Editor: May
Tô Chi Niệm làm bộ làm tịch gõ cửa phòng ngủ của Tống Thanh Xuân hai cái, liền đẩy ra, đi vào. Tiếng nước chảy trong phòng tắm, che giấu động tĩnh của anh, cô gái trong phòng tắm đang hát ca tắm rửa, không có phát hiện. Tô Chi Niệm đi đến trước cửa phòng tắm, gõ gõ cửa, qua một lát, tiếng nước bên trong ngừng lại, truyền tới tiếng của Tống Thanh Xuân: “Ai đó?” “Đình Đình, là anh.” “Á?” Cách cửa phòng tắm, Tô Chi Niệm nghe thấy Tống Thanh Xuân đi chân trần, đến gần tiếng vang: “Không phải anh về nhà rồi ư? Sao lại quay lại?” “Đi đến nửa đường, nghĩ đến có đồ muốn cho ba, cho nên lại quay trở lại...” Tô Chi Niệm ngừng một chút, lại nói: “... Em trước tắm rửa, đừng để cảm mạo, chờ một lát ra rồi nói.” “À.” Tống Thanh Xuân đáp lại một tiếng, bên trong lại truyền tới tiếng cô đi chân trần giẫm ở trên mặt đất, sau đó vòi nước bị mở ra, tiếng nước chảy che giấu tất cả tiếng vang trong phòng tắm. Tô Chi Niệm dừng ở trước cửa phòng tắm một lát, xoay người, vừa đi đến mép giường, vừa sờ tìm điện thoại di động, gửi cho Đường Nặc một dòng tin nhắn: “Có thể rồi.” Tin nhắn gửi đi, chỉ qua mười giây đồng hồ, điện thoại di động của Tống Thanh Xuân liền vang lên. Tô Chi Niệm không sốt ruột đi nhắc nhở Tống Thanh Xuân trong phòng tắm, luôn chờ đến khi Đường Nặc gọi điện thoại tới ba bốn lần, mới đứng dậy đi tới cửa phòng tắm, dùng sức gõ gõ cửa phòng tắm lần nữa. Sau khi tiếng nước chảy dừng lại, Tô Chi Niệm mới lên tiếng: “Đình Đình, điện thoại di động của em vẫn luôn đang vang, giống như có người có việc gấp tìm em...” Tô Chi Niệm dừng một chút, dùng một ngữ khí tốt bụng, hỏi thăm: “... Giúp em nhìn một chút nhé?” Tống Thanh Xuân sốt ruột gội đầu, không nghĩ nhiều đáp: “Vâng.” Tô Chi Niệm được sự cho phép của Tống Thanh Xuân, nhanh chóng đi đến cạnh giường, mở túi xách của Tống Thanh Xuân ra, lục tìm ở bên trong. Tuy rằng Tô Chi Niệm chờ ở bên ngoài, Tống Thanh Xuân cũng sốt ruột ra ngoài gặp anh, nhưng bởi vì cô có thai, sau khi tắm rửa xong, vẫn là thành thành thật thật đứng ở dưới đèn sưởi ấm của phòng tắm, cầm lấy khăn lông, nghiêm túc chăm chỉ lau tóc. Vì đề phòng cảm mạo, sau khi Tống Thanh Xuân hoàn toàn lau khô đầu tóc, mới kéo cửa phòng tắm ra, đi ra ngoài. Bàn trang điểm của cô, gần sát cửa phòng tắm, cô đi ra, quẹo trái, ngồi ở trước bàn trang điểm, lấy sản phẩm dưỡng da, liền đổ vào trong lòng bàn tay. Đổ một nửa, Tống Thanh Xuân nghĩ đến đứa bé trong bụng, sợ dùng những sản phẩm dưỡng da này sẽ có ảnh hưởng, liền để sản phẩm dưỡng da ở nơi xa, lại đi trở về trong phòng tắm, lúc cô rửa tay, còn hỏi một câu với Tô Chi Niệm đang đứng trong phòng ngủ: “Ai gọi điện thoại cho em vậy?” Tô Chi Niệm không đáp lời cô, cô nhăn mày lại, không nghĩ nhiều, mà là quẹo vào trong phòng thay quần áo, lục tung tìm rất lâu ngăn kéo ở dưới cùng, sau đó tìm một mỡ ngựa thiên nhiên không ô nhiễm môi trường, đi trở về phòng ngủ. Cô vặn mở mỡ ngựa, móc một hạt lớn như viên trân châu, lúc vừa mới chuẩn bị bôi lên trên mặt, bỗng nhiên nghĩ đến điện thoại di động của mình ở trong túi xách, mà trong túi xách có... Tống Thanh Xuân đột nhiên quay đầu, nhìn về phía Tô Chi Niệm. Trong tay người đàn ông cầm lấy mấy tờ giấy, đang xem, trên giường trước mặt anh, đặt chỉnh tề song song vitamin B11 và canxi cô mua từ trong bệnh viện. Trên túi xách của cô, giấy vệ sinh mở ra, phía trên đặt mười cái que thử thai cô kiểm tra vào buổi sáng. Tống Thanh Xuân dừng ở tại chỗ không biết bao lâu, cuối cùng Tô Chi Niệm cũng xem xong đơn kiểm tra cô mang thai, anh hơi cúi tầm mắt xuống, im lặng một lát, liền cầm lấy phần đơn kiểm tra kia, đi về phía cô.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nói Yêu Em 99 Lần
Chương 839: Em càng quan trọng hơn đứa bé (2)
Chương 839: Em càng quan trọng hơn đứa bé (2)