TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Boss Trở Thành Chồng
Chương 427: 427

“…” Tiêu Lăng.

Cảm giác như đứa nhóc cố ý vậy.

Tô Tố ngẩn người,không biết nên khóc hay nên cười nữa.

Tiêu Lăng nhanh chóng đầu hàng, “không thế nữa,không bao giờ như thế một lần nào nữa,nếu như daddy còn một lần tái phạm.... daddy sẽ nuốt hành tây sống.”

Mắt Tiểu Thất sáng vụt lên.

“Woa…daddy tự nói đó nhé,Tiểu Thất không hề ép daddy nhé.”

Tô Tố nhấc đũa lên gõ bàn, “Được rồi,nhanh ăn cơm thôi,ngày mai vẫn còn phải tiếp tục chụp hình đó,Phải rồi,chúng ta cũng đã đi được một tuần rồi,anh còn có công việc nữa,mà ông nội một mình ở nhà cũng khó tránh khỏi sẽ cảm thấy cô đơn,ngày mai chúng ta nhanh chóng chụp cho xong còn về nước nhé.”

Cảnh ở New Zealand rất là đẹp,lúc này thời tiết cũng rất đẹp,nhưng vốn không phải là nhà của mình,nhất là người ở đây lại nói tiếng anh cô nghe không hiểu,mỗi ngày mở tivi và nghe băng,cô vẫn thích trong nước hơn.

Đơn giản nhất là ở trong nước khi nào buồn cô còn có thể tìm Tiểu Hy hoạc là tìm Trương Hân tụ họp chút.

Tiêu Lăng không đắn đo nhanh chóng gật đầu đồng ý, “Ừ,ngày mai chúng ta chụp hình xong,ngày kia về nước.”

Anh đã để thư ký Trương chú ý công việc,chuyện của Mạc Tầm cũng đã qua rồi,mức độ hót ở trên tivi cũng đã giảm xuống rồi,lúc này về cũng là lúc thích hợp,Tính ra Tô Tố chắc cũng không nhìn thấy cái video tàn nhẫn ấy nữa.Mà ông nội có một mình ở nhà,tuổi tác cũng đã cao,anh cũng không yên tâm.Và còn nguyên nhân quan trọng nữa.đó là Tiêu Diệp Lạc tới New Zealand,anh không muốn hai người họ có cơ hội được gặp mặt cho nên anh cũng hy vọng về nước sớm.

Cho cùng Tiêu Diệp Lạc cũng không thể đuổi theo vè trong nước được.

...

Ngày hôm sau.

Tiêu Lăng thông báo với nhà nhiếp ảnh hôm nay nhất định phải chụp hoàn tất,cho nên mấy người đều thức dậy từ rất sớm,cố gắng hoàn thành nhanh trong ngày hôm nay.Hôm nay họ dự định buổi sáng chụp váy cưới màu,buổi trưa chụp váy cưới trắng,buổi tối chụp một bộ ảnh đêm là có thể hoàn thành được rồi.

Chụp hình váy cưới Tiêu Lăng chuẩn bị hơn mười bộ,nếu như không phải vì Tiêu Lăng vất vất chuẩn bị hơn mười mất bộ quần áo,Tô Tố chắc cũng chẳng muốn chụp thêm ngày hôm nay nữa.

Nhưng cũng may,ngoại cảnh đều đã chọn từ trước.

Tạo dáng đối với Tô Tố mà nói là các bước cơ bản khi làm nghề diễn viên,cho nên chỉ phiền phức ở khâu thay váy cưới và trang điểm mà thôi.Nói chung là không đến nỗi quá vất vả.

Tiêu Lăng rất chú ý tới hoàn cảnh con người và sự vật ở xung quanh.

Tối hôm qua Tiêu DIệp Lạc theo dõi anh,hôm nay chắc chắn không dễ dàng gì bỏ qua mới đúng.

Anh quan sát sát từng chỗ từng chỗ,từ từ nhận thấy có vài điểm không được thỏa đáng.

Như là, người tới New Zealand không ít,nơi bọn họ chụp ảnh cũng không có quản chế,cho nên có không ít người đứng xem.Những người đứng xem đại đa số đều vì thấy đôi vợ chồng sắp cưới này có vẻ bề ngoài rất đẹp,cho nên mới hỏi ý kiến bọn họ sau đó chụp cùng vài kiểu ảnh,chụp xong sẽ rời đi luôn.Nhưng có một chiếc xe,Tiêu Lăng chú ý thấy,chiếc xe đó từ lúc anh và Tô Tố tới đây chụp thì không lâu sau cũng tới,nhưng chiếc xe đó từ lúc dừng lại cho tới bây giờ không có bất kỳ động tĩnh nào,người ở trên xe cũng chưa hề bước xuống.

Chiếc xe mà Tiêu Lăng chú tâm tới,cũng chính là chiếc xe theo dõi anh tối ngày hôm qua.

Tiêu Lăng cau mày lại.

Xem ra Tiêu Diệp Lạc hoàn toàn không có ý định giấu hành tung của bản thân.

Buổi trưa nắng quá to,không thể tiếp tục tiến hành chụp.mọi người cùng bắt đầu ăn trưa,Tiêu Lăng liền thue một khách sạn ở gần đó để Tô Tố nghỉ ngơi.

“Anh định đi đâu?”

“Anh ra ngoài mua chút đồ,rất nhanh sẽ quay lại.”

“Ồ,anh nhớ mua kẹo cho Tiểu Thất nhé,con bé cả ngày hôm nay cứ đòi ăn kẹo.”

“Ừ được.”

Tiêu Lăng cầm thẻ phòng đi ra ngoài.

Anh quay lại chỗ ban sáng chụp hình cưới,chiếc xe màu đen đó vẫn đỗ ở vị trí bạn đầu,anh liền đi tới phía đầu xe.Vẫn chưa cần đợi anh gõ cửa sổ.kính cửa sau của chiếc xe đã được hạ xuống,để lộ một khuôn mặt nhỏ trắng tinh tế.

“Quả nhiên là cô Diệp Lạc.”

Người ngồi ở ghế sau chính là Tiêu Diệp Lạc.Tiêu Diệp Lạc thân hình nhỏ nhắn,nét mặt tinh tế,tóc mượt thẳng dài tới ngang eo.Cô ấy chỉ mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản cùng với một chiếc quần sooc bò,nhìn đơn giản hệt như một học sinh hoàn toàn không giống như một nữ nữ minh tinh nổi tiếng hollywood trên màn hình.

Da cô rất trắng,khuôn mặt nhỏ nhắn tinh khiết với cùng,có xen lẫn chút yếu ớt rất tự nhiên của người con gái phương Đông.

Tính khí của Tiêu Diệp Lục rất giống với Bạch Linh khi xưa.

Đều thuộc tuýp người dễ làm dao động lòng người,nhưng không giống nhau ở chỗ,vẻ yếu ớt tinh khiết của Bạch Linh đều là cố diễn để có được, còn với Tiêu Diệp Lạc vẻ yếu ớt tinh khiết đều có từ trong xương cốt mà ra.Ánh mắt của cô ấy rất trong trẻo,vừa nhìn là đã biết đó là một người con gái tâm tư thuần khiết rồi.

Người con gái như thế này làm cho người ta nhìn thấy một cái đã rung động,muốn bảo vệ.

Tiêu Diệp Lạc mỉm cười một cái với Tiêu Lăng,nụ cười đó làm cho ngũ quan của cô ấy càng trở nên sinh động hơn,toàn thân như thể toát ra ánh hào quang muôn màu.

Tiêu Lăng nhìn cô ấy,nhưng dường như chỉ thấy rất xa lạ.

Người con gái này,sáu năm trước vẫn còn rất trẻ con,nếu như nói tới Tiêu Diệp Lạc của sáu năm trước thì sẽ giống như một chồi non mới nhú,còn hiện tại,vừa tròn hai mươi sáu tuổi cô đã giống như một bông hoa bách hợp nở rộ.

“Anh Tiêu Lăng,đã lâu không gặp rồi.”

Tiêu Lăng dựa vào kính cửa sổ,ánh mắt nhìn thẳng vào Tiêu Diệp Lạc, “Phải nói ra rất lâu không gặp chứ.”

Sáu năm rồi.

Nhưng cũng không lâu lắm.

Tiêu Lăng nghĩ rằng nếu lần nữa khi gặp lại Tiêu Diệp Lạc sẽ kích động,sẽ phấn khích. Nhưng anh phát hiện rằng,tâm anh so với tất cả lại bình tĩnh vô cùng.

“Lần này em tới New Zealand quay phim,nghe nói anh ở đây chụp ảnh cưới cho nên muốn tới xem chị dâu tương lai trông như thế nào.Vốn không định để bọn anh nhìn thấy em nhưng kết quả tối qua không cẩn thận vẫn bị bại lộ rồi.” Tiêu Diệp Lục có chút ngại ngùng,cô mở cửa xe, “Anh Tiêu Lăng,anh chắc cũng có chuyện muốn nói với em phải không,lên xe nói nhé,bên ngoài nóng.”

Tiêu Lăng không nập ngừng,lên thẳng ghế sau.

Tiêu Diệp Lạc có chút lo lắng,ở vị trí Tiêu Lăng không thấy được hai bàn tay cô nắm chặt lại,cười nói với anh, “Em nghĩ rằng chắc anh cũng không muốn nhìn thấy em,cho nên hôm qua cứ thế bỏ đi luôn.Ngày mai em về mỹ rồi,nghĩ là cứ như thế không chào hỏi một câu không tốt lắm cho nên em ở đây đợi anh.”

“Ừ.”

Tiêu Lăng bình thản trả lời một tiếng,có chút cũng tin vào lý do cô ấy nói.

Không khí ở trong xe bỗng có chút ngượng ngập.

Tiêu Diệp Lục ngại ngùng rứt rứt tóc,tìm chuyện để nói, “Người khi nãy là chị dâu đó ạ,thật xinh đẹp,nhìn đặc biệt rất là nhân hậu.Còn cả cháu trai và cháu gái nữa em cũng nhìn thấy rồi,rất dễ thương,cháu trai còn nhìn giống y hệt như anh vậy.”

Nhắc tới Tô Tố và những đứa trẻ,ánh mắt Tiêu Lăng có chút dịu dàng hẳn đi.Anh và Tiêu Diệp Lạc giữ khoảng cách nhất định,hỏi cô ấy, “Em nói mai em về mỹ?”

“uhm…vâng ạ,cảnh quay của em ở đây diễn xong rồi,mai em về luôn.”

“Thật trùng hợp,mai anh cũng về nước.”Tiêu Lăng gật gật đầu với Tiêu Diệp Lạc,lịch sự hỏi cô ấy, “Còn hơn hai mươi ngày nữa anh và Tô Tố sẽ kết hôn,em về tham gia hôn lễ của anh và chị dâu không?”

Tiêu Diệp Lạc ngón tay run lên,cô năm lấy vạt áo,ngước đầu nhìn Tiêu Lăng, “Anh Tiêu Lăng,thế anh....có hy vọng em quay về không?”