Gin nghe tới đây, lòng bỗng trở nên lo lắng “Sao mà...cái cậu đó là con người gì vậy...?” Joyce tiếp lời khi nhận ra sự thay đổi trên khuôn mặt gợi cảm của Gin “May là, bạn bè của em ấy kịp tới cứu, không là em của anh... Nhưng mà, cậu ta không phải là người lên kế hoạch đó. Người đúng đằng sau chuyện kinh khủng đó, là một cô gái rất đẹp. Cô ấy thích cậu bạn trai của em gái anh, nhưng do cậu bạn trai đó không có tình cảm lại, thế là, cô gái đó nghĩ ra kế hoạch để trả thù. Thật nhẫn tâm...em nhỉ?” “Vâng...đúng vậy ạ...”
Gương mặt Gin tái rõ thấy. Hình như, cô đã nhận ra ý của Joyce rồi. Joyce ngồi dậy, vuốt lấy mái tóc của Gin “Anh thật sự rất sốc, sao em lại...Nigi đã làm gì có lỗi?” Đôi mắt Gin trở nên rưng rưng “Tại...tại vì...nếu cô ấy không xuất hiện...thì em đã...” Nước mắt cô bắt đầu rơi “Lẽ ra, Fuu đã là của em rồi... Cô ta thì có gì chứ, sắc đẹp, tiền tài, địa vị, danh tiếng...đều thua...” “Em không được phép xúc phạm em ấy!” Joyce nãy giờ cố kìm nén cơn tức giận bên trong. Đến giây phút này rồi, Gin cũng không chịu tỏ ra có lỗi hay hối hận gì. Nắm tay anh nắm chặt, đấm vào giường một cái mạnh. “Em tưởng chỉ có mình em có sắc đẹp, địa vị, tiền bạc và cả danh tiếng thôi ư?” Anh nói rồi, khoác lên chiếc áo của mình rồi hậm hực bước đi. Tại sao chứ, tại sao đến giờ phút này rồi mà cô ta vẫn chưa biết nhận lỗi. Chỉ cần Gin chịu sai và tỏ ra ăn năn, anh chắc chắn sẽ có cách hòa giải sự bất đồng giữa hai bên. Vậy mà...cô làm anh thất vọng quá. Tại sao chứ...cứ nghĩ là, mình đã tìm được một người con gái để dành tình cảm cho, sau sự việc đau lòng đó, thế mà... Tim anh lại đau nhói. Một người như anh, luôn cố học hành thật tốt, làm việc để trở thành người thành đạt, nhưng sao lại không thể có một cuộc tình yên ổn. Trong tình huống này, anh không thể nào chọn Gin được. Nigi là đứa em gái duy nhất của anh, là người nhà anh, là người con gái anh yêu quý nhất. Lí do, đơn giản là tình máu mủ thôi. Anh hoàn toàn không thể chấp nhận một người chị dâu mà lại căm ghét Nigi của anh. Lúc nào, lựa chọn cũng mang lại đau đớn cả. Anh ghét cảm giác này. Anh rời khỏi quán Bar, tìm đến một quán rượu khác. *Mấy bứa trước do tác giả không đăng nhập vào nick được nên không up chap được T^T cứ tưởng mất nick luôn rồi, hên quá >< Mình quay lại đâyyyyy *
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[18+] Đồ Biến Thái! Tránh Xa Tôi Ra!
Chương 183: Tái
Chương 183: Tái