TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nói Yêu Em 99 Lần
Chương 910: Đình Đình, anh có siêu năng lực (17)

Editor: May

Cùng trong một công ty, cô và Đường Noãn cãi nhau ở trong nhà vệ sinh, đồng nghiệp bên ngoài đều không có nghe thấy, sao Tô Chi Niệm anh có thể nghe thấy?

Trời ạ, chẳng lẽ đây là thuật phong nhĩ trong truyền thuyết? Hoặc là anh giống như giáo sư trong《 Vì sao đưa anh tới》, là người ngoài hành tinh?

Nhưng mà, đây không phải phim thần thoại, cũng không phải phim Hàn... Mà hiện thực đó!

Tuy rằng cô đọc ít sách, nhưng cũng không cần đùa cô như vậy chứ...

Tống Thanh Xuân dùng sức nắm lấy tóc mình, cảm thấy chính mình còn nghiên cứu nữa, xác định chắc chắc sẽ phải phát điên, dứt khoát liền buông tha suy nghĩ.

Dù sao cô nghĩ như thế nào cũng nghĩ không thông, thay vì lãng phí tế bào não, không bằng đi hỏi Tô Chi Niệm.

...

Tuy rằng Tô Chi Niệm không có nguy hiểm tính mạng, nhưng vết thương trên đầu lại vẫn có chút nghiêm trọng, sau khi về nhà, không truyền dịch, ít một chút thuốc tê, vết thương vẫn phát đau, tuy rằng Tô Chi Niệm chưa từng hô đau, nhưng ban đêm Tống Thanh Xuân vẫn sẽ thường xuyên nhìn thấy cảnh tay anh nắm nhăn mặt khăn trải giường.

Cho nên dù cô nghi vấn đầy bụng, nhưng cũng không có tìm anh nói chuyện trong lúc anh đang chịu đựng thống khổ.

Ngày hôm sau, buổi chiều, bác sĩ Hạ tới đây kiểm tra thuốc trên vết thương của Tô Chi Niệm, khi Tống Thanh Xuân đưa bác sĩ Hạ đi, nói với bác sĩ Hạ chuyện Tô Chi Niệm đau không chịu nổi.

Trước khi bác sĩ Hạ lên xe, tìm một bình thuốc màu đen trong hộp thuốc, đưa cho Tống Thanh Xuân, dặn dò cô mỗi ngày thoa lên vết thương của Tô Chi Niệm ba lần.

Không biết là bác sĩ Hạ cho thuốc mỡ quá mức thần kỳ, hay là sức khôi phục của Tô Chi Niệm tốt, chưa đến hai ngày, vết thương trên đầu anh liền hoàn toàn kết vảy khép lại, lưu lại một vết sẹo cực kỳ xấu xí.

Khi bác sĩ Hạ tới kiểm tra lần cuối cùng, giúp Tô Chi Niệm cắt bỏ chỉ, nói cho Tống Thanh Xuân biết không còn gì đáng ngại, trước khi rời đi, còn không quên nhắc nhở Tống Thanh Xuân lần nữa, nhớ tiếp tục bôi thuốc mỡ ông cho lên, có thể xóa bỏ sẹo.

Tống Thanh Xuân đứng ở cửa, chờ xe bác sĩ Hạ rời đi, mới chậm rãi xoay người, trở về biệt thự.

Cô ngẩng đầu, nhìn thoáng qua lầu hai, đi phòng bếp trước, rót cho Tô Chi Niệm một ly nước chanh, sau đó bưng lên, đi lên lầu, đến thư phòng.

Tống Thanh Xuân không gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa vào, Tô Chi Niệm ngồi ở trước bàn làm việc, đang gọi điện thoại.

Tống Thanh Xuân đặt nước chanh ở trước bàn làm việc, Tô Chi Niệm nhìn cô một cái, tiếng nói điện thoại trong miệng không ngừng.

Tống Thanh Xuân không rời đi, tùy tiện tìm một quyển sách ở trên giá sách của Tô Chi Niệm, ngồi ở trên ghế sofa, vừa nhìn vừa chờ Tô Chi Niệm bận việc xong.

Tô Chi Niệm là thật rất bận, cúp điện thoại, liền lạch lạch lạch cạch gõ chữ vào máy vi tính, thường sẽ lật văn kiện trên bàn một chút, cầm lấy bút, phác họa hai cái ở phía trên.

Vào lúc Tống Thanh Xuân lật xem sách đến một phần ba, nhìn chăm chú về phía Tô Chi Niệm, đúng lúc thấy anh dựa vào trên ghế làm việc, bưng nước chanh, uống ừng ực.

Tống Thanh Xuân khép sách lại, nghiêng đầu, lên tiếng: “Bận xong rồi?”

Tô Chi Niệm ngậm nước, gật đầu mơ hồ không rõ “ừm” một tiếng.

Tống Thanh Xuân để sách trong tay lên trên bàn trà, chỉ chỉ ghế sofa trước mặt mình: “Bận xong rồi, liền tới đây nói chuyện với em một chút đi?”

Động tác nuốt nước của Tô Chi Niệm cứng đờ một chút, anh hơi kinh ngạc nhìn thoáng qua cô, sau đó liền giống như là hiểu cô muốn tán gẫu gì đó với anh, lực đạo đầu ngón tay nắm ly thủy tinh bỗng dưng tăng lên.

Nên tới, sẽ luôn muốn tới, ngày đó, anh dùng siêu năng lực khống chế tài xế xe tải đụng lên hàng rào bảo vệ, liền biết, anh sẽ gặp phải một màn này.