TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Tình Trí Mạng
Chương 114: Tôi tới gặp bạn gái của mình [2051 chữ]

Tôi cho em biết, sự việc đã xảy ra rồi không thể thay đổi, em còn muốn trốn tránh tới lúc nào?

Dường như Tưởng Ly đã nằm mơ một giấc mơ thật dài.

Trong mơ chính là khoảng thời gian cô sống tại Thương Lăng, ánh nắng trong veo, trăng sao sáng tỏ, cơn mưa tươi mát, những bậc thềm dài vấn vít mùi hương nồng nàn của ngọc lan. Ba năm qua giống như một quãng thời gian đẹp đến không chân thực. Cùng với những bước chân trở về Bắc Kinh của cô, cuối cùng đã đến hồi tỉnh mộng.

Rất nhiều sản nghiệp của Đàm Diệu Minh đã bị sung công.

Nhưng anh ấy cũng đã để lại cho cô không ít thứ, phàm là những thứ không dính líu vào vụ án, anh ấy đều dành cả cho cô.

Tiền dĩ nhiên không cần nhắc đến. Từng khoản tiền khổng lồ chưa từng lọt vào tầm ngắm của đám cảnh sát đều được Đàm Diệu Minh chuyển toàn bộ vào “hầu bao” của cô. Nhưng đối với cô mà nói, được sống quan trọng hơn hết thảy. Sự ra đi của Đàm Diệu Minh đã làm sụp đổ quá nửa sinh mạng của cô, giữ lại tiền có ích gì chứ.

Thế nên, khoản tiền đó cô dự định sau khi sóng gió tạm lắng xuống sẽ lấy danh nghĩa của Đàm Diệu Minh để quyên góp từ thiện.

Ngoài tiền ra, Đàm Diệu Minh còn để lại cho cô một thứ.

Vào những lúc không còn ai, những lời Đàm Diệu Minh viết trong thư cứ lần lượt hiện về trong đầu cô. Anh ấy nói: Muốn xóa sạch mọi thông tin, tư liệu về quá khứ của một người rất dễ, nhưng rửa sạch ký ức của một người đối với quá khứ lại rất khó. A Ly, rồi sẽ có một ngày em vẫn phải đối mặt với quá khứ, tìm lại chính mình. Thế nên, anh để lại cho em thứ này. Nhưng dù có thế nào, chỉ cần em vui vẻ là được.

Chỉ vài dòng ngắn ngủi nhưng có thể toát lên được những tâm tư hết lòng vì cô của Đàm Diệu Minh.

Ba năm trước, Đàm Diệu Minh cứu cô khỏi cơn nước sôi lửa bỏng. Cô tự đặt cho mình một cái tên: Tưởng Ly.

Tưởng Ly, “tương ly”*.

*Rồi sẽ ly biệt.

Đó là sự thể hiện quyết tâm đoạn tuyệt với quá khứ của cô.

Đàm Diệu Minh khẽ vỗ đầu cô và nói: Vậy thì gọi là Tưởng Ly đi, “Ly” trong “Lưu ly”*. Con gái mà, cái tên này vừa dễ nghe vừa đẹp mắt.

*Ngọc lưu ly.

Rồi sẽ ly biệt, nhưng chung quy cô vẫn không thể rời xa được quá khứ. Thế nên, cái tên này ngay từ ban đầu khi xuất hiện đã dự báo trước số phận của cô.

Khi Nhiêu Tôn xuất hiện trước cửa nhà cô, khuôn mặt đó được ngọn đèn hành lang chiếu sáng, cô liền nhớ tới câu nói của anh ta: Em muốn quên đi quá khứ, nhưng quá khứ lại vì em mà tới.

Phản ứng trực tiếp nhất của Tưởng Ly chính là đóng cửa lại.

Nhưng bàn tay lớn của người đàn ông đã kịp khống chế cánh cửa, khiến cô không thể cưỡng ép đóng nó vào được. Một giây sau, cánh cửa bị Nhiêu Tôn đẩy ra.

Tưởng Ly hoảng hốt, liên tục lùi về phía sau mấy bước.

Nhưng Nhiêu Tôn có vẻ không còn lạ lẫm gì dáng vẻ như gặp ma này của cô. Anh ta nhàn nhã bước từng bước vào trong, cái bóng cao lớn hắt xuống sàn, giống như đang giẫm lên cả chúng sinh mà tiến bước. Thấy ánh mắt run rẩy của cô, anh ta bật cười, bao nhiêu phong lưu đều giấu cả vào đôi mắt một mí hẹp dài đang hơi nhướng lên. Nếu ở trong mắt một người khác, nụ cười của anh ta giống như thấm mọi hào hoa tao nhã trên đời, tự tại, tuấn tú. Nhưng ở trong mắt Tưởng Ly, nụ cười ấy chính là cơn ác mộng của cô, cũng giống như con người anh ta vậy, buộc cô phải nhượng bộ lui binh.

“Thế nào, ba năm không về nhà, vẫn quen chứ?”

Tưởng Ly dính sát người vào tường, không nói năng gì nhưng sống lưng đã lạnh toát, giống như có một con rết đang bò trườn chầm chậm, chính là dòng mồ hôi chảy trên lưng cô.

Nhiêu Tôn đứng sững lại trước mặt cô, giơ tay lên. Ngón tay nhẹ nhàng chạm vào đuôi tóc cô, lòng bàn tay rộng áp lên má cô, cảm nhận được một chút run rẩy của cô, ánh mắt anh ta đổi sắc ngay lập tức. Bàn tay anh ta lập tức dùng sức khống chế gáy cô, không nói không rằng kéo cô tới trước gương. Cô bước đi loạng choạng, không cẩn thận ngã ngồi xuống đất. Người con gái trong gương sắc mặt tái nhợt.

Cô cúi gằm đầu xuống, ánh mắt có thể nhìn thấy đôi giày da được lau bóng loáng và gấu quần Âu của Nhiêu Tôn.

“Ngẩng đầu lên.” Ngữ điệu ra lệnh của Nhiêu Tôn vọng từ trên xuống.

Tưởng Ly ngồi im không động đậy.

Nhiêu Tôn ngồi sụp xuống, đầu ngón tay dài nâng cằm cô lên, quay mặt cô về phía gương, vòm ngực rắn chắc áp sát sau vai cô: “Em tự nhìn xem bây giờ em thành ra bộ dạng gì?” Sắc mặt của Nhiêu Tôn ở trong gương cũng chẳng khá khẩm hơn là bao, khuôn mặt tuấn tú tái xanh lại: “Em chạy trốn ba năm, kết quả thế nào? Bây giờ chẳng phải vẫn không dám đối mặt với tôi, thậm chí không dám đối mặt với chính mình đó sao?”

“Tôi không chạy trốn…” Câu nói này gần như rút cạn toàn bộ sức lực của Tưởng Ly, nhưng âm thanh bật ra vẫn cực nhỏ.

“Thế ư?” Nhiêu Tôn dịch chuyển cô ra phía trước gương: “Nhìn tôi đi!”

Tưởng Ly không né tránh nổi, đành ngước mắt lên, nhìn người đàn ông trong gương. Ánh mắt Nhiêu Tôn khi đối diện với cô ở trong gương đã trở nên dịu dàng hơn. Anh ta không nỡ quở trách, chỉ thở dài khẽ khàng: “Hạ Hạ, chúng ta quay trở về như trước kia không được hay sao?”

Một câu Hạ Hạ khiến Tưởng Ly lập tức đổi sắc mặt. Cô đẩy tay anh ta ra, hai tay bịt chặt lấy tai, co rụt người lại vào một góc bên cạnh chiếc gương: “Đừng có gọi tôi như vậy!”

Nhiêu Tôn thấy vậy nhíu mày, tiến lên giật tay của cô xuống, mặc kệ cô giãy giụa vẫn ôm rất chặt: “Đừng gọi em như vậy thì phải gọi em như thế nào đây? Tôi cho em biết, sự việc đã xảy ra rồi không thể thay đổi, em còn muốn trốn tránh tới lúc nào?” Anh ta nâng mặt cô lên, nói rành mạch từng câu từng chữ: “Em không phải Tưởng Ly.”

Câu nói ấy như lý do cuối cùng để cô sụp đổ, Tưởng Ly bỗng cảm thấy chút niềm tin và kiên trì duy nhất chống đỡ cho mình cũng đã bị anh ta đẩy ngã, tuyệt vọng dâng lên thành nỗi sợ hãi, sợ hãi cuộn trào thành cơn bão phẫn nộ. Cô bỗng nhiên gào lên trong điên cuồng, xô đẩy anh ta: “Vì sao anh lại xuất hiện? Vì sao còn muốn xuất hiện? Nhiêu Tôn, anh đã ép chết một Đàm Diệu Minh rồi, bây giờ anh định ép chết cả tôi luôn phải không?”

“Đàm Diệu Minh tự mua dây buộc mình, tôi chẳng qua chỉ thuận nước đẩy thuyền mà thôi.” Nhiêu Tôn cũng bực lên, anh ta dồn sức để cô không chống cự được nữa: “Ép chết em? Em nói câu này không thấy hổ thẹn sao? Bao nhiêu năm qua tôi đối xử với em thế nào, em còn không biết hay sao? Tôi thà tự ép chết chính mình cũng không nỡ ép chết em!”

Tâm trạng của Tưởng Ly trở nên kích động. Cô liều mạng thoát khỏi sự kìm kẹp của anh ta. Hành động ấy khiến Nhiêu Tôn thêm khó chịu, anh ta kéo giật cô vào lòng, cúi đầu tìm kiếm bờ môi cô.

“Buông ra!” Tưởng Ly càng hoang mang thảng thốt.

Ánh mắt Nhiêu Tôn lạnh như băng, đang đà nóng giận nên quyết tâm mạnh tay rắn mặt.

Vào lúc hai người đang vướng mắc, ngoài cửa có một giọng nói vang lên, rất khẽ nhưng lại rất thâm trầm: “Người ta có câu ‘Người quân tử không chiếm đoạt cái người khác thích, Tôn thiếu ngang nhiên xông vào cưỡng ép như vậy không hay lắm thì phải.”

Nhiêu Tôn cứng đờ người lại.

Tưởng Ly bỗng cảm nhận được có một luồng khí tươi mát tràn vào lồng ngực. Cô nhanh chóng lợi dụng thời cơ để thoát khỏi gông cùm của Nhiêu Tôn, ngước mắt lên nhìn về phía cửa. Hóa ra là Lục Đông Thâm tới đây.

Ban nãy đi vào Nhiêu Tôn không khóa cửa lại, thế nên đã tiện cho Lục Đông Thâm chủ động tìm tới. Cả một bầu trời mây âm u trong lòng cùng với sự tuyệt vọng tối tăm giống như được ánh mặt trời vừa xuất hiện xua tan vậy. Cho dù cô không muốn thừa nhận đến mức nào thì vẫn phải thừa nhận, cô rất cảm kích sự xuất hiện của Lục Đông Thâm vào lúc này.

Mặc dù, cô không thể ngờ anh lại điều tra ra được địa chỉ căn nhà của cô nhanh đến vậy.

Nhiêu Tôn dĩ nhiên cũng là một người có thân phận cao quý, không thể làm những hành động xấu xa trước mặt Lục Đông Thâm. Anh ta đứng dậy, kiêu ngạo chỉnh lại chiếc sơ mi đã nhăn nhúm trên người. Đây không phải là nơi công cộng, vậy nên anh ta cũng lạnh lùng khiêu khích lại không chút kiêng dè: “Lục tổng cũng chiếm đoạt cái người khác thích đấy thôi? Hơn nữa bỗng nhiên mò tới đây vào giờ này, có gì khác với hành động tự tiện xông vào cưỡng ép của tôi đâu?”

“Làm sao giống nhau được?” Lục Đông Thâm cười nhạt, nhưng đáy mắt không một chút ấm áp. Anh tiến lên, trước hết vươn cánh tay dài ra kéo Tưởng Ly đứng dậy, rồi chỉnh lại cổ áo hơi mở của cô ra một cách tự nhiên: “Cùng là chiếm đoạt thứ người khác thích thì cũng chia ra chiếm đoạt được và không chiếm đoạt được. Nếu tôi đã có may mắn được trở thành người phía trước, thì Tôn thiếu dĩ nhiên phải làm người phía sau. Thế nên, tôi không có cái gọi là tự tiện xông vào cưỡng ép.”

Nói tới đây, cánh tay của Lục Đông Thâm vòng qua ôm chặt eo Tưởng Ly: “Nói một cách khác, tôi tới gặp bạn gái của mình, một việc quá chính đáng phải không?”

~Hết chương 113~