Để thõa mãn sự tò mò của Nigi, Fuu buộc gật đầu đồng ý trong khi cô cứ nài nỉ được đến căn trọ nhỏ của anh. Lúc đầu hí hửng thế thôi, khi được tận mắt trông thấy căn phòng trọ bé xíu cũ rích của anh, cô thắt tim lại. Đây là một căn nhà ư, kích thước của nó chỉ bằng với cái phòng ngủ của cô mà mọi sinh hoạt đều được dồn vào đấy hết. Nó trông hoang trống quá, cũng đúng thôi, mấy nay anh ấy đều ở nhà cô mà. Một mình không người thân, sống tự lập trong “ngôi nhà” chỉ vỏn vẹn vài mét vuông, Nigi vừa cảm thông, vừa mang lòng khâm phục chàng trai mình yêu. “Hay là...anh dọn sang ở nhà em luôn đi” Nigi nói trong sự ngỡ ngàng của Fuu “Chứ, ở đây rồi anh lại phải tốn sức trả thêm tiền trọ, hay cứ dọn qua ở với em, cho nó khỏi bị cô đơn!” Fuu không nói, anh im lặng, nhưng cũng thầm đồng ý. Anh không dám gật đầu dù rất muốn vậy, là vì...
Nigi mở cửa nhà bước vào thì thấy hai đôi dép được đặt ngay ngắn trước lối ra vào. Đó chính là điều mà Fuu lo lắng, ba mẹ của Nigi rất có thể sẽ về thăm cô bất ngờ, cuối cùng cũng đã xảy ra. Nigi hoảng cả lên, dù là mạnh miệng bảo anh ở chung với cô, nhưng cô chưa kịp thương lượng với ba mẹ từ từ xem sao. Đột ngột quá, cô sợ, liền ra hiệu với Fuu. Hiểu ý cô nàng, anh chàng không nói gì, lẳng lạng bước ra ngoài. Đứng dựa người vào cửa, Fuu có thể nghe rõ tiếng kêu lên vui sướng của Nigi sau một thời gian dài không gặp ba mẹ. Có lẽ họ đang ôm nhau thắm thiết lắm. Anh cũng thấy vui vì cảm nhận được sự hạnh phúc của Nigi, nhưng, không hiểu sao, dù không muốn, anh vẫn cảm thấy ghen tị với cô, cảm thấy bản thân mình, thật trống trải, thật cô đơn.Nigi hòa vào không khí vui vẻ chào đón ba mẹ về với bữa tối thịnh soạn do cả ba người tự tay nấu và thưởng thức. “Con gái! Học ở đây sao rồi?” “Dạ đều ổn ạ! Vẫn giữ được điểm tốt hè hè!” “Bố mẹ cứ lo mãi là con sẽ lười biếng rồi chẳng chịu ăn uống, nhưng xem ra con trông vẫn hồng hào khỏe mạnh, thế là tốt rồi!” Nhe răng cười mà Nigi thấy nhức nhói trong bụng. Cũng đã tới giờ đi làm thêm về của Fuu rồi, không biết anh ấy có gì ăn không nữa. Hạ đũa, Nigi hỏi “Ủa ba mẹ ở đây tới khi nào ạ?” “Một tuần con, chỉ về thăm con xíu thôi chứ công việc bên đó nhiều lắm!” “Anh hai không về ạ?” “Anh con sau kì thi sắp tới sẽ về, nó cũng nhớ con lắm” “Hứ, ai thèm nhớ anh ta chứ!” Anh em hai người vẫn vậy, mặt ngoài lúc nào cũng trêu ghẹo nhau rồi giận hờn, nhưng thật ra sâu trong thâm tâm, họ thương nhau quý nhau lắm, quan tâm lo lắng cho nhau từng ly từng tí. Trong lúc Nigi với mẹ đang dọn chén dĩa thì ba cô trầm giọng nghiêm khắc hỏi “Mấy bữa nay có thằng nào bén mảng tới đây ăn ngủ chung không?” Như bị đi guốc trong bụng, Nigi chợt đứng ra một hồi, rồi cô quay mặt giả vờ ngoan hiền trả lời “Làm gì có ba ơi!” “Ừ, tốt nhất là thế! Con gái lớn phải biết giữ thân mình đi!” Nghe lời ba dặn dò mà sao bản thân cô tự kiểm điểm chính mình vậy, chuyện giữa cô và Fuu mà lộ ra, không biết cô có còn được nguyên vẹn không.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[18+] Đồ Biến Thái! Tránh Xa Tôi Ra!
Chương 95: Ba mẹ về!
Chương 95: Ba mẹ về!