TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thứ Nữ Hữu Độc
Chương 204: Đối chọi gay gắt

Bạch Chỉ, Mặc Trúc lo lắng nhìn Lí Vị Ương đối xử khắc nghiệt, lạnh lùng với Lí Mẫn Đức. Nếu đối với người khác các nàng có thể hiểu nhưng người này.....lại là người luôn thân cận với tiểu thư: tam thiếu gia.

Lí Mẫn Đức không tức giận, ngược lại vẻ mặt ôn hoà nói: "Vị Ương, trà này lạnh rồi, ta rót cho nàng một ly khác được không?"

Lí Vị Ương lạnh lùng nói: "Lí Mẫn Đức, ta thật sự chịu hết nổi ngươi! Ngươi luôn quấn quít lấy ta không thấy phiền sao? Ngươi không phiền nhưng ta khó chịu! Mỗi lần nhìn mặt ngươi là ta lại hối hận lúc trước vì sao lại đi cứu ngươi chứ!"

Không, lời này không phải là điều nàng nghĩ, nàng chưa bao giờ nghĩ như thế. Nàng chưa từng hối hận, không chỉ như thế, thậm chí nàng còn rất cảm động, vui sướng vô cùng. Lí Mẫn Đức luôn luôn làm bạn bên cạnh nàng, điều này không có gì quan trọng bằng.

Lí Mẫn Đức lại vô cùng bình tĩnh, thậm chí vẫn không tức giận: "Vị Ương, ta sẽ không đi, mặc kệ nàng nói gì đi nữa."

Lí Vị Ương cười lạnh một tiếng, nói: "Từ trước ngươi đã luôn ỷ lại ta, giờ ngươi có thế lực của mình, có ám vệ, nhưng ngươi vẫn cứ như con cún con đứng bên cạnh ta. Sự ỷ lại này của ngươi chẳng qua chỉ là theo bản năng, ngươi sợ hãi phải đối mặt với thế giới bên ngoài, sợ phải đối mặt với kẻ thù của ngươi. Mạnh miệng nói muốn ở bên cạnh ta, nhưng căn bản là vì trốn tránh trách nhiệm, trốn tránh thù hận, ngươi vĩnh viễn là một đứa nhỏ không thể trưởng thành!"

Lí Mẫn Đức sợ run một hồi, sự bi thương xuất hiện rất sâu nơi đáy mắt, nhưng trên mặt vẫn là vẻ tươi cười: "Vị Ương —— "

Lí Vị Ương ngữ khí lạnh hơn: "Ngươi chờ ta động tâm với ngươi sao? Đây là điều không thể nào! Cho dù là mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm, hoặc cả đời này ta vẫn sẽ không thích ngươi, ta vĩnh viễn chỉ thương hại ngươi mà thôi! Nhưng ngươi lại được voi đòi tiên, cuối cùng khiến ta mất hết nhẫn nại, mất luôn cả chút áy náy, khiến ta nhìn thấy ngươi là cảm thấy phiền chán! Cho nên, thừa dịp ta còn chưa đuổi ngươi đi, ngươi nên tự động biến đi!"

Không, tất cả không phải sự thật, nàng không nghĩ như vậy. Nhưng nàng hi vọng hắn có cuộc sống của chính mình, không cần đi theo một người lòng đầy hận thù như nàng, lãng phí thời gian trên người nàng. Không đáng, thật sự không đáng!

Lí Mẫn Đức: "Không, ta thích ở bên cạnh nàng, cho dù..."

Lí Vị Ương cắt ngang lời hắn, thanh âm càng thêm lãnh khốc: "Tốt lắm, rốt cuộc ngươi khiến ta mất đi một chút nhẫn nại cuối cùng rồi! Ta thật sự không muốn nói thêm một câu nào nữa với ngươi, bởi vì cho dù nói thế nào ngươi cũng không hiểu!"

Lí Mẫn Đức sửng sốt, đột nhiên nhoài người ra, như muốn kéo chăn gấm cho Lí Vị Ương, nhưng hắn còn chưa chạm tới mà tay nàng đã đẩy hắn ra. Móng tay nàng thật sắc nhọn, cổ hắn lập tức hiện ra một vết máu nhàn nhạt.

Đáy mắt Lí Vị Ương lướt qua một tia thương tâm, nhưng lập tức xoay mặt đi, quát hắn như không thể chịu đựng thêm: "Mau đi ra!"

Lí Mẫn Đức sửng sốt tại chỗ, cả người đờ đẫn.

Hắn nhìn nàng, trong ánh mắt trừ bi thương còn có thống khổ, nhưng hắn lại không nói một lời, chỉ lẳng lặng đứng một lát rồi mới chậm rãi đi ra ngoài.

Bạch Chỉ ngồi xổm xuống, cẩn thận dọn dẹp những mảnh vỡ nhỏ trên đất, Mặc Trúc lại đứng mím môi, không nói gì. Lí Vị Ương nâng ánh mắt, nhìn chằm chằm bộ dáng muốn nói lại thôi của Mặc Trúc, giọng nàng lạnh lẽo: "Ngươi muốn nói gì?"

Mặc Trúc cúi đầu: "Nô tì không dám."

Lí Vị Ương không để ý đến nàng, xoay người, nhìn vách tường, âm thanh lạnh lùng: "Đều đi ra ngoài đi!"

Mặc Trúc còn muốn nói gì, Bạch Chỉ lại kéo tay nàng, ý bảo nàng không cần nhiều lời. Mặc Trúc cắn môi, dậm chân xoay người đi. Bạch Chỉ lại thở dài một hơi, thấp giọng nói: "Tiểu thư, tội gì người phải làm thế?"

Khi nàng cho rằng Lí Vị Ương sẽ không trả lời, lại nghe thấy thanh âm nàng nhẹ nhàng truyền đến: "Bạch Chỉ, ai ở bên cạnh ta, hình như đều không có kết cục gì tốt. Ngươi thấy đúng không?"

Bạch Chỉ sửng sốt, vội vàng nói: "Tiểu thư nói gì đó? Người suy nghĩ nhiều rồi! Mọi chuyện hôm nay chỉ là điều ngoài ý muốn."

"Đúng vậy, có lẽ là ngoài ý muốn, có lẽ là không liên quan đến ta, nhưng nếu thật sự có liên quan thì sao? Có lẽ ông trời đang cảnh cáo ta, ta là một người không hiền lành phúc hậu. Một khi đã vậy thì sao còn để Mẫn Đức làm bạn bên ta cơ chứ?"

Bạch Chỉ nghe nàng nói, không khỏi đau lòng nhỏ giọng gọi: "Tiểu thư."

Lí Vị Ương nhẹ nhàng cười: "Ta không sao." Dừng một chút, nàng lại đột nhiên lên tiếng hỏi: "Vừa rồi có phải ta rất quá đáng không?"

Trong ánh mắt Bạch Chỉ hàm chứa một tia lệ quang: "Tiểu thư..."

Đã ra quyết định thì sẽ không do dự, Lí Vị Ương nhịn đau, nói: "Ta vì tốt cho hắn."

Trời đã hừng sáng, trong phòng lúc này chỉ thấy Lão phu nhân đang đếm phật châu tụng kinh, Lí Mẫn Khang thì ôm thi thể Tôn Duyên Quân không cho ai chạm vào, quản gia cúi đầu không ngừng nói: "Xin nhị thiếu gia nén bi thương, thi thể còn phải nhập quan, cũng không thể cứ để như vậy."

Nhị phu nhân túm tay áo Lí Mẫn Khang: "Hài tử ngốc, buông tay đi. Thê tử của con dù sao cũng đã chết rồi, con tội gì phải làm như vậy?" Trong lòng nàng nghĩ, thê tử không còn thì cưới người khác, đau lòng rồi tổn hại thân thể thì biết làm sao bây giờ? Nàng chỉ có một đứa con, sao có thể để hắn gục ngã theo thê tử được? Chẳng qua, lần này Lí Mẫn Khang không hề để ý đến nàng, ánh mắt đau đớn nhìn chằm chằm vào Tôn Duyên Quân.

Lão phu nhân chậm rãi thở dài một hơi, ánh mắt cháu dâu mở to, cháu trai muốn khép mắt nàng lại nhưng không làm được, đây là chết không nhắm mắt a. Rốt cuộc kẻ nào ác độc đến vậy, dùng thủ đoạn hung tàn như thế quả thật giống như là có ý định trả thù. Rốt cục cháu dâu có tử thù với ai? Lão phu nhân nghĩ, không khỏi lắc lắc đầu.

Nhị phu nhân còn nói: "Đây là do Quân nhi, đứa nhỏ này không có phúc. Trước đây ở cùng chúng ta cũng không để nàng chiu oan ức —— con mau đi nghỉ ngơi đi, ta sẽ sai người chuẩn bị chút ngải thảo xua ma quỷ cho con. Dù sao nàng cũng là người chết, con kề bên nàng lâu như vậy, thật sự là điềm xấu ——" Nói ra lời này, tất cả mọi người kể cả ma ma hay nha đầu của Tôn phủ và Lí phủ đều trợn mắt nhìn Nhị phu nhân.

Nhìn Lí Mẫn Khang không có phản ứng, Nhị phu nhân nhẫn tâm, nói: "Người đâu, kéo Nhị thiếu gia ra cho ta." Lập tức có bốn gã tiến lên ép buộc kéo Lí Mẫn Khang ra ngoài. Lí Mẫn Khang liều mạng giãy dụa, nhưng dù sao cũng là thư sinh yếu ớt, không tránh thoát được những gã nô tài cao lớn thô kệch, trên mặt nước mắt giàn giụa, hoàn toàn không thấy bộ dáng đoan chính ngày xưa, trong phòng thành hỗn loạn.

Đúng lúc này, mọi người đột nhiên nghe thấy một giọng nữ thanh lãnh: "Tất cả dừng tay!" Bọn họ nhìn ra ngoài cửa, thấy Lí Vị Ương gương mặt không biểu cảm, trên người mặc xiêm y trắng trong thuần khiết, đương nhiên là vừa mới thay đổi, nàng lạnh lùng thốt lên: "Nhị thiếu phu nhân vừa mới qua đời, các ngươi ở trong này làm loạn cái gì!"

Nhị phu nhân mắt lạnh nhìn nàng: "Ta nói này Quận chúa, ngươi chạy đến đây làm gì! Chuyện của phòng ta cần An Bình quận chúa đến hỏi sao? Ngươi không cần làm điều thừa!"

Trên mặt Lí Vị Ương xẹt qua một tia cười lạnh, "Nhị thẩm, ngươi rảnh rỗi đi náo loạn trong này, không bằng ngẫm lại xem nên giải thích cho Tôn tướng quân và Tôn phu nhân thế nào cho thỏa đáng! Nữ nhi nhà người ta đang yên lành, gả lại đây chẳng được bao lâu đã chết thảm, ngươi phải giải thích thế nào đây!"

Sắc mặt Nhị phu nhân trong chốc lát trở nên vô cùng khó coi. Đúng vậy, chuyện này thật sự không tốt, Tôn gia bên đó cũng không phải là quả hồng mềm dễ bắt nạt, bọn họ tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua! Nàng nghẹn họng, sau đó lắp bắp nói: "Thế nào... giải thích thế nào, rõ ràng là do nữ nhi nhà hắn không tốt, không biết trêu chọc người nào bên ngoài. Giờ xảy ra chuyện thế này, ta còn chưa trách họ dạy dỗ ra loại nữ nhi như thế, làm bại hoại thanh danh nhà ta!"

Nụ cười của Lí Vị Ương trở nên vô cùng lạnh lẽo, quay đầu hỏi quản gia: "Nghe thấy nhị phu nhân nói gì chưa? Nếu người Tôn gia tới, ngươi hãy kể lại rõ ràng tất cả cho họ nghe. Hơn nữa những lời này đều do Nhị phu nhân nói."

"Lí Vị Ương, ngươi đừng quá kiêu ngạo!" Sao có thể kể ra cho Tôn gia biết được. Tôn đại nhân là võ tướng, tức giận lên là có thể chém đứt đầu nàng! Nàng nghĩ đến đây, vẻ mặt không khỏi giận dữ nói.

Lí Vị Ương quay đầu nói với Lão phu nhân: "Lão phu nhân, người thấy sao?"

Lão phu nhân chậm rãi xoay xoay phật châu trong tay, thản nhiên nói: "Lão nhị gia, ngươi không nên nói năng bậy bạ. Vừa rồi ngươi náo loạn khiến ta rất đau đầu, nếu còn không biết nặng nhẹ như vậy thì chuyển ra ở riêng đi."

Sắc mặt Nhị phu nhân từ hồng chuyển sang trắng rồi lại trở nên xanh như đít nhái, gần như nói không nên lời. Hành động vừa rồi của nàng đã khiến cho nhiều người tức giận, không ai chịu mở miệng nói giúp nàng một câu, ngay cả nữ nhi Lí Thường Như cũng bị dọa khiếp sợ. Nhị phu nhân mờ mịt nhìn một vòng, không tìm thấy người của mình, nàng đột nhiên hiểu được, ở trong nhà này Lí Vị Ương đã tới mức một tay che trời. "Được! Được! Các ngươi tự xử lý đi! Ta sẽ không bao giờ quản nữa!" Nàng vung tay áo, bước về phía cửa.

"Nương!" Lí Thường Như gọi một tiếng, nhìn thoáng qua vẻ mặt lão phu nhân, lại không dám gọi nương mình quay trở lại.

Lí Vị Ương lạnh lùng nhìn bóng lưng nàng, ngược lại nhìn về phía nhị ca Lí Mẫn Khang. Khóe mắt hắn còn đọng nước mắt ——lưng đã còng xuống, thoạt nhìn như già đi mười tuổi. Trong phòng này, hắn yêu thương ái thê nhất nên hắn mới là người bi thương nhất. Người khác nhìn thì thấy Lí Mẫn Khang đáng thương, nhưng Lí Vị Ương lại không nghĩ vậy. Tôn Duyên Quân lựa chọn hắn là đã phó thác cả đời cho hắn, giờ phút này hắn chỉ biết bi thương khóc lóc, thậm chí không muốn đi điều tra hung thủ. Nàng lắc lắc đầu, chung quy là nam nhân vô dụng.

Nàng đi đến bên giường Tôn Duyên Quân, vươn tay, khép lại ánh mắt thay nàng. Nhưng khi tay nàng rời đi, ánh mắt Tôn Duyên Quân vẫn còn mở to. Lí Vị Ương thản nhiên nói: "Nhị tẩu, ta nhất định sẽ tra ra hung thủ, báo thù cho tẩu." Nói xong, nàng lại nhẹ nhàng vuốt mắt Tôn Duyên Quân.

Lúc này, ánh mắt Tôn Duyên Quân nhắm lại như một kì tích.

Mọi người nhìn mà trợn mắt há mồm, vừa rồi bọn họ đã thử nhiều cách nhưng vẫn không được. Lí Vị Ương lại có thể khiến Tôn Duyên Quân nhắm mắt, chuyện này chứng minh điều gì? Lí Mẫn Khang giật giật môi nhưng cũng không nói cái gì...

Trời còn chưa sáng, tin dữ đã truyền khắp các nhà. Tôn tướng quân thương ái nữ, tự mình tiến cung thỉnh cầu hoàng đế, hoàng đế hạ lệnh ban thưởng nàng là tam phẩm thục nhân. Cứ như vậy, quy chế tang lễ lập tức tăng cao, nguyên một con phố xếp hàng chờ viếng Tôn Duyên Quân trước Lí phủ.

Đúng lúc này, Lí lão phu nhân lại đột nhiên bị bệnh, suốt đêm nói mơ thấy Tôn Duyên Quân, lại mơ thấy lão thừa tướng đã qua đời, buổi sáng tỉnh dậy khóc thương thảm thiết, cho nên bệnh càng trầm trọng. Hiện tại toàn bộ Lí gia là tình cảnh mây đen mù sương. Lí Vị Ương hiểu, bây giờ Lí lão phu nhân tuổi lớn, còn không biết có thể chống đỡ bao lâu. Nếu giờ bà qua đời, Lí Tiêu Nhiên gặp đại tang, còn không biết sẽ mang đến chuyện xấu thế nào với toàn bộ cục diện nữa.

Cho nên, có thể nói Lí Tiêu Nhiên là người sốt ruột nhất Lí gia. Thậm chí hắn không đi xem tang sự Tôn Duyên Quân mà ngày đêm chờ đợi trước giường bệnh Lí lão phu nhân. Lí Vị Ương và La ma ma nói chuyện xong, vừa vặn gặp Lí Tiêu Nhiên u sầu đi ra, giờ phút này trông hắn như già đi rất nhiều, lưng hơi khom, giương mắt thấy Lí Vị Ương, than một tiếng: "Ta đã phân phó tìm đại phu tốt nhất, đáng tiếc đều không có tiến triển gì."

Lí Vị Ương nhìn thoáng qua Lí Tiêu Nhiên, chậm rãi nói: "Phụ thân, lão phu nhân tuổi lớn, bệnh đau đầu nhức óc đều là bình thường, ngươi cũng không cần quá lo lắng."

"Ta biết." Thái y cũng nói, thân thể lão phu nhân nghỉ ngơi cho tốt thì sẽ không có vấn đề gì lớn. Nhưng hắn luôn lo lắng lão phu nhân mà đi thì tương lai của bản thân... Cho nên dù thế nào cũng phải để lão phu nhân sống lâu thêm mười năm hai mươi năm. "Vị Ương, giờ mẫu thân ngươi chuyện gì cũng mặc kệ, chuyện trong nhà ngươi cần để tâm. Tuy ngươi còn trẻ tuổi nhưng cũng đến lúc nên lập uy." Hắn nói chậm rãi giống như nói chuyện nhà, dừng một chút lại nói: "... Ta đã quên chuyện ngươi đi hòa thân, dù sao trong lòng ngươi cũng không chịu —— "

"Tâm tư phụ thân." Lí Vị Ương khẩu khí lãnh đạm, "Nữ nhi đương nhiên hiểu."

Lí Tiêu Nhiên híp mắt, đánh giá Lí Vị Ương một chút. Nữ nhi này, càng ngày hắn càng không hiểu... Hắn phát hiện ra, trong thời gian ngắn, nữ nhi này đã trở nên vô cùng quyết đoán, càng thêm lãnh đạm, ánh mắt kia cũng càng thêm thâm trầm. Hắn chưa từng thấy một chút ngây thơ hồn nhiên ở nàng, tận đáy mắt nàng vẫn là xoáy đen không thấy đáy —— dường như không ai có thể đoán được suy nghĩ của nàng. Hắn rũ mắt, thở dài một hơi, "Phụ thân chỉ còn trông chờ vào ngươi thôi."

Lần đầu tiên hắn nói những lời này, từ trước hắn luôn hăng hái như vậy, không để Lí Vị Ương vào mắt. Nhưng bây giờ trông hắn như một lão nhân gần đất xa trời rồi. Thực ra hắn mới chỉ hơn bốn mươi tuổi mà thôi, mà lại có vẻ tâm sự trùng trùng như vậy, từng bước gian nan.

Lí Vị Ương mỉm cười, nói: "Đúng vậy, phụ thân."

Tang lễ Tôn Duyên Quân được làm rất long trọng, nhìn mặt mũi của Lí Tiêu Nhiên và Tôn tướng quân, có không ít nhà phú quý đến viếng. Vĩnh Ninh công chúa là khách mời thứ nhất ngoài ý muốn. Dựa theo cấp bậc, thân phận Tôn Duyên Quân như vậy, căn bản Vĩnh Ninh công chúa không cần thiết đến viếng thăm. Không chỉ như vậy, cho dù phái người đến thăm hỏi cũng đã là cực kì khách khí rồi. Thế nhưng nàng tự mình đến, bỗng chốc tất cả mọi người đều không hiểu chuyện gì xảy ra, toàn bộ đứng ngẩn ngơ tại chỗ.

Thật ra Vĩnh Ninh công chúa tới là để gặp Lí Vị Ương, nàng phân phó người đến báo muốn gặp Lí Vị Ương.

Lí Vị Ương bắt nàng đợi nửa canh giờ mới bằng lòng gặp mặt. Hơn nữa, sắc mặt còn vô cùng lãnh đạm: "Công chúa tự mình đến đây quả là vất vả, xin mời ngồi."

Vĩnh Ninh công chúa thấy sắc mặt nàng không tốt, trong lòng có chút không yên, lại làm bộ điềm nhiên như không có việc gì, cùng nàng vào phòng khách. Nhưng khi tỳ nữ dâng trà, công chúa cũng không uống, chỉ chằm chằm nhìn Lí Vị Ương.

Lí Vị Ương đạm mạc nhìn nàng, nói: "Công chúa nhìn ta như vậy làm gì?"

Vĩnh Ninh cười nói: "Nơi này không tiện chuyện, chúng ta tìm chỗ khác —— "

Lí Vị Ương mỉm cười: "Công chúa, nơi này là phòng Lí gia đãi khách, có cái gì không thể nói nha?"

Vĩnh Ninh công chúa cắn răng, nói: "Vị Ương, đến bây giờ Yến Vương điện hạ còn không trở về."

Lí Vị Ương nhíu mày, nói: "Ồ, như vậy hôm nay công chúa đến đây không phải vì phúng viếng, mà là vì hôn phu tương lai sao?"

Sắc mặt Vĩnh Ninh trở nên có chút khó xem: "Lí Vị Ương, ngươi không cần giả bộ hồ đồ, ta chỉ là —— "

Lí Vị Ương thản nhiên tiếp lời: " Chỉ là công chúa lo lắng Vị Ương làm hại Yến Vương điện hạ mà thôi."

Hô hấp Vĩnh Ninh có chút dồn dập: "Hắn là Yến Vương của Việt Tây, nếu ngươi làm gì hắn, ngươi phải giải thích với Việt Tây như thế nào? Bây giờ liên minh vừa mới thành công, ngươi làm vậy là muốn phá vỡ hiệp ước sao?"

Lí Vị Ương mỉm cười, nói: "Công chúa, ngươi luôn miệng đều nói tới hoà đàm, nhưng nếu ngươi thật sự quan tâm đến quan hệ hai nước thì sẽ không giúp Nguyên Dục lừa ta vào bẫy, đây mới nguyên nhân phá hủy hoà đàm. Cho nên, ý của ngươi là —— chỉ cho phép quan quân phóng hỏa mà không cho phép dân chúng đốt đèn. Quả nhiên là miệng nam mô bụng một bồ dao găm."

Vĩnh Ninh công chúa rốt cục không che giấu được bình tĩnh: "Lí Vị Ương! Ngươi thật to gan! Ngươi cũng biết chỉ cần ta bẩm báo cho phụ hoàng và Thái hậu——".

Lí Vị Ương theo bản năng giật mình, giọng điệu lại vô cùng bình tĩnh: "Công chúa muốn nói, vì một nam nhân ngươi không tiếc bán đứng Đại Lịch, thậm chí vì báo thù riêng cho hắn mà gài bẫy ta... Ồ, ta quên mất, nhất định ngươi không biết, vì điều tra chuyện này mà Thất hoàng tử đã phá huỷ căn cứ tình báo của Việt Tây ở Đại Lịch, phát hiện ra một đám quan viên và tướng lãnh bán đứng Đại Lịch nữa. Ngươi nói xem, nếu chuyện này bị bệ hạ và Thái Hậu nương nương biết, liệu bọn họ có nghĩ ngươi vì hôn phu mà bán đứng quốc gia không? Đến lúc đó bọn họ còn đồng ý gả ngươi đi Việt Tây sao?"

Vĩnh Ninh công chúa chảy mồ hôi lạnh, nàng không biết có chuyện này. Nàng luôn nghĩ rằng Nguyên Dục chỉ muốn tìm Lí Vị Ương báo thù, còn căn cứ tình báo là thế nào? Chẳng lẽ vì lợi dụng nàng nên Nguyên Dục mới cố ý lấy lòng nàng? Nếu như thông tin này là thật thì hôn sự không thể thực hiện, nhưng nàng không muốn làm quả phụ một lần nữa! Nàng lấy lại bình tĩnh, thanh âm trở nên hòa hoãn: "Vị Ương, ngươi thông minh hơn người, Thất đệ đã từng nhiều lần khen ngợi ngươi. Ta không muốn là kẻ địch của ngươi, ta chỉ hi vọng có thể bình an gả tới Việt Tây. Coi như ta cầu xin ngươi, buông tha cho hắn!"

Vĩnh Ninh công chúa luôn cao cao tại thượng, chưa từng ăn nói khép nép như vậy. Nàng có thể làm Hoàng đế tức giận, bởi vì nàng hiểu rõ áy náy của ông ta, biết nhất định ông sẽ không tức giận với mình. Nhưng Lí Vị Ương thì không giống, Vĩnh Ninh công chúa biết đối phương là người rất thông minh, rất bình tĩnh, hơn nữa lại là con người vô tình. Chính hành động của nàng đã chọc giận đối phương, nếu bây giờ dùng thân phận của mình đe dọa, tuy nàng không sợ Lí Vị Ương làm gì mình, nhưng nàng sợ Nguyên Dục khó giữ được mạng.

"Vị Ương, ta biết ngươi chịu ấm ức, chuyện này —— ta nhất định sẽ bồi thường ngươi, chỉ cần ngươi buông tha Nguyên Dục. Ngươi có yêu cầu gì ta nhất định sẽ làm cho ngươi." Vĩnh Ninh trịnh trọng nói, Lí Vị Ương ý chí sắt đá, cầu xin càng không thể được, không bằng dùng điều kiện để trao đổi.

Lí Vị Ương nhắc nhở: "Công chúa, ngươi phải gả đi Việt Tây, hứa hẹn này của ngươi, thật sự dùng được sao?"

Vĩnh Ninh biết đối phương sẽ không đồng ý nếu mình không khiến nàng ấy tín nhiệm, lấy ra một khối lệnh bài từ tay áo: "Ta đi đâu cũng vẫn là công chúa Đại Lịch. Lí Vị Ương, ngươi giết Nguyên Dục chỉ là hả giận nhất thời, cũng không có gì tốt với đại cục. Nhưng nếu ngươi thả hắn, ta sẽ nợ ngươi một ân tình, cho dù mười năm hay hai mươi năm, bất cứ khi nào ngươi tìm đến ta, ta đều làm theo điều kiện của ngươi. Ta biết hiện tại ngươi luôn thuận buồm xuôi gió, nhưng trong tương lai dù là ai làm Hoàng đế, cũng đều là chuyện không tốt với ngươi. Tam đệ sẽ không bỏ qua ngươi, ngươi cũng không muốn Thất đệ, nhưng bọn hắn là nam nhân, hơn nữa khi quyền lực và địa vị cao lớn, một khi chọc giận bọn họ, đều không phải chuyện tốt? Có lẽ một ngày nào đó, ngươi sẽ cần ta trợ giúp."

Lí Vị Ương không hề động đậy, cũng không nhận khối lệnh bài.

Vĩnh Ninh công chúa lẳng lặng nhìn nàng, biết nàng đang cân nhắc, tiếp tục nói: "Ngay cả ngươi vĩnh viễn không cần tới, nhưng lưu lại một đường để lui thì có gì không tốt?"

Lí Vị Ương nở nụ cười, nàng chậm rãi nói: "Công chúa, lệnh bài chẳng qua là vật chết, có thể nói lên điều gì?"

Vĩnh Ninh cười lạnh một tiếng, nói: "Lí Vị Ương, ngươi quá coi thường ta. Đã hứa hẹn với ngươi, ta sẽ không bao giờ thay đổi. Nếu ta vi phạm lời thề, nguyện bị thiên lôi đánh xuống, vĩnh viễn trầm luân địa ngục, không có ngày xoay người!"

Người Đại Lịch thề là vì muốn tín nhiệm của người khác, chứng minh tâm địa của họ thực trong sáng. Lấy trời đất ra chứng minh cho lời thề của họ, cho thấy người này vô cùng lương thiện. Giao sinh mệnh cho thiên địa thần linh làm chứng, người bình thường tuyệt đối sẽ không vi phạm lời thề của mình, cũng tuyệt đối không tùy tiện nói lời thề. Nhưng Lí Vị Ương cũng không tin, Thác Bạt Chân có thể dễ dàng vi phạm lời thề của chính hắn, Vĩnh Ninh là tỷ tỷ hắn, chưa chắc đã là người giữ chữ tín. Huống chi nàng cũng không cần Vĩnh Ninh công chúa trợ giúp, căn bản không có nguyên nhân để lời thề tồn tại.

Nhưng Vĩnh Ninh nói đúng, hiện tại giết Nguyên Dục sẽ không có lợi với mình, còn có thể khiến Vĩnh Ninh công chúa nổi điên trả thù. Lí Vị Ương cũng không lo lắng nàng trả thù, chẳng qua nàng không thích lãng phí thời gian và công sức. "Được, ta đồng ý! Đến lúc ngươi rời kinh đô thì tân lang sẽ xuất hiện hoàn hảo, không tổn hao gì." Lí Vị Ương mỉm cười trả lời.

Vĩnh Ninh thở dài nhẹ nhõm, nàng tin tưởng Lí Vị Ương, sau đó nàng chậm rãi nói: "Như vậy, ta sẽ đợi tin lành." Nói xong, nàng đứng dậy rời đi, Lí Vị Ương đột nhiên nói: "Công chúa ở Đại Lịch nhiều năm, dựa vào hoàng đế bệ hạ chính là quan trọng nhất, giờ Việt Tây kết minh cùng Đại Lịch, công chúa có thể không lo đến bình an. Nhưng nếu có một ngày hai nước trở mặt, cuộc sống của công chúa sẽ rất khó chịu. Cho nên, công chúa nên tự bảo trọng."

Vĩnh Ninh công chúa sửng sốt, bước chân cũng cứng ngắc, nàng cũng không quay đầu lại, nói: "Đa tạ ngươi đã nhắc nhở, đáng tiếc ta đã không còn đường lui." Nói xong liền bước nhanh ra ngoài.

Lí Vị Ương tiễn bước Vĩnh Ninh công chúa, ngồi ở phòng khách một lát, đến khi có người bẩm báo Tam hoàng tử và Tam hoàng tử phi đến bái phỏng, trong nháy mắt Lí Vị Ương không có phản ứng lại. Sau đó, nàng nhíu mày, Thác Bạt Chân và An Quốc công chúa, bọn họ tới làm gì? Nhưng rất nhanh nàng lại nghĩ, Lí Tiêu Nhiên ở trong triều là thừa tướng, giờ lại đang nổi trội, tang sự của Lí gia, đương nhiên Tam hoàng tử nên đích thân đến bái phỏng mới có vẻ tôn trọng. Có lẽ, trong mắt người khác nghĩ hắn đến thay Thái tử nhưng còn mục đích chân chính, chỉ sợ không ai biết.

Hoa viên Lí phủ chia làm nội viên và ngoại viên, ở giữa dùng hoa mộc, cây cầu ngăn cách, đúng lúc này, Lí Vị Ương phát hiện có một nữ tử mĩ mạo đang ôm một tiểu nam hài dỗ dành. Nam hài tử kia, trời sinh phấn điêu ngọc mài, ánh mắt to tròn, lại đang không ngừng dụi mắt, nước mắt lã chã rơi xuống, dỗ thế nào cũng không nín.

Sắc mặt Lí Vị Ương trầm xuống, nói: "Mẫn Chi, sao đệ lại chạy đến đây?"

Vú nuôi nhìn thấy Lí Vị Ương đến, nhất thời lắp bắp kinh hãi, vội vàng đón Lí Mẫn Chi từ trong lòng An Quốc công chúa, nói: "Tứ thiếu gia, người mau xuống đi, quận chúa đang tức giận."

An Quốc dừng tay, Mẫn Chi trốn trong lòng vú nuôi, đôi mắt to đen bóng hàm chứa nước mắt, cảnh giác nhìn chằm chằm An Quốc công chúa. An Quốc cười nói: "Ý quận chúa là sao, ta thấy đệ đệ ngươi xinh đẹp, lại vô cùng đáng yêu nên mới ôm hắn. Ngươi quát hắn như vậy là sợ ta làm hại đệ đệ ngươi sao?"

Giọng điệu Lí Vị Ương vô cùng khách khí: "Mẫn Chi là tiểu hài tử, đương nhiên rất sợ người ngoài, công chúa không cần tới gần hắn."

Lí Mẫn Chi ở trong lòng vú nuôi liền nín khóc, có thể thấy được hắn thật sự không thích An Quốc công chúa. An Quốc công chúa lại như rất hứng thú với hắn, nghiêm túc nhìn một lát, cảm thấy tâm tình cực kỳ vui vẻ mới cười nói: "Không thể tưởng được Tứ thiếu gia Lí phủ sợ người lạ như vậy."

Lí Vị Ương cười lạnh, Lí Mẫn Chi không sợ người lạ nhưng rất mẫn cảm, người có ác ý tới gần nó, tự nhiên nó sẽ gào khóc.... Có thể thấy được, Mẫn Chi là đứa nhỏ trời sinh thông minh hơn nữa lòng có cảnh giác. Lí Vị Ương nhẹ giọng nói: "Công chúa tới tham gia tang lễ sao?"

An Quốc công chúa cười cười, nói: "Ừ, Tam hoàng tử ở sảnh chính, ta thấy buồn nên chạy đến nơi đây, Quận chúa không để ý chứ?"

Lí Vị Ương thở dài, nói: "Nơi này là nội viện, Công chúa là nữ nhi, đương nhiên không có việc gì. Có điều bây giờ rất rối loạn, tổ mẫu nhà ta không thể tới nghênh đón ngài."

Trên mặt An Quốc có chút ngạc nhiên hỏi: "Lí lão phu nhân bị bệnh?"

Lí Vị Ương gật đầu: "Đúng vậy, lần này nhị tẩu ta đột nhiên lâm nạn, người trong nhà đều rất thương tâm. Hai ngày trước Lão phu nhân ngã bệnh, nguyên nhân là nhìn thấy nhị tẩu chết thật thảm. Haizz, hung thủ thật ngoan độc. Có lẽ kẻ đó không biết, càng dùng biện pháp giết người tàn nhẫn thì linh hồn người chết lại càng ở dương gian bồi hồi không đi. Lần này Lão phu nhân bệnh cổ quái, sợ là nhị tẩu quấn quít bà, muốn bà làm chủ!"

Tay An Quốc công chúa run lên, dùng thanh âm lãnh đạm nói: "Ồ, hoá ra là nàng chết thảm sao?"

Lí Vị Ương đặc biệt chú ý An Quốc công chúa bất an, lại giả bộ như không nhìn thấy, chỉ thở dài nói: "Đúng vậy, nhị tẩu chết rất thảm. Sau khi chết ánh mắt đều không nhắm lại được. Hơn nữa nàng xuất thân từ phủ tướng quân, sát khí vốn nặng, sợ là sau khi chết trời đất cũng không dám thu, chỉ có thể để nàng ở dương gian du đãng. Nhị ca của ta cũng rất si tình, mỗi ngày ôm thi thể nàng không chịu buông tay, còn niệm thần chú vì nàng, nói là có thể khiến nàng báo mộng, nói cho hắn biết ai là hung thủ giết người."

An Quốc công chúa miễn cưỡng cười nói: " Lời nói vô căn cứ, sao ngươi lại tin tưởng! Cái gọi là quỷ thần—— "

Lí Vị Ương mỉm cười, nói: "Thà rằng tin, cũng không thể nói nó vô căn cứ. Nếu công chúa sinh khí nhẹ thì không nên ở lâu trong này, miễn cho quỷ hồn quấn thân."

An Quốc cười lạnh một tiếng, nói: "Ta đường đường là kim chi ngọc diệp, làm sao có thể sợ thứ này!"

Lí Vị Ương thấy nàng như thế cũng không nói nhiều, đi qua một bên, Mẫn Chi không biết trong nhà có tang sự, đôi mắt mở to nghe tiếng trống cách đó không xa vọng tới, bộ dáng thật buồn rầu. Lí Vị Ương đi đến trước mặt, nhẹ nhàng ôm lấy hắn, Mẫn Chi đã hai tuổi chu miệng gọi: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ..." Lí Vị Ương mỉm cười, hắn vươn tay kéo cây trâm của nàng, bỗng chốc làm rối loạn mái tóc của nàng, Lí Vị Ương nở nụ cười, sờ sờ đầu hắn.

An Quốc công chúa nhìn không rõ tâm tư của Lí Vị Ương, không khỏi nhíu mày.

Lí Vị Ương thở dài, nói: "Nếu nhị tẩu còn sống, qua một năm nữa, trong nhà sẽ có thêm một tiểu hài tử."

An Quốc công chúa ngây người, không yên lòng nói: "Đúng vậy, thật sự là đáng thương."

Lí Vị Ương đang đùa Mẫn Chi liền dừng lại, Mẫn Chi tò mò trừng lớn đôi mắt đen nhìn tỷ tỷ, không biết vì sao Lí Vị Ương trở nên thật yên tĩnh. Lí Vị Ương nhìn ánh mắt Mẫn Chi, đứa nhỏ có đồng tử màu đen, hồn nhiên, sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi, không có một chút ưu sầu, phiền não gì. Thật tốt a —— nàng mỉm cười, trả Mẫn Chi lại cho vú nuôi, nói: "Mang Tứ thiếu gia về đi."

An Quốc cảm thấy không khí nơi này thật nặng nề, Lí Vị Ương trước mắt tuy có tươi cười nhàn nhạt, nhưng ánh mắt cứ như biết rõ bí mật của mình, khiến nàng vô cùng bất an. Nàng ho khan một tiếng, khôi phục bộ dáng cao ngạo: "Tốt lắm, ta đi đây."

Biểu cảm của Lí Vị Ương không nhìn ra vẻ khác thường gì, ánh mắt nhìn An Quốc một chút, nhẹ giọng nói: "Đa tạ công chúa đến phúng viếng, công chúa đi thong thả."

Chờ An Quốc công chúa mang theo tùy tùng rời đi, Lí Vị Ương bỗng trở nên lạnh lẽo. Triệu Nguyệt đi ra, nàng vốn đứng ở cách đó không xa lẳng lặng bảo vệ. "Tiểu thư —— "

Lí Vị Ương thản nhiên nói: "Là An Quốc công chúa."

Triệu Nguyệt không khỏi kinh ngạc, nàng đột nhiên hiểu ý tứ của Lí Vị Ương: "An Quốc công chúa? Sao có thể?"

Khuôn mặt Lí Vị Ương trở nên lạnh lẽo: "An Quốc sẽ không chạy đến đây đến mà không có mục đích, nhất định nàng ta có mưu đồ. Vừa rồi ta nói nhị tẩu mang thai, nàng không hề kinh ngạc chút nào, cứ như đã sớm biết điều này. Nhưng lúc nhị tẩu nói với ta, nàng mang thai chưa kẻ nào biết cả. Thế mà vừa rồi An Quốc thậm chí không hỏi một câu nào, không phải rất kỳ quái sao?"

Triệu Nguyệt không khỏi nhíu mày: "Nhưng cũng chỉ là tiểu thư đoán, chưa chắc đã là thật."

Lí Vị Ương cười lạnh, nàng cắn môi, gằn từng tiếng, "Vừa rồi ta nói oan hồn nhị tẩu du đãng ở Lí gia. Ngươi có thấy, biểu cảm và thanh âm của nàng ta đều đang run rẩy không? Đây không phải có tật giật mình thì là gì!"

An Quốc công chúa là một địch nhân không dễ đối phó. Chuyện này nhất định phải thật thận trọng, Triệu Nguyệt bất an nói: "Nhưng tiểu thư tin sao?"

Lí Vị Ương mỉm cười: "Đúng vậy, là ta đoán. Nhưng ở kinh đô này có ai tàn nhẫn như An Quốc công chúa, lựa chọn kiểu giết người đáng sợ như vậy!"

Triệu Nguyệt không nói gì, nàng muốn phản bác Lí Vị Ương nhưng nàng biết, tiểu thư đoán đúng. Nhưng nội tâm nàng lại tồn tại cảm giác không dám tin: "Tiểu thư, thật sự nô tì không hiểu vì sao An Quốc công chúa lại đối xử tàn nhẫn với nhị thiếu phu nhân như vậy?"

Lí Vị Ương lắc lắc đầu, nói: "Đúng vậy, là nguyên nhân gì đây?" Tuy rằng An Quốc công chúa tàn nhẫn, nhưng nàng chẳng phải người ngu xuẩn, nàng vừa mới gả vào phủ Tam hoàng tử, còn chưa vững chắc địa vị, sẽ không dễ dàng kết thù với người khác. Hơn nữa thân phận Tôn Duyên Quân đặc biệt, cũng là nàng dâu Lí gia, lại là ái nữ của Tôn tướng quân, dù An Quốc không vừa mắt cũng sẽ không dễ dàng động đến Tôn Duyên Quân, như vậy rất mạo hiểm, cũng quá ngu xuẩn. Là nguyên nhân gì khiến nàng làm ra chuyện này?

Cách đó không xa, Lí Mẫn Đức lẳng lặng nhìn Lí Vị Ương, ánh mắt hắn như mặt hồ phản chiếu ánh sáng hoàng hôn, lóa mắt mà diễm lệ, ánh mắt hắn chỉ dừng lại trên người của ai đó phía xa xa, không dám chạm, không dám đụng...chỉ sợ hình bóng người đó biến mất. Ánh mắt dường như có nhu tình, có bất đắc dĩ, có cả tang thương....chỉ sợ ngay cả hắn cũng không phát hiện ra.

Triệu Nam nhìn chủ tử nhà mình hồn phách thất lạc, không khỏi thở dài: "Chủ tử, Việt Tây đã liên tiếp gửi tới mười hai lá thư, thúc giục ngài mau chóng trở về."

Lí Mẫn Đức thản nhiên nói: "Hiện tại ta không thể rời Đại Lịch."

Triệu Nam vội vàng, nói: "Thuộc hạ biết chủ tử luyến tiếc Quận chúa, nhưng Quận chúa sẽ có người chăm sóc, ngài tội gì —— "

Lí Mẫn Đức quay đầu, ánh mắt lạnh giá nhìn hắn, ánh mắt kia như hàn băng ngày đông, bỗng chốc đông cứng khiến Triệu Nam không dám mở miệng lần nữa. Nhưng Lí Mẫn Đức cũng dùng ánh mắt lãnh đạm nhìn hắn, cũng không có ý quở trách hắn. Triệu Nam đứng im thật lâu, cuối cùng cố gắng lấy hết dũng khí nói: "Chủ tử, ngài trở về Việt Tây sẽ gặp được nhiều nữ tử tốt hơn—— "

Lí Mẫn Đức đột nhiên nở nụ cười: "Ngươi nói rất đúng, nếu ta muốn cưới nữ tử mĩ mạo, thông minh, hiền lành, muốn thế nào đều có người đáp ứng được. Nhưng, nếu không phải Lí Vị Ương thì người khác có ý nghĩa gì chứ?"

Triệu Nam cứng miệng, hắn không thể hiểu được cảm tình như vậy, hắn cũng không suy nghĩ tỉ mỉ, hắn chỉ biết Việt Tây đã hạ tử lệnh, phải đưa thiếu chủ nhân về trong vòng một tháng, không tiếc trả giá mọi thứ.

Trong phòng khách, Tam hoàng tử Thác Bạt Chân an ủi nhị thiếu gia Lí Mẫn Khang, chân thành như đối với bằng hữu của mình, dù sao Lí Mẫn Khang cũng là người thiện lương, gặp đại nạn lại được Tam hoàng tử tôn quý an ủi như vậy, cũng không nghĩ nhiều, không khỏi có chút cảm động.

Hai người đang nói chuyện, ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân, trong giây lát, An Quốc công chúa vén rèm tiến vào, hành lễ với Tam hoàng tử. Ở bên ngoài nàng là công chúa cao cao tại thượng, nhưng đối mặt với Tam hoàng tử, người này chính là phu quân của nàng nên hành lễ như nghi thức bình thường.

Thác Bạt Chân gật đầu nhẹ, sau đó nói với Lí Mẫn Khang: "Nhị thiếu gia nên nén bi thương, ngày khác ta lại đến thăm ngươi." Nói xong, hắn cùng An Quốc công chúa rời đi.

Lên xe ngựa, An Quốc công chúa thay đổi vẻ mặt, trở nên vô cùng bất an. Thác Bạt Chân nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh băng, nhưng khi nàng mới ngẩng đầu nhìn lại thay đổi vẻ mặt ôn nhu: "Sao vậy? Không phải vừa mới gặp An Bình quận chúa sao, sao giờ trở về lại thế này? Có chuyện gì không vui sao?"

An Quốc công chúa chu miệng, nói: "Ta đi đến đâu, kẻ nào cũng phải kính trọng ta ba phần. Nhưng Lí Vị Ương này lại cố tình không để ta vào mắt!"

An Quốc công chúa có vẻ luôn có địch ý với Lí Vị Ương. Lời nói kiểu này hắn nghe đã vô cùng nhiều, từ ngày nàng gả cho hắn, cứ ba ngày lại có hai hôm lảm nhảm những lời như thế cố tình để thử hắn, xem hắn có ý gì với Lí Vị Ương không. Bây giờ lại cũng nhằm vào Lí Vị Ương nữa, Thác Bạt Chân cố gắng giấu sự không kiên nhẫn trong lòng, vẻ mặt ôn hoà nói: "Dù sao nàng ta cũng là nghĩa nữ của Thái hậu, bối phận cao hơn ta, ngay cả hoàng tỷ nhìn thấy nàng còn phải nhường ba phần, ngươi so đo tranh chấp với nàng ta làm gì? Chuyện này có gì hay?"

Làm như ta không biết ngươi nghĩ gì ấy, chẳng qua ngươi không thể quên con hồ ly tinh kia! An Quốc công chúa cười lạnh một tiếng, "Rõ ràng là kẻ thấp hèn, lại còn giả bộ thanh cao, thật sự là trời sinh hèn mọn!"

Vẫn không chịu tha cho hắn! Tai hắn nghe nhiều muốn chai luôn, Thác Bạt Chân không bình tĩnh được, cười trào phúng, lạnh lùng thốt: "Ngươi đừng để ta nghe những lời này thêm lần nữa —— ngươi cũng là kim chi ngọc diệp, nếu lời này thực sự truyền ra ngoài, người khác sẽ nhìn ngươi thế nào! Ngươi đường đường là một hoàng tử phi lại nói lời ghen ghét đố kỵ như vậy, thật không biết liêm sỉ!"

Thác Bạt Chân vốn định lợi dụng An Quốc công chúa để đối phó Lí Vị Ương, nhưng nữ nhân này sau khi gả cho hắn, đêm tân hôn nàng lấy cớ lạ phòng mà không chịu động phòng với hắn. Sau đó nửa tháng lại nói thân thể không khoẻ, hắn muốn thị tẩm những người khác, nàng lại dọa chết, thậm chí còn móc mắt thị thiếp mĩ mạo của hắn! Nữ nhân như vậy, điêu ngoa tùy hứng, lại ích kỷ! Với hắn mà nói, nữ nhân tranh giành tình nhân thì có thể tha thứ, nhưng thực sự mạo phạm quyền uy của hắn thì không thể dễ dàng tha thứ được —— cho dù nữ nhân quyền quý đến đâu cũng không thể quá nuông chiều, nếu không sẽ ngang tàng, coi trời bằng vung, còn ai có thể quản thúc nàng?

An Quốc công chúa sửng sốt, lập tức nước mắt lưng tròng: "Thác Bạt Chân, ý chàng là gì! Rõ ràng chàng nói sẽ đối xử với ta thật tốt! Giờ thành thân rồi lại trở mặt! Lí Vị Ương thì có gì tốt mà mê hoặc chàng thần hồn điên đảo! Chẳng qua là một con hồ ly tinh! Chàng giải thích rõ ràng cho ta! Rốt cục chàng có quan hệ gì với nàng! Trong nhà nhiều thị thiếp như vậy, chàng không biết đủ sao, lại còn nhớ thương nàng, chàng coi ta là gì....." Nàng nói ra lời này là đã tức giận vô cùng, nhưng nàng còn chưa nói xong đã bị Thác Bạt Chân hung hăng tát ột cái.

Nàng hoàn toàn ngây người: "Chàng —— "

"Còn nữa, đừng khóc lóc om sòm trước mặt ta, ta rất chán ghét! Ngươi phải nhớ kỹ!" Thác Bạt Chân huỳnh huỵch đi xuống xe ngựa.

Từ nhỏ An Quốc công chúa cao cao tại thượng chưa từng bị ai đối xử như vậy. Nhưng trái tim nàng lại yêu Thác Bạt Chân ngay lần gặp đầu tiên, không ngờ mới thành thân nửa tháng hắn lại tát nàng, nàng nhất thời cáu giận, đứng dậy phá vỡ hết đồ trong xe ngựa. Tỳ nữ hoảng sợ đi xem công chúa lại nghe thấy An Quốc công chúa nghiến răng nghiến lợi nói: "Lí Vị Ương, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Thanh âm kia, như là dã thú nghiến răng, mang theo đáng sợ cực độ.