TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Tình Trí Mạng
Chương 125: Tôi chỉ muốn sống [2040 chữ]

Vì chuyện của cô, Lục Đông Thâm đã bị Hội đồng quản trị tước mất thực quyền. Nếu như cô vẫn còn lương tâm thì đừng làm chuyện gì có lỗi với cậu ấy.

Nghe xong câu ấy, Tưởng Ly cũng yên tâm.

Cô biết rằng chút thủ đoạn này của mình chẳng thể lừa gạt được Dương Viễn. Chỉ có điều, cô là người Lục Đông Thâm mời về. Một khi đã lên tiếng thì anh ấy sẽ không tiện làm cô mất thể diện. Ở trong thế giới của người trưởng thành, có lúc thể diện còn quan trọng hơn cả thật giả.

Đầu tiên, Dương Viễn gọi điện tới đầu Thương Lăng, sau đó lại làm một loạt các quy trình xác nhận, ký tên, chuyển fax. Sau khi đã làm xong tất cả mọi việc, anh ấy nói: Nhanh nhất cũng phải mất một tiếng đồng hồ.

Tưởng Ly tỏ ý có thể đợi. Cô cảm ơn, đang định quay người rời khỏi đó thì Dương Viễn gọi giật cô lại. Nhưng danh xưng mà anh ấy gọi lại là “Tưởng Ly”.

Tưởng Ly có một khoảnh khắc ngơ ngẩn. Chẳng qua cũng chỉ mới có một vài ngày ngắn ngủi, sao cô lại có cảm giác đã lâu lắm rồi không có ai gọi cô như vậy nữa?

Dương Viễn nhìn cô, nói thẳng: “Rốt cuộc cô có mục đích gì?”

Câu nói này khiến khóe miệng Tưởng Ly cứng lại một chút, nhưng cô hoàn toàn không ngạc nhiên. Tạm thời chưa tính đến việc sau cùng có Nhiêu Tôn nhúng tay vào, chỉ xét riêng cuộc đấu từ ngoài sáng vào trong tối giữa Lục Đông Thâm và Đàm Diệu Minh, phàm là những người có chút đầu óc đều sẽ nghi ngờ cô đồng ý tới Lục Môn nhậm chức là có ý đồ khác. Nhớ lại lúc trước tin đồn về cầu Cửu Tử và có ma trong bức Giang sơn đồ đều do một tay cô gây ra, khuấy đảo cho Skyline đêm đêm mất ngủ. Trong mắt những người như Dương Viễn, có lẽ họ đã sớm coi cô trở thành đồng phạm với Đàm Diệu Minh. Bây giờ Đàm Diệu Minh không còn nữa, thế lực cũng sụp đổ, thì một kẻ đồng phạm như cô sao có thể an phận thủ thường, quay đầu là bờ?

“Được sống.” Cô nói.

Dương Viễn nhíu mày tỏ vẻ không hiểu: “Gì cơ?”

“Mục đích của tôi rất đơn giản, chính là được sống.” Tưởng Ly nhìn vào mắt anh ấy, nói từng câu từng chữ.

Dương Viễn sững người. Anh ấy từng nghĩ đến tất cả các đáp án mà cô có thể trả lời, đủ các phương diện, đủ các khía cạnh, chỉ không ngờ đáp án của cô lại là hai chữ ấy.

“Rất kỳ lạ sao?” Tưởng Ly mỉm cười nhẹ nhàng: “Chuyện khó khăn nhất trên đời này không phải là làm sao để trở nên giàu có, quyền thế mà là làm sao để được sống. Phó tổng Dương, bất luận anh có tin hay không, để có thể được sống bình yên, đây chính là mục đích của tôi khi quay trở về.”

Cô từng nếm trải dư vị đứng ở nơi cao nhất rồi rơi thẳng xuống vực sâu, cũng từng bị thù hận che chặt hai mắt, càng từng điên cuồng và rồ dại trong sự tự trách bản thân. Cô như một con thú bị giam hãm, người không ra người, ma chẳng ra ma, một cuộc sống như thế còn chẳng bằng chết đi. Thương Lăng là một nơi thần kỳ. Một nơi mà phong cảnh và con người đều rộng mở bao la. Nơi ấy đã dạy cô làm sao để sống, dạy cô hiểu đời người ngắn ngủi, mọi vinh hoa phú quý trên đời chẳng qua cũng chỉ như trăng trong gương, hoa dưới nước. Đây là những gì cô hiểu được sau khi đã trải qua đau khổ, đánh mất khả năng sinh tồn rồi lại có được khả năng sinh tồn.

Ngoài chuyện sống chết ra, trên đời này không còn chuyện gì khác lớn lao hơn.

Thế nên, những tháng ngày có gạo có rượu, đây chính là được sống, không cầu mong quá vui quá buồn, chỉ cầu mong được ung dung tự tại.

Bởi vì đã đánh mất nên mới biết trân trọng.

Dương Viễn nhìn cô, rất muốn tìm ra một chút giả tạo nào đó từ ánh mắt hoặc câu từ của cô, dù sao thì “sống” là một định nghĩa quá nặng nề, không nên bật ra một cách dễ dàng như vậy từ một cô gái trẻ như cô. Nhưng không hiểu sao, anh ấy lại tin tưởng vào thành ý của cô một cách vô thức. Có lẽ vì đã bị chấn động bởi hai chữ “được sống” từ lời cô nói.

“Cô hình dung bản thân là ‘trở về’.” Dương Viễn rút một điếu thuốc từ trong bao thuốc lá ra, không châm lên, chỉ đùa nghịch trên ngón tay: “Có nghĩa là, cô hoàn toàn không phủ nhận thân phận của mình, nếu đã vậy, việc cô muốn để tôi yên tâm về cô lại càng không thể nào.”

Tưởng Ly hít sâu một hơi, lồng ngực rất bí bách.

“Bất luận cô là Tưởng Ly hay là Hạ Trú, cô vẫn là cô. Ba năm trước và ba năm sau cô đều có mục đích không đơn thuần.” Dương Viễn ngậm điếu thuốc vào miệng, châm lửa lên, rít một hơi, rồi nhìn cô qua làn khòi dày đặc: “Nhưng Lục Đông Thâm đã đưa cô trở về rồi, tôi cũng tôn trọng suy nghĩ của cậu ấy. Hôm nay tôi chỉ nhắc nhở cô một câu thôi.”

“Phó tổng Dương cứ nói.”

Dương Viễn kẹp điếu thuốc: “Vì chuyện của cô, Lục Đông Thâm đã bị Hội đồng quản trị tước mất thực quyền. Nếu như cô vẫn còn lương tâm thì đừng làm chuyện gì có lỗi với cậu ấy.”

Tưởng Ly sửng sốt trong lòng. Bị tước mất thực quyền?

“Tôi và Lục Đông Thâm là bạn học nhiều năm, cũng coi như là người hiểu cậu ấy nhất. Bên ngoài kia người ta hiểu lầm cậu ấy rất sâu sắc, cộng thêm việc cậu ấy là con trưởng của Lục Môn, thêm mắm dặm muối đa phần đều vì ghen ăn tức ở. Kỳ thực, cậu ấy là một người rất trọng tình trọng nghĩa.”

Tưởng Ly siết chặt ngón tay rồi lại buông tay: “Phó tổng Dương, trên đời này thứ khó trả nhất chính là tình nghĩa. Tôi không muốn nợ bất kỳ ai tình và nghĩa. Thế nên chuyện anh lo lắng sẽ không xảy ra đâu. Lục Đông Thâm lăn lộn trong thương trường bao nhiêu năm như vậy, tôi tự nhận mình không đủ bản lĩnh để có thể lừa gạt được anh ấy.”

“Mong là như vậy.” Dương Viễn nhả ra một làn khói, rồi tự nhủ thêm một câu trong lòng: Chỉ cần, cậu ấy đừng chịu thất bại trước ải mỹ nhân là được.

Sau khi ra khỏi văn phòng của Dương Viễn, Tưởng Ly mới phát hiện lòng bàn tay của mình đổ đầy mồ hôi.

Trái tim cô vẫn đang nhức nhối dữ dội, vì tình cảnh hiện tại của Lục Đông Thâm, cũng vì thái độ của Dương Viễn. Cô vốn dĩ không phải là một người quá quan tâm tới suy nghĩ của người khác, nhưng lại rất ghét bị người khác hiểu lầm mình, nhất là những người ở bên cạnh Lục Đông Thâm. Cho dù cô không muốn thừa nhận đến mức nào, thì cô vẫn hiểu rõ lòng mình, cô muốn có được sự khẳng định và công nhận từ những người ở bên cạnh anh.

Cô chỉ có sở trường với lĩnh vực của riêng mình, còn những mánh khóe lọc lừa trên thương trường thì hoàn toàn không biết. Thế nên việc Lục Đông Thâm hiện giờ khó khăn nhường nào trong công ty cô không thể nào hiểu. Nhưng cô vẫn ngửi thấy mùi của nguy hiểm từ câu nói của Dương Viễn. Cô bỗng dưng hơi sợ hãi, chỉ sợ Lục Đông Thâm sẽ trở thành một Đàm Diệu Minh tiếp theo.

Xuyên qua hành lang dài dằng dặc, ở chếch đối diện chính là phòng làm việc của tổng giám đốc.

Tưởng Ly loáng thoáng nhìn thấy một cái bóng đi từ đó ra. Vì Tưởng Ly hiện đang đứng trong góc khuất của bức tường nên đối phương hoàn toàn không nhìn thấy cô, cứ thế đi thẳng qua hành lang rồi rẽ vào một thang máy ở tận cùng. Sau khi chắc chắn đối phương đã đi khỏi, Tưởng Ly mới đi vào chỗ thư ký tổng giám đốc.

Cảnh Ninh không có ở đây, có lẽ lại đang bận việc khác.

Cô thư ký đang sắp xếp tài liệu, mỗi một mẩu giấy nhớ đều được dán rất tỉ mỉ, trên ngực là một bảng tên xinh xắn: Dora. Nhìn thấy Tưởng Ly, cô ấy cất giọng rất ngọt: “Chào giám đốc Hạ!”

Khắp công ty từ trên xuống dưới đều biết cô là chuyện bình thường, cô không quen hết được mọi người cũng là hết sức bình thường. Cô gật đầu hỏi: “Người vừa từ văn phòng tổng giám đốc đi ra là Trần Du?”

Dora gật đầu: “Cô Trần ngày nào cũng tới văn phòng tổng giám đốc một lượt.”

“Để làm gì?” Tưởng Ly không hiểu.

Dora cười: “Tổng giám đốc có bệnh sạch sẽ, cô Trần sợ nhân viên vệ sinh quét dọn phòng hay để lại các loại mùi nước lau rửa nên đến để dọn sạch mùi hương trong phòng một lần nữa ạ.”

“Cô ta có thể thoải mái ra vào?”

“Vâng, vì cô ấy là nhà điều chế hương của tập đoàn, đây cũng là công việc mà cô ấy chịu trách nhiệm ạ.”

Tưởng Ly đăm chiêu giây lát, định đi nhưng cứ cảm thấy bất an trong lòng, cô cũng không lý giải được sự lo lắng này xuất phát từ đâu. Cô nói: “Tôi có thể vào trong xem không?”

Dora nghe xong có phần khó xử: “Cô Trần được phép tự do ra vào văn phòng của tổng giám đốc là vì ban đầu tổng giám đốc đã phê chuẩn. Bây giờ tổng giám đốc không có ở đây, lại chưa có chỉ thị rõ ràng…”

Tưởng Ly gõ hai tiếng lên mặt bàn: “Dora, bây giờ tôi là lãnh đạo của Trần Du. Tôi tới kiểm tra công việc của cô ta xem làm có ổn hay không lẽ nào lại không đúng? Tôi cứ vào trước, lát nữa cô có thể gọi điện thoại báo cáo với Lục tổng.”

Dora nghe thấy cô nói vậy thì cũng yên tâm, bèn vội vàng mở cửa cho cô…