TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thứ Nữ Hữu Độc
Chương 123: Mệnh táng hoàng tuyền (Bị mất mạng)

Nếu Đại phu nhân chết ở Lí gia, tương lai phủ Tưởng Quốc công nhất định sẽ tới cửa đòi giải thích, nhưng hiện tại chính bọn họ ghét bỏ Lí phủ, cương quyết đưa người về nhà dưỡng bệnh, nếu có gì vạn nhất, ngược lại Lí phủ sẽ chiếm thượng phong.

Lí Vị Ương đoán là ba tháng, nhưng trên thực tế, lúc phủ Tưởng Quốc công báo tang, chỉ một tháng ngắn ngủi sau.

Hôm đó, trời còn chưa sáng, Tưởng gia đã sai quản sự đến gõ cửa lớn Lí gia.

Triệu Nguyệt nhận được tin tức nhanh nhất, vội vàng đến bẩm báo: “Đại phu nhân đã mất!”

Tuy rằng có chuẩn bị từ trước, nhưng lúc những lời này thật sự vang lên bên tai, nàng vẫn cảm thấy ngạc nhiên.

“Sao lại nhanh như vậy?” Mặc Trúc bên cạnh bất giác nói.

Trên mặt Triệu Nguyệt mang theo sự trào phúng: “Sau khi người Tưởng gia mang về, quả nhiên như tiểu thư nói, mời Thái y từ trong cung đến khám, nhưng bệnh của phu nhân đã sớm nguy kịch, căn bản không chịu uống thuốc, người Tưởng gia sốt ruột đến mức cái gì cũng thử, còn mời riêng một vị thần y từ phía nam đến, nhưng người đó còn chưa tới Kinh đô Đại phu nhân đã chết rồi,” Nói xong, nàng nhỏ giọng, “Là lúc thần trí không tỉnh táo uống nước bùa —— “

Lí Vị Ương cười, ăn mặc đồ dùng của Đại phu nhân rất cẩn thận, nàng không có nhiều cơ hội động thủ, biện pháp tốt nhất chính là nước bùa, bình thường trong nước bùa đều có thuỷ ngân, nàng chỉ tăng thêm lượng thuỷ ngân mà thôi, tích luỹ trong thời gian dài, dần dần lấy đi tính mạng Đại phu nhân! Nàng vốn tính kỹ thời gian, lộ ra tin tức cho Tưởng gia, để bọn họ tới cửa đòi người, chỉ có điều nàng cho rằng Đại phu nhân sẽ còn ít nhất ba tháng, ai ngờ đối phương ỷ lại nước bùa hơn nàng nghĩ, nhanh như vậy đã đi đời nhà ma!

“Hiện giờ trước cửa đang nháo loạn.” Triệu Nguyệt lại nói tiếp.

“Ồ, nháo loạn chuyện gì?”

Triệu Nguyệt cười nói: “Tưởng gia kiên quyết muốn để Đại phu nhân về phủ khâm liệm, nhưng lão phu nhân nói, người mất đi ở nhà mẹ đẻ, tất nhiên phải dựng lều làm tang lễ bên ngoài, tang lễ xong mới được chôn cất ở phần mộ tổ tiên.”

Lí Vị Ương cười: “Đi thôi, ra xem.” Nàng suy nghĩ, thay một bộ quần áo trắng thuần, khoác thêm áo choàng, rồi mới thản nhiên đến Hà Hương viện.

Bên ngoài Hà Hương viện, hiển nhiên đang trong trạng thái giằng co.

Quản sự Tưởng gia khuôn mặt lạnh băng, lúc Lí Vị Ương đi tới thì nghe thấy đối phương nói: “Sao có thể để Đại phu nhân nằm bên ngoài?!”

Lão phu nhân lạnh lùng nói: “Bên ngoài cái gì, đó là cửa Lí phủ chúng ta, lều tang đã dựng xong, có gì không ổn! Nếu lúc trước các người không cố ý đưa đi, hiện giờ có khi còn đang êm đẹp, các người có tư cách gì đến nhà ta khởi binh hỏi tội?!”

Quản sự khó xử, Lí Vị Ương khẽ nói: “Lão phu nhân.”

Lão phu nhân thấy nàng đến, thở dài: “Con đến xem, làm tang sự cũng gian nan như vậy. Mẫu thân con không còn, nhưng mà Tưởng gia kiên quyết để mẫu thân con về đây làm tang sự, con biết đấy, nếu tắt thở ở nhà mẹ đẻ, sẽ không thể về lại nhà chồng, chỉ có thể làm tang lễ ở lều bên ngoài, đây là lẽ thường, nhưng Quốc công phu nhân không đưa được vào thì không chịu.”

Lí Tiêu Nhiên đứng bên, nhíu mày không nói gì.

Quản gia nói: “Lão phu nhân, ý Quốc công phu nhân là mấy hôm nay trời quá nóng, nếu để bên ngoài, chỉ sợ —— “

Chỉ sợ thi thể sẽ bốc mùi, Lí Vị Ương cười lạnh trong lòng, bổ sung thành câu hoàn chỉnh thay ông ta. Nàng nhìn thoáng qua Tứ di nương bên cạnh không kìm lòng được lộ ra sắc mặt vui mừng cùng Lí Thường Tiếu mặt không có biểu cảm gì, thản nhiên nói: “Lão phu nhân, nếu ngài cảm thấy quan tài vào cửa là điềm xấu, thì có thể dùng kiệu đưa mẫu thân trở về, sau đó mới đưa đi khâm liệm.”

Lão phu nhân ngẩn người, đề nghị này đúng là tránh cho quan tài vào cửa gây xui xẻo, hơn nữa cũng tránh được người khác nghị luận, nhưng cứ như thế tha cho Tưởng thị, trong lòng bà thấy không thoải mái. Lí Vị Ương sao không nhìn ra tâm tư của bà, lập tức nói: “Lão phu nhân, người xem, nếu không cho mẫu thân vào cửa, trong lòng phụ thân sẽ thấy khó chịu.”

Lí Tiêu Nhiên luôn cau mày không nói chuyện, lúc này nghe thấy, thật sự cảm thấy vài phần cảm động, vui mừng nhìn Lí Vị Ương.

Trong lòng Tứ di nương cười lạnh, Tam tiểu thư lại còn giả làm người tốt, rõ ràng người ngóng trông phu nhân chết nhất chính là nàng ta, lại còn biểu hiện bộ dáng hào phóng thoả đáng khoan dung dịu dàng, thủ đoạn quá lợi hại!

Lão phu nhân thở dài một hơi, nói: “Thôi thôi, cứ như vậy đi. Trước tiên dùng kiệu đón trở về là được.”

Nhị phu nhân gật đầu, vội vàng phân phó hạ nhân đi làm.

Quản gia Tưởng phủ thở phào nhẹ nhõm một hơi, không thấy được sự trào phúng nơi đáy mắt Lí Vị Ương.

“Trong nhà có tang sự, chỗ Đại ca đương nhiên phải sai người đến báo tin, còn Đại tỷ sao – đương nhiên cũng phải trở về.”

Lí Tiêu Nhiên nghe xong, khoé mắt có ánh nước chợt loé. Ông không ngờ, Đại phu nhân luôn đối xử khắc nghiệt với Lí Vị Ương, đến thời khắc này, đứa nhỏ lại khoan dung rộng lượng như vậy. Phải biết rằng, Lí Trường Nhạc đã đối xử với Lí Vị Ương thế nào, tất cả mọi người đều nhìn ra.

Tứ di nương cùng Lí Thường Tiếu nhìn thoáng qua, trong lòng đều cảm thấy khó hiểu. Tứ di nương thấy rất kỳ quái, hôm nay Lí Vị Ương bị sao vậy, Đại phu nhân chết đi nàng ta hẳn phải mừng rỡ mới đúng, lão phu nhân không cho thi thể của Đại phu nhân vào cửa, chính là sự hèn mọn nhục nhã không thể che giấu, Lí Vị Ương ngược lại, cố tình cho Đại phu nhân khâm liệm trong nhà không nói, lại còn đưa hai người bị xử phạt kia về chịu tang, nàng ta đột nhiên có thiện tâm, hay bị điên rồi?

Lí Trường Nhạc ở am ni cô, gần như sắp điên, lần này bị đưa đi, Lí Tiêu Nhiên phái người trông coi thì thôi, ngay cả thư từ của Đại phu nhân cũng ngăn chặn, cứ như thế, nàng hoàn toàn không biết chuyện xảy ra ở Lí gia, nghe nói Lí gia phái người đến đón, nàng vui mừng đến phát cuồng, vì để mọi người nhìn thấy khuôn mặt toả sáng của mình, lập tức đeo hết các đồ trang sức xinh đẹp, lại còn chọn bộ quần áo màu hoa hải đường cực kỳ rạng rỡ, sau hai canh giờ mới bước lên xe ngựa, trong lòng nghĩ muốn để phụ thân nhìn thấy mình xinh đẹp dịu ngoan, như vậy mới không cô phụ mẫu thân khổ tâm nghĩ cách cho nàng trở về.

Nàng vui mừng quá mức hoàn toàn quên mất hỏi lý do, xa phu bên kia chỉ cười lạnh một tiếng.

Xe ngựa đi vào Lí phủ, toàn bộ đã thành một màu trắng xoá.

Cửa lớn mở rộng, lụa tang, bảng tang đã được treo lên, quản sự người làm đều mặc đồ tang, đứng bên cạnh chờ phân phó, hoặc ra vào vội vàng làm việc.

Lí Trường Nhạc vừa nhìn thấy tình cảnh này, hoàn toàn ngây người.

Nàng còn chưa kịp hỏi rõ ràng, Thôi ma ma đã sớm chạy ra chào đón, nhìn nàng nói: “Đại tiểu thư, ngài đã trở lại, mau vào đi thôi.” Nói xong, nhanh chóng phân phó người dẫn nàng vào, coi như không thấy một thân xiêm y diễm lệ của nàng, không hề nói một câu nhắc nhở nàng đi thay quần áo.

Lí Trường Nhạc càng không hiểu, nàng hỏi nha đầu bên cạnh: “Có phải lão phu nhân mất rồi không?”

Nha đầu kia lắp bắp kinh hãi, ngẩng đầu nhìn nàng, rồi cúi đầu nói: “Đại tiểu thư đi vào sẽ biết.”

Lí Trường Nhạc lạnh lùng nhìn nàng ta, nhà này xem ra phản động hết rồi, ngay cả một nha đầu cũng dám tránh nặng tìm nhẹ, hừ, đợi nàng bẩm báo mẫu thân, cho chúng nó đẹp mặt! Nghĩ như vậy, trong lòng nàng lại vui vẻ lên, lão phu nhân đã chết, nhà này người cầm quyền sẽ là mẫu thân mình, Lí Vị Ương tiểu tiện nhân còn không phải để nàng tuỳ ý xử lý?! Càng nghĩ càng thấy vui vẻ, bước chân của nàng nhanh hơn, gần như khẩn cấp muốn nhìn thấy thi thể lão phu nhân, rồi chúc mừng mẫu thân nàng! Lúc này, nàng quá hưng phấn, hoàn toàn quên cho dù lão phu nhân chết đi, thì nàng hẳn phải đi về phòng thay quần áo, dù sao nha đầu Đàn Hương bên người nàng đã ý thức được tiểu thư mặc không đúng, vừa định nhắc nhở lại đột nhiên phát hiện người xung quanh đều đang chỉ trỏ, trong lòng chợt lạnh, im miệng không dám nói lời nào.

Còn chưa bước vào viện, nàng đã nghe thấy rất nhiều tiếng khóc.

“Con đã trở về!” Nghênh đón nàng là Nhị phu nhân nhìn có vẻ rất bi thương.

Mắt Nhị phu nhân sưng như quả đào, người không biết nhìn qua còn tưởng bà thương tâm đến mức nào, chỉ có bản thân bà biết để hoá trang thành dạng này phải tiêu phí bao nhiêu tâm tư, thậm chí ngay cả hương phấn tốt nhất cũng phủ đến năm sáu tầng, chỉ để làm cho sắc mặt nhìn qua hơi tái nhợt, bà thấy Lí Trường Nhạc một thân hoa phục, đầu tiên hơi kinh ngạc, trong mắt lập tức hiện lên một tia cười lạnh, hạ quyết định không cho nàng ta có thời gian thay quần áo, kéo tay nàng ta nói, “Mau vào đi thôi, lão phu nhân còn đang đợi con!”

Lí Trường Nhạc hiểu lầm ý tứ của những lời này, càng thêm chắc chắn là tổ mẫu qua đời, trong lòng mừng rỡ phát cuồng, cố gắng kiềm chế vẻ mặt vui mừng, định gạt tay bà ta ra, nhưng trước mặt mọi người không tránh được, bị bà ta mạnh tay kéo vào chính sảnh, vừa bước vào cửa đã nghe thấy Nhị phu nhân hét lên: “Lão phu nhân, Trường Nhạc đã trở lại!”

Một phòng đầy các quý phu nhân ngồi uống trà ở chính sảnh, thở ngắn than dài cùng lão phu nhân, phu nhân Ngự Sử đang nói Đại phu nhân thật sự bất hạnh, trẻ như vậy đã mất đi, không được hưởng phú quý Lí gia… Mới nói được một nửa đã thấy Lí Trường Nhạc một thân đỏ tươi diễm lệ như một đoá hoa hải đường, hơn mười người trong đại sảnh bỗng chốc lặng ngắt như tờ.

Phảng phất tất cả mọi người trong đại sảnh đã biến thành rối gỗ.

Mẫu thân qua đời lại mặc quần áo màu sắc như vậy, Đại tiểu thư Lí gia, điên rồi sao?!

Lời nói của phu nhân Ngự sử mắc luôn trong họng, mở to hai mắt nhìn chằm chằm Lí Trường Nhạc, lần này không phải bị mỹ mạo của nàng ta kinh sợ, mà kinh sợ vì hành động kinh thiên động địa của nàng!

Lão phu nhân trong lòng chấn động, lửa giận ngập trời: “Trường Nhạc, ngươi xem bộ dáng ngươi ra cái dạng gì!”

Lí Trường Nhạc nhìn thấy lão phu nhân, lộ ra vẻ mặt như nhìn thấy quỷ.

Lí Vị Ương một thân đồ tang, nhìn như một đoá sen trắng thuần, mắt chớp chớp, nhìn một thân đỏ tươi diễm lệ của Lí Trường Nhạc, có vẻ hơi kinh ngạc: “Đại tỷ, sao tỷ lại mặc như vậy trở về?”

Lí Trường Nhạc vẫn không tin nổi hai mắt mình, nhìn chằm chằm lão phu nhân, bà ấy không chết, vậy người chết rốt cuộc là ai ——

Lúc này, nghe thấy Lí Vị Ương nói một câu nhẹ bẫng: “Đại tỷ nhanh đi thay quần áo, sau đó đi khấu đầu trước mẫu thân.”

Mẫu thân?! Mẫu thân?! Lí Vị Ương đang nói cái gì?!

Đầu Lí Trường Nhạc như bị gõ một cái, sau đó nàng bước nhanh lên, lạnh lùng nói: “Lí Vị Ương, ngươi nói cái gì?”

Lí Vị Ương nhìn nàng ta, trên mặt hiện ra sự thương tâm nhàn nhạt, đáy mắt lại lạnh lùng không chút tình cảm: “Đại tỷ, vừa rồi gia nhân hẳn đã nói cho tỷ biết rằng mẫu thân qua đời.”

Lí Trường Nhạc như bị sét đánh! Người chết không phải lão phu nhân, mà là mẫu thân của nàng, ông trời ơi!

Cảm giác đầu tiên của nàng, chính là giận tím mặt: “Lí Vị Ương, ngươi đừng có nói bậy bạ, lúc ta đi mẫu thân vẫn còn sống —— “

Lí Vị Ương thở dài một hơi, gật đầu nói: “Đúng vậy, lúc đó mẫu thân còn rất khoẻ, chỉ tiếc sau khi Đại tỷ đi mẫu thân cơm nước không màng, ngày đêm sầu lo, rồi sinh bệnh, sau này ngoại tổ mẫu cố ý đón mẫu thân trở về dưỡng bệnh, mọi người cũng… Haiz, cứ tưởng rằng mẫu thân rất nhanh sẽ khỏi hẳn, ai ngờ… sớm biết như thế, thà cứ để mẫu thân ở trong nhà dưỡng bệnh còn hơn!”

Lí Trường Nhạc chỉ cảm thấy sự tức giận bùng lên, hoà tan sự thương tâm nàng hẳn có trong lòng, đầu nàng chỉ có một ý niệm, sao có thể như vậy, mẫu thân chết rồi thì chỗ dựa vững chắc của mình cũng sụp đổ hoàn toàn, từ nay về sau chẳng phải Lí Vị Ương thật sự sẽ giẫm nát mình dưới chân, nàng hận đến nghiến răng, mắt như sắp nhỏ máu, hung tợn trừng mắt với Lí Vị Ương, hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt người xung quanh nhìn nàng như đang nhìn quái vật.

Mẫu thân đột nhiên qua đời, không thấy nàng ta nhỏ một giọt nước mắt, lại còn lộ ra biểu cảm muốn ăn thịt người với muội muội của mình, chẳng lẽ Đại tiểu thư bị điên rồi sao? Các quý phu nhân bắt đầu nghị luận rì rầm.

Lão phu nhân đập tay xuống bàn thật mạnh, nói: “Trường Nhạc! Nhanh đi thay đồ tang!”

Lúc này Lí Trường Nhạc mới đột nhiên bừng tỉnh từ trong sương mù, nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm Lí Vị Ương, sau đó xoay người bước đi, nàng dùng giọng nói chỉ hai người nghe thấy: “Lí Vị Ương, ta biết nhất định ngươi làm hại mẫu thân, ngươi chờ xem, ta sẽ bắt ngươi trả giá lớn!”

Lí Vị Ương lạnh nhạt nhìn nàng ta, từ chối cho ý kiến.

Lí Trường Nhạc thay đồ tang, nổi giận đùng đùng chạy tới hiếu đường (phòng tổ chức tang lễ), đứng trong sân lớn tiếng phân phó Đàn Hương lập tức đi mời Lí Tiêu Nhiên đến, Đàn Hương kinh sợ mặt trắng bệch, đứng tại chỗ không biết làm sao.

Đúng lúc này, đột nhiên có giọng nói vang lên: “Cứ theo lời chủ tử ngươi mà làm.”

Lí Trường Nhạc vừa nhìn thấy Lí Vị Ương, nổi trận lôi đình: “Ngươi còn mặt mũi đứng đây?!”

Lí Vị Ương cười nói: “Mẫu thân qua đời, mà lão phu nhân tuổi lớn, chung quy cần có người giúp Nhị thẩm quản lý sự vụ, muội không ở đây, thì nên ở chỗ nào?!”

“Tiểu tiện nhân!” Lí Trường Nhạc bước lên định tát nàng, nhưng liếc mắt nhìn thấy Triệu Nguyệt đứng cách đó nửa bước, mắt lạnh nhìn, bỗng chốc giật mình, ngây ra không dám đánh tiếp.

Trên mặt Lí Vị Ương là vẻ thản nhiên, không nhìn ra được hỉ giận: “Phụ thân đã dặn dò, tỷ chỉ có thể ở lại trong nhà mười ngày, mười ngày này nếu có gì sai sót lập tức đưa tỷ trở về am ni cô, mẫu thân qua đời nữ nhi không thể ở cạnh, tỷ ngẫm xem mẫu thân sẽ thê lương đến mức nào, cho nên, Đại tỷ nên thận trọng thì hơn, tránh cho người khác chê cười!”

Chê cười! Hôm nay nàng một thân hoa phục vào phủ, đã sớm bị toàn Kinh đô chê cười, còn sợ gì chê cười!

“Lí Vị Ương, ngươi đừng tưởng rằng phụ thân cho ngươi chỗ dựa thì đặc biệt hơn người, không sai, mẫu thân không còn, nhưng ta có ngoại tổ mẫu, ta có hai người cậu công huân to lớn, toàn bộ Tưởng gia là hậu thuẫn của ta!”