TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[18+] Đồ Biến Thái! Tránh Xa Tôi Ra!
Chương 98: Phát hiện

Sáng, sau khi tạm biệt ba mẹ, Nigi chạy vội đi đến trường. Có dáng người quen quen đứng ngay trước cửa ga. Chẳng còn ai khác, là Fuu đứng đợi Nigi từ nãy giờ. Cô nhe răng cười trước khuôn mặt lạnh lùng của anh. “Ấy chết, em quên mang đồ cho anh rồi!” “Vậy tối nay anh qua tiếp” Khuôn mặt không cảm xúc của anh thốt lên không do dự. “Cơ mà...em sợ họ nghi ngờ mất...” Đúng thật là, Nigi vẫn cảm thấy lo nếu như để cho ba mẹ biết chuyện giữa hai người, càng lo hơn nữa vì hôm qua lỡ nói dối họ mất rồi. Nhìn đôi mày bối rối của cô, anh cũng thông cảm “Vậy đi làm về anh ghé qua rồi em quăng đồ xuống được rồi”

Tan học, hai người chào biệt nhau ở sân ga. Nhảy chân sáo vui vẻ về nhà, Nigi không biết rằng, mọi chuyện không êm xuôi như cô tưởng. Mở cửa “Con về rồi đây!”, cô thấy hơi chột lòng khi ba mẹ đều ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế sofa với vẻ nghiêm túc đến đáng sợ. “Nigi, con vào đây” Tiếng ba cô ra lệnh khiến cô sợ hãi. Hình như là, không ổn rồi. Gương mặt họ vẫn không thay đổi, pha lẫn giữa giận dữ và chút buồn phiền. Chắc chắn là, không ổn rồi. Ba cô kêu “Nigi” “Dạ?” Nigi lòng thom thóp đáp. Ông giơ lên một bộ đồng phục nam sinh, gằng giọng hỏi “Của ai đây?” Nigi lập tức đứng hình. Đó là bộ đồng phục của Fuu kia mà, sao ba lại có được nó. Siết chặt chiếc nệm sofa, Nigi ráng tìm đường giải thích “À cái đó...” Chưa kịp dứt lời thì ông đã chen vào, đồng thời giơ ra thêm một cái quần lót nam “Còn cái này nữa, là sao?” Lần này, Nigi hoàn toàn bị bí thế, không biết giải thích đường nào.

Fuu vừa làm xong, đang trên đường về, điện thoại anh bỗng reo lên “Alo?” “Fuu à...anh...làm việc xong chưa?” Nghe giọng cô thế, hẳn là có chuyện gì rồi. Anh bình tĩnh trả lời “Vừa xong, đang trên đường đến nhà em” “Vậy à, vậy anh vào nhà luôn nha” Nghe tới đây thôi, Fuu cũng hiểu ra chuyện gì rồi. “Ừ!” Câu trả lời dứt khoát ngắn gọn không một chút lo sợ.

Fuu bấm chuông, Nigi lặng lẽ chạy ra mở cửa cho anh bước vào trong không khí trầm đi trông hẳn so với ngày hôm qua. “Chào hai bác!” Fuu vẫn giữ bình tĩnh chào hỏi ba mẹ Nigi. “Ừ, cháu ngồi đi” Fuu ngồi xuống theo yêu cầu của bác trai. Ông tiếp tục lên tiếng “Chắc cháu cũng hiểu lí do bác gọi tới đây rồi phải không? Vậy, hai đứa mau giải thích đi.”