“Woahhhh! Ra đây là nhà anh à!?” Nigi kêu lên khi cùng Fuu bước vào căn trọ nhỏ bé của anh. “Là nhà trọ” Fuu phủ định lại câu nói lúc nãy của cô nàng “Thì cũng là nhà” Bướng bỉnh, Nigi chẳng chịu thua. Đó chỉ đơn giản là một căn phòng nhỏ, còn nhỏ hơn cái phòng khách của cô, mà trông cũng không được đầy đủ lắm. Đơn sơ, và rất ư là đạm bạc. Nhưng nhờ rằng Fuu luôn giữ căn phòng gọn gàng ngăn nắp nên khi nhìn vào, nó không quá là xập xệ. “Em soạn giúp anh mấy bộ đồ trong tủ kia, anh đi báo với bà chủ” Nigi gật gù rồi tức khắc xoăn tay áo lên làm việc. Với cô, đã sống tự lập một mình từ lúc ba mẹ rời đi thì chuyện này như bình thường thôi. Lấy từng chiếc áo cái quần ra, cô gấp lại gọn gàng rồi bỏ vào mấy chiếc bao ni lông đã chuẩn bị trước. “Ngăn này là...” Cô ngượng chín mặt khi mở ngăn tủ đồ lót của anh ra. Đúng lúc, anh mở cửa bước vào “Anh về rồi” khiến cô phải bật dậy đi ra chỗ khác, miệng ấp úng “Chỗ đó...anh tự dọn đi nha!” Nhìn tình hình thế kia, Fuu hiểu chuyện, bật cười “Thấy bao nhiêu lần rồi mà vẫn còn ngại à?” “Kệ tôi ahhhh!” Vừa trêu chọc vừa dọn dẹp, không lâu sau cả hai đã hoàn tất việc soạn đồ để dời đi. Hai cô cậu ngồi dựa vào góc tường, thở ra nghỉ ngơi. “Cơ mà, còn cái nệm này...” Nigi chỉ tay vào cái nệm nhỏ ở góc phòng kia, chắc là nệm ngủ của anh rồi. “Cái này, là của nhà trọ” “À” Chợt, anh bò tới ngồi trên cái nệm nhỏ mà trông có vẻ mềm mại đó, ngoắc tay liếc mắt ám hiệu muốn cô tới chỗ anh. Ngây ngô, Nigi làm theo điều anh muốn ấy, cô còn chưa kịp ngồi xuống thì đã bị anh kéo vào người, ôm ấp “Cũng lâu rồi nhỉ?” Fuu hôn lên đôi gò má ửng hồng đó, rồi nhẹ nhàng âu yếm lấy cơ thể cô gái. “Lâu...lâu gì cơ?” Nigi khẽ kêu lên khi anh liếm lưỡi trên chiếc cổ của cô rồi nhẹ lướt xuống vùng ngực “Lâu rồi, kể từ khi anh cố kìm chế bản thân” Nói rồi, anh đè cô xuống, không ngần ngại gỡ từng cúc áo của cô nàng ra. Nâng niu lấy bầu ngực vốn đã được xem là của anh, anh không ngừng kích thích cô bằng những cái nựng nhẹ nhàng mà run người ấy.
“Pính poong” Chợt tiếng chuông cửa vang lên. Cả hai lật đật chỉnh chu quần áo ngồi bật dậy. Fuu bước ra mở cửa thì có một cô gái nhào đến ôm chầm lấy anh chàng “Fuu ahhhhh! Em sẽ dọn đi à!!???” Sự thân thiết của cô gái lạ mặt đó khiến Nigi ngỡ ngàng không thốt lên được lời nào. Vòng tay đó vẫn không buông lấy anh, cô gái tiếp tục vặn vẹo “Không có em chị buồn lắm đó! Rồi sau này ai qua sửa bếp cho chị nữa ahhhhhhhh” Cô gái đó, lớn tuổi hơn anh à, mà hình như là, hàng xóm thì phải. Đẩy cô ra, Fuu trầm giọng “Thì chị phải biết bảo quản đồ hơn đi” “Cơ mà...” Cô bỗng ngừng lại khi phát hiện ra có sự hiện diện của Nigi trong căn phòng ấy. “Cô bé! Em là bạn gái cậu ta à?” Chớp nhoáng, chị ấy đã xuất hiện ngay trước mặt cô “Đáng yêu quá!!!” Chị khen mà cô thấy ngại ra mặt “Em...cảm ơn ạ” “Hì hì,thôi chị về để hai đứa còn hủ hỉ, nhỉ?” Bà chị liền cười tinh quái “Qua để chào em thôi! Cung hỉ nhé!” Nói rồi, cô nàng chạy vọt ra khỏi cửa, vẫn không quên vẫy tay tạm biệt.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[18+] Đồ Biến Thái! Tránh Xa Tôi Ra!
Chương 119: Dọn nhà
Chương 119: Dọn nhà