TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Boss Trở Thành Chồng
Chương 922: 922

Hai người đều có nguy cơ rớt xuống bất cứ lúc nào.

Đây cũng không nói!

Sau khi Lý Ngọc phát hiện Lục Sâm đang kéo lấy Tiểu Thất, hơi khựng lại, rất nhanh bà liền nắm chặt cây dao găm trên tay, cắn răng nhìn vào tay Lục Sâm đang nắm lấy rìa sân thượng, “Lục Sâm, tôi cần tìm là người của Tiêu gia, nhưng chú lại cứ xông lên đây, nếu như như thế, giết một người cũng phải đền mạng, giết hai người cũng phải đền mạng, chú đừng có trách tôi!”

Vừa nói, Lý Ngọc cầm lấy dao găm trên tay, định đâm vào tay của Lục Sâm.

Giữa tình thế nguy kịch!

Lúc dao găm của Lý Ngọc đã cách Lục Sâm chỉ còn vài milimet, Tiêu Cảnh Thụy ở kế bên đột nhiên phi thân ập qua đây, anh một chân đá qua đây, một chân đá phăng cây dao trên tay Lý Ngọc, dùng tốc độ nhanh nhất khống chế được Lý Ngọc.

“Không! Buông tôi ra, buông tôi ra!” Đôi mắt Lý Ngọc đỏ cả lên, “Tôi phải thay con trai báo thù, cậu bỏ tay tôi ra!”

“Mơ đi!”

Cảnh Thụy khống chế chặt Lý Ngọc, nhưng vừa xoay mắt lại trông thấy tay của Lục Sâm đang từng tí rơi xuống.

Anh ngược tay, khom lưng nắm lấy cánh tay của Lục Sâm!

“Cố gắng lên!”

Vào ngay lúc này, tất cả mọi người mới có phản ứng, phi nhanh hướng về phía rìa sân thượng chạy đến, dự tính kéo hai người lên.

Nhưng……

Lục Sâm đã trụ không được nữa rồi.

Đầu anh thấm đẫm mồ hôi!

Cơn đau đớn quen thuộc từ dưới chân lan tỏa ra, gần như trong một khoảnh khắc, trên người anh đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Lục Sâm giận đến tột độ.

Tại sao……

Tại sao lại ở giờ phút này phát bệnh!

Lục Sâm nắm chặt lấy tay Tiểu Thất, trên người Tiểu Thất vẫn đang buộc dây, lúc này với một tư thế rất kì dị bị treo trên giữa không trung sắp sửa rớt xuống, cả thân đều đổ cả mồ hôi, sức lực trên người Lục Sâm cũng từng tí một tiêu hao dần.

Cộng thêm mồ hôi trong lòng bàn tay khiến lòng bàn tay càng trở nên trơn hơn, anh gần như không nắm chặt Tiểu Thất được.

Nhìn vào người Tiểu Thất từng tí một trong lòng bàn tay anh tuột ra.

“Không! Tiểu Thất, em nắm chặt anh!”

Tiểu Thất cũng rất muốn nắm chặt, nhưng……Lục Sâm đang nắm là tay phải của cô, cánh tay phải của cô từ sau khi phế đi rồi, ngay cả nhấc một bình nước cũng thấy khó khăn, càng đừng nói là có thể mượn sức leo lên đó

. “Lục Sâm, anh buông em ra, mau buông tay!”

Tiểu Thất ngẩng đầu, nhìn thấy Lục Sâm tại vì dùng sức, vẻ mặt cũng biến cả dạng, tròng mắt tức thì đỏ lên, anh trai đã nắm lấy Lục Sâm, chỉ cần Lục Sâm buông tay, anh ấy liền có thể được giải cứu, nhưng nếu hai người cứ dây dưa như thế mãi, nói không chừng hai người đều sẽ rơi xuống dưới.

Cô đã cảm giác được người của Lục Sâm đang rơi xuống.

Nếu như hai người họ chỉ có một người sống sót, Tiểu Thất hi vọng người có thể sống tiếp là anh ấy……

“Lục Sâm, buông tay, mau buông em ra!”

“Không!” Lục Sâm nghiến chặt răng, sắc mặt nén đến đỏ cả lên, “Anh tuyệt đối không buông tay!”

“Anh cứ tiếp tục như thế này cả hai chúng ta đều sẽ rơi xuống dưới, mau buông ra đi!” Nước mắt Tiểu Thất không kiềm nén được rơi xuống, cô nhìn vào mắt của Lục Sâm, “Lục Sâm, kiếp này gặp được anh, em đã rất là vui, em cũng chưa từng cảm thấy hối hận khi gặp được anh, cũng không hối hận yêu anh!”

Lời nói này……nghe làm sao giống như di ngôn vậy.

Tròng mắt của Lục Sâm cũng đỏ hẳn lên, “Đừng nói bậy, Tiểu Thất, em nhất định sẽ ổn thôi.”

Cô cũng muốn ổn đấy, muốn được ở bên anh, muốn hỏi nỗi khổ riêng của anh rốt cuộc là gì, nhưng bây giờ, đã không còn thời gian nữa.

Tiểu Thất ngẩng đầu, nhìn sang phụ thân và huynh trưởng gần như sắp bị điên.

Cô dùng hết sức mình, hét lớn lên, “Daddy!”

“Daddy đây!” Tiêu Lăng cũng giống Cảnh Thụy, nắm chặt lấy cánh tay của Lục Sâm, nhưng quá trơn, hai người căn bản không thể nắm chặt anh được, Tiêu Lăng cúi đầu, nước mắt rơi xuống, “Tiểu Thất, con phải cố gắng cố gắng, daddy đã nhờ chú Lãnh Mạc của con giúp đỡ rồi, chú ấy đã đi được một khoảng thời gian lâu như vậy, khẳng định rất nhanh sẽ có thể trở về giúp đỡ, chúng ta nhất định sẽ cứu các con!”

“Daddy, daddy hứa với con một chuyện……”

“Chuyện gì hãy đợi con lên đã, sau khi con lên rồi đặt điều kiện gì với daddy daddy đều đồng ý với con!”

Không kịp nữa rồi.

Tiểu Thất cảm thấy cơ thể mình đang từng tấc một trơn xuống, cô dùng sức hét lên câu nói cuối cùng, “Daddy, nếu như con chết rồi, cầu xin daddy đừng gây phiền phức cho Lục Sâm, là bản thân con không cẩn thận cho nên mới bị người ta bắt cóc, không liên quan đến anh ấy, daddy đừng làm tổn thương anh ấy.”

“Tiểu Thất!”

Tiểu Thất nhìn vào cơ thể Lục Sâm đang không kiểm soát được trơn xuống, hạ quyết tâm, cuối cùng nhìn một mắt sâu thẳm vào Lục Sâm, nở một nụ cười với anh.

Lục Sâm có một điềm báo cực kì không tốt.

“Tiểu Thất!”

“Lục Sâm, em yêu anh!”

Nói xong, nụ cười của cô càng đậm hơn, sau đó……thả lòng tay ra!

Cả người cô đều từ giữa không trung rơi xuống đó.

“Không!”

Lục Sâm hét lên một tiếng, như là con dã thú phát điên vậy, anh dùng cái chân còn khỏe mạnh dẫm trên tường, vùng vẫy mạnh tay thoát khỏi sự kéo lại của Cảnh Thụy và Tiêu Lăng, đi theo Tiểu Thất, cũng cùng nhau rơi xuống đó.

“Tiểu Thất!”

“Lục Sâm……” Ở giữa không trung, nước mắt Tiểu Thất tung bay.

Nhìn thấy Lục Sâm cùng cô nhảy xuống, cô không kiềm chế được khóc lên, “Anh tại sao lại ngốc như thế……”

Thật ra cũng chỉ là một khoảnh khắc.

Hai người cùng nhau rơi xuống, ở giữa không trung, hai người ôm chặt lấy nhau.

“Lục Sâm……”

“Muốn chết cùng nhau chết!”

……

Tiếng gió, tiếng hét lên vang lên đồng thời.

Cảm giác mất trọng lực của trên cao rơi xuống cuối cùng cũng biến mất, hai người rơi xuống đất, cùng nhau mất đi ý thức.

……

“Anh ấy tại sao vẫn chưa tỉnh……” Tiểu Thất ngồi kế bên giường, bất kể ai khuyên cũng không chịu rời khỏi, nắm chặt lấy tay Lục Sâm, ngoảnh đầu nhìn vào bác sĩ, “Rốt cuộc là chuyện như thế nào, các người không phải nói cùng lắm là hôn mê vài tiếng sao, bây giờ đã là 10 giờ tối rồi, anh ấy hôn mê sắp gần 10 tiếng rồi, tại sao vẫn chưa tỉnh dậy?”

Bác sĩ thở dài, bất lực trả lời câu hỏi lần thứ 32 của Tiểu Thất, “Tiêu tiểu thư, Lục tiên sinh là tại vì phần đầu chạm đất, tuy rằng hai người đều rơi xuống trên phao cứu sinh, nhưng hai người là từ tầng 26 nhảy xuống đấy, nếu như không phải phao cứu sinh khá cao, bơm hơi đầy đủ, nói không chừng hai người rớt xuống đã mất mạng rồi. Tiêu tiểu thư cô may mắn hơn, phần mông cô chạm đất, cho nên vấn đề không lớn. Nhưng Lục tiên sinh lại khác, phần đầu của cậu ấy chạm đất, lực xung kích của tầng 26, người bình thường đã chịu không được. Cô cũng hôn mê 5 6 tiếng rồi, thời gian hôn mê của Lục tiên sinh khẳng định sẽ dài hơn thôi!”

Tiểu Thất vẫn là không yên tâm.

Cô căng thẳng nhìn vào đôi mắt nhắm chặt của Lục Sâm.

Lúc cô và Lục Sâm từ trên sân thượng rơi xuống, vừa đúng lúc chú Lãnh Mạc đã cho người bơm đầy khí của phao cứu sinh, nếu không phải Lục Sâm kéo dài thời gian của Lý Ngọc đủ lâu, hai người bọn họ khẳng định sẽ nát thành thịt bằm rồi.

Không đúng, nát thành nước ép dưa hấu rồi.

Lúc cô tỉnh lại còn tưởng rằng bản thân chết rồi, mở to mắt, nhìn thấy cả gia đình quây quần ở giường bệnh, biết được tình hình rồi cô lập tức đến tìm Lục Sâm.

Nhưng không ngờ Lục Sâm vẫn trong trạng thái hôn mê.

“Ông xác định anh ấy sẽ tỉnh chứ?”

“Yên tâm đi Tiêu tiểu thư, chúng tôi đã kiểm tra qua tình trạng sức khỏe của Lục tiên sinh rồi, ngoài những vết thường ngoài da cơ bản không có vấn đề gì, khẳng định sẽ tỉnh dậy được, chỉ là vấn đề thời gian sớm muộn thôi!”