thành và Bùi Nguyên Ca đều hoảng sợ biến sắc