TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thứ Nữ Hữu Độc
Chương 83: Đối chọi gay gắt

Lúc này, một khúc đã hết, Yên Chi đứng dậy hành lễ rồi nhẹ nhàng lui ra ngoài.

Lí Mẫn Đức đột nhiên đứng lên, nói: “Tam tỷ, ta quên áo choàng, muốn ra ngoài tìm.”

Áo choàng rõ ràng để trên xe ngựa, sao có thể để quên? Lí Vị Ương rất muốn biết, vị Yên Chi này rốt cuộc là loại người nào, vì sao khiến cho Lí Mẫn Đức chú ý?

Nhưng trước mặt hai con người tinh tường kia, nàng không thể lộ ra điều gì khác thường, chỉ mỉm cười nói: “Đi đi.”

Cửu Công chúa nhảy lên: “Ta đi với ngươi!”

Ai ngờ ngay sau đó, nàng ấy hét lên một tiếng, Lí Vị Ương áy náy nói: “Thật xin lỗi Công chúa, ta không cẩn thận.”

Lí Vị Ương làm đổ ly trà trong tay lên áo váy xinh đẹp của Công chúa.

Cửu Công chúa mím môi: “Huyện chủ đúng là hậu đậu!” Nàng hiển nhiên không ý thức được rằng Lí Vị Ương không muốn để nàng đi cùng, mới cố ý làm như vậy.

Cửu Công chúa được dẫn sang phòng khác thay quần áo, trong phòng ngoại trừ hạ nhân, thì chỉ còn lại ba người mang biểu cảm khác nhau.

Thác Bạt Chân đột nhiên cười ra tiếng nói: “Ba người chúng ta, hình như có duyên phận đặc biệt.”

Là có duyên phận, hay là nghiệt duyên. Lí Vị Ương cười lạnh lùng, quay đầu đi nhìn về phía mặt hồ, sau đó đột nhiên hỏi: “Kia là cái gì?”

Thác Bạt Ngọc nhìn theo ánh mắt nàng: “À, đó là Ngọc Phong tháp, xây ở chính giữa một hòn đảo, ban đêm nhìn sang rất đẹp. Nếu nàng có hứng thú, hôm khác có thể lên đảo ngắm phong cảnh.”

Lí Vị Ương mỉm cười, như đăm chiêu nói: “Một nơi tốt như thế.” Trong lời nói, ẩn ẩn có ý tứ sâu xa.

Ánh mắt Thác Bạt Chân nhìn thẳng, dường như hơi bị chấn động, nhưng vẫn thản nhiên nói: “Nàng nói lời này là có ý gì?”

Lí Vị Ương nhìn hắn, cười nói: “Nơi đó có địa thế rất tốt. Nước sông từ Lâm sơn đổ xuống, giao nhau với Hổ Phách hồ tạo thành dòng chảy, nếu có thể xây dựng kênh rạch ở chỗ mực nước sâu nhất, thì có thể dẫn nước ra Mẫn Giang, hai sống hai dòng chảy lớn, khai thông tàu thuyền, rất tiện lợi, điện hạ nói, nơi đó có phải địa phương tốt không?”

Sắc mặt Thác Bạt Chân bỗng nhiên biến đổi, hắn không biết làm sao Lí Vị Ương biết được, nhưng đây đúng là ý tưởng ban đầu của hắn, chỉ có điều hắn vẫn chưa có thời gian thực thi, một khi thật sự thực thi, như vậy sẽ triệt để nắm giữ toàn bộ lưu vực vận chuyển của hai sông, tài lực của hắn sẽ được tăng cường trên diện rộng, vượt xa đám người Thác Bạt Ngọc. Hắn không ngờ còn có biện pháp không kinh động đến những người khác như thế này, nhưng hắn tuyệt đối không thể để người khác tranh trước một bước, khiếp sợ vô cùng, lập tức nói: “Chủ ý này nếu có thể thực hiện, như vậy vì sao ngàn năm qua không có người thực hiện? Huyện chủ có ý nghĩ kỳ lạ, nhưng chỉ tiếc là lời nói vô căn cứ.”

Lí Vị Ương mỉm cười: “Có phải ý nghĩ kỳ lạ hay không, Tam điện hạ là người hiểu nhất. Thời xưa đặt tên là Tiên Nguyên Yển, chia Mẫn Giang thành nội, ngoại giang, khống chế lượng nước, cho tới nay vẫn có tác dụng chống lũ, vận chuyển, tưới tiêu, về phần cầu đá cực lớn ở Lục Châu Giang Đông, làm người khác phải trầm trồ kinh ngạc, những công trình vốn không thể dựa vào nhân lực để có thể hoàn thành đều đã tồn tại, còn chuyện gì không thể làm được nữa!”

Trên mặt Thác Bạt Chân luôn mang theo vẻ tươi cười, nhưng hiện tại hắn cười không nổi.

Hắn bỗng nhiên cảm thấy thật lạnh.

Ánh mắt Lí Vị Ương khi nhìn hắn như thể biết được hắn đang nghĩ gì, thậm chí biết được mỗi bước đi của hắn, bị ánh mắt đó nhìn tới, cả người như bị ướp lạnh vậy.

Thác Bạt Ngọc mẫn cảm nhận thấy được bầu không khí giữa hai người bọn họ không thích hợp, vừa định nói gì đó thì đúng lúc này đột nhiên có người đứng bên ngoài nói: “Cửu Công chúa nói đau bụng, rồi chạy ra từ cửa sổ rồi!”

Nha đầu bướng bỉnh này! Thác Bạt Ngọc không có thời gian nghĩ nhiều, vội đứng lên nói: “Huyện chủ cứ ngồi chơi, ta đi ra ngoài tìm con bé.”

Lí Vị Ương mỉm cười nói: “Điện hạ, nhất định Cửu Công chúa đến chỗ xe ngựa tìm Tam đệ của ta.”

Thác Bạt Ngọc do dự một lát, hắn không lo Thác Bạt Chân sẽ làm gì, dù sao tửu lâu này cũng là địa phương của hắn, Thác Bạt Chân không có lá gan gây sự ở đây, chỉ có điều – để Lí Vị Ương ở lại, thật sự được sao? Vừa suy tư, hắn vừa thấp giọng phân phó thị vệ ngoài cửa: “Chú ý cẩn thận động tĩnh trong phòng!”

Sau đó, Thác Bạt Ngọc bay nhanh xuống lầu. Trong phòng chỉ còn lại hai người Thác Bạt Chân cùng Lí Vị Ương, Lí Vị Ương đứng lên, nàng không có hứng thú ngồi chung một bàn với loại người này.

Thác Bạt Chân lại đột nhiên nói: “Huyện chủ, nàng đã từng nghe qua một chuyện xưa?”

Lí Vị Ương quay sang, nhướng mày, Thác Bạt Chân rót một ly rượu cho mình: “Tiền triều có một vị quân chủ rất cường thế, tự mình xuất binh tấn công Nam Cương, đáng tiếc ông ta tấn công không nổi, hậu phương báo bất lợi, bất đắc dĩ vô số người khuyên ông ta lui binh, ông ta kiên quyết không chịu, cứ đứng bồi hồi trước quân trướng, sau đó để lại trên mặt đất hai chữ kê lặc (xương sườn gà), người khác nghĩ mãi không hiểu. Chỉ có một người thông minh nghe xong, lập tức về thu dọn hành trang, người khác hỏi hắn vì sao rời đi, hắn bảo Hoàng đế đã nói, xương sườn gà ăn thì không ngon, nhưng bỏ thì đáng tiếc, bệ hạ đã có ý lui binh, nhưng vẫn chưa đưa ra quyết định, tương lai nhất định sẽ lui binh, cho nên phải suy tính trước. Những người khác nghe xong, cảm thấy có lý, đều chuẩn bị bỏ chạy. Hoàng đế phát hiện tình hình này, lập tức giật mình,” Đến đây, Thác Bạt Chân nói: “Nàng đoán Hoàng đế sẽ xử trí người thông minh kia như thế nào?”

(Theo điển tích: Khi thấy đánh Hán Trung không được, Tào Tháo (155-220) ra lệnh kê lặc (xương sườn gà) cho quân chuẩn bị rút về. Thâm ý của Tào Tháo là, Hán Trung cũng như cái xương sườn gà, bỏ thì tiếc, mà ăn cũng không có gì ngon.)

Lí Vị Ương mỉm cười nói: “Ta không biết vị quân chủ kia sẽ làm như thế nào, nhưng ta biết, nếu đổi lại là Tam điện hạ, đối với những người có thể phỏng đoán được tâm tư điện hạ, nhất định sẽ giết chết.”

Mắt Thác Bạt Chân không chớp một lần: “Nói không sai, lúc hai quân giao chiến, chủ soái còn chưa phát lệnh, ngươi thông minh tự cho là mình thông minh, gây ảnh hưởng đến quân tâm, làm mọi người nhụt chí, là chủ tướng, đương nhiên phải đem đi giết thị chúng. Cho nên, một người tốt nhất đừng quá thông minh, cho dù nàng thật sự thông minh như vậy, cũng không nên biểu hiện sự thông minh này trước mặt người khác, nếu bởi vậy mà rước lấy họa sát thân, đúng là rất không đáng.”

Lí Vị Ương cười lạnh nói: “Thật có lỗi, ta không có thời gian ở đây nghe điện hạ kể chuyện xưa.”

Thác Bạt Chân lại uống một hớp rượu, trong mắt xẹt qua một tia lạnh lùng sắc bén: “Lí Vị Ương, ta không phải đang kể chuyện xưa, mà là chuyện chân thật từng phát sinh trong lịch sử, mà lịch sử này rất kỳ quái, qua vài năm sẽ trình diễn lặp lại, giả thiết nàng chính là người thông minh kia, nàng nói ta có nên giết nàng hay không?”

Trong nháy mắt, Lí Vị Ương nhìn thấy rõ ràng sát ý trong mắt Thác Bạt Chân.

Thác Bạt Chân đương nhiên sốt ruột đến giậm chân, bởi vì kế hoạch khai thông là việc tương lai hắn muốn làm, nhưng hiện tại bị Thất Hoàng tử biết được, hắn nhất định sẽ không thể thực hiện được. Lí Vị Ương biết hành động của mình mang đến bao nhiêu đả kích cho Thác Bạt Chân, nhưng nàng vẫn làm, chỉ vì để cho hắn tức giận đến phát cuồng.

Hiện tại Lí Vị Ương rất có cảm giác nhổ lông của lão hổ, cũng có cảm giác thành tựu. Đương nhiên, đây là một chuyện cực kỳ nguy hiểm, chỉ cần làm không tốt sẽ tan xương nát thịt.

Lí Vị Ương mỉm cười, trong đôi mắt trong suốt như có ngọn lửa bùng cháy, nàng đột nhiên bước lên vài bước, hai tay đặt lên bàn, mặt đối mặt nhìn Thác Bạt Chân, nhẹ giọng nói: “Tam điện hạ, ta khuyên điện hạ đừng hành động thiếu suy nghĩ, bất luận là giết ta hay thương tổn người bên cạnh ta, bằng không – điện hạ nhất định sẽ hối hận vì quyết định của mình.”

Giọng nói của Thác Bạt Chân, gần như đã đông lạnh thành băng: “Lí Vị Ương! Ngươi quả thật cái gì cũng không cần?!”

Lí Vị Ương gợi bờ môi, nói: “Lầm rồi, ta cần rất nhiều thứ, quan trọng nhất tính mạng ta ta tự hiểu, cho nên Tam điện hạ khỏi cần dọa ta sợ, ta không thích bị dọa, nếu không cẩn thận nói ra vài lời không nên bị tiết lộ ra ngoài, chỉ sợ Tam điện hạ sẽ được chôn cùng cái mạng tiện này đây!” Nói xong, nàng buông tay, xoay người rời đi.

Thác Bạt Chân hoàn toàn không tin, hắn không tin Lí Vị Ương biết nhiều chuyện như vậy, hắn chỉ cho rằng đối phương đang uy hiếp hắn, đe dọa hắn, thậm chí hắn cảm thấy Lí Vị Ương chỉ có chút khôn lỏi mới đoán được kế hoạch về sông ngòi này của hắn, cho nên hắn không đặt lời uy hiếp này vào trong mắt, ngược lại bước nhanh đứng chắn trước cửa, cản trở con đường duy nhất để Lí Vị Ương rời đi: “Lí Vị Ương! Nàng đứng lại!”

Thác Bạt Chân nhìn Lí Vị Ương không dời mắt, như muốn xé nát cả người nàng, mang theo sự phẫn hận mãnh liệt. Bạch Chỉ trong phòng bỗng chốc ngây người, nàng đứng cách khá xa, không nghe rõ tiểu thư nói gì với Thác Bạt Chân, nhưng nhìn thấy bộ dáng luống cuống của Tam điện hạ, trong lòng nàng dâng lên vô hạn sợ hãi. Mà Triệu Nguyệt bên cạnh, tay đã đặt lên trường kiếm.

Lí Vị Ương lạnh lùng nhìn hắn, không biết vì sao, ánh mắt này của nàng, làm Thác Bạt Chân khó hô hấp trong khoảnh khắc.

Thác Bạt Chân nghiến răng: “Không có sự cho phép của ta, nàng dám đi?!”

Lí Vị Ương cười, duỗi ngón tay mảnh khảnh, gạt đi giọt rượu vương trước ngực Thác Bạt Chân: “Tam điện hạ, điện hạ đi cầu Dương quan của điện hạ, ta đi cầu độc mộc của ta, nhớ cách xa ta một chút, đừng cả ngày như một con chó đi theo ta, ta rất chán ghét điện hạ, từ lần đầu tiên nhìn thấy điện hạ đã bắt đầu chán ghét, nhớ đấy!” Nói xong, nàng rất dịu dàng vỗ vai Thác Bạt Chân, sau đó tiêu sái đi qua hắn, coi hắn như một cái khăn rẻ rách bị vứt bỏ.

Thác Bạt Chân cứng người tại chỗ, một trận gió lạnh thổi qua, hắn chỉ cảm thấy lạnh từ đầu tới chân, vừa rồi, hắn rõ ràng nhìn thấy hơi lạnh thấu xương dưới đáy mắt của Lí Vị Ương, loại hơi thở này, phảng phất như không thuộc về người sống, phảng phất như… nàng là một oan hồn từ dưới mười tám tầng địa ngục trèo lên, đòi lấy mạng hắn!

Đi qua cửa, Lí Vị Ương không xuống lầu, đột nhiên đẩy cánh cửa phòng bên cạnh, cười nói: “Thất điện hạ, cảm giác nghe lén có thích thú không?”

Người vốn phải đi tìm Cửu Công chúa lại ung dung ngồi đây, trên mặt mang theo nụ cười mỉm không áy náy chút nào, nâng chén nói: “Huyện chủ rất can đảm!”

Lí Vị Ương cười lạnh một tiếng, quay đầu nói: “Triệu Nguyệt, đứng bên ngoài canh giữ, có người tạp nham muốn tiến vào, giết không cần hỏi!”

“Dạ.” Triệu Nguyệt và Bạch Chỉ cùng nhau lui ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại Lí Vị Ương cùng Thác Bạt Ngọc.

Thác Bạt Ngọc nhíu mày mỉm cười: “Thế nào, Huyện chủ đã sớm đoán được ta ngồi ở cách vách?”

Lí Vị Ương cười lạnh một tiếng: “Công chúa biến mất sẽ có hộ vệ đi tìm, điện hạ đã biết Thác Bạt Chân không có hảo tâm, tất nhiên sẽ không để ta ở chung một mình với hắn, không phải sao?”

Thác Bạt Ngọc cười: “Huyện chủ đúng là rất hiểu ta.”

“Chỉ tiếc ta đã nhìn lầm điện hạ rồi!” Lí Vị Ương lạnh lùng nói, “Ta cho rằng qua sự kiện lần trước, chúng ta cho dù không thể tín nhiệm lẫn nhau, nhưng ít nhất cũng là minh hữu, nhưng điện hạ lại làm loại chuyện kê minh cẩu đạo này!”

(Kê minh cẩu đạo: Ý của câu thành ngữ này là bắt chước tiếng gà gáy, chó sủa vào nhà ăn trộm.)

Xem chi tiết tại:

Khuôn mặt thanh lạnh của Thác Bạt Ngọc hơi đỏ lên, hắn không thể không thừa nhận bản thân vẫn chưa hoàn toàn tín nhiệm Lí Vị Ương, chỉ có thể nói: “Ta không có ý này.”

Lí Vị Ương áp chế lửa giận trong lòng, thật ra Thác Bạt Ngọc hoàn toàn có lý do để không tin nàng, phải biết rằng Hoàng tử đấu tranh rất hiểm ác, nếu Lí Vị Ương là người ủng hộ Thác Bạt Chân, cố ý tỏ ra nghiêng về phía Thác Bạt Ngọc, mượn chuyện lần trước hòng lấy được sự tín nhiệm của hắn cũng không phải không có khả năng! Làm tử địch cả đời, Lí Vị Ương biết, Thác Bạt Ngọc, cũng không phải là người dễ tin.

Cho nên, nàng nén xuống sự không vui trong lòng, trầm giọng nói: “Ta biết để điện hạ tín nhiệm ta không đơn giản như vậy, cho nên, ta chuẩn bị rất nhiều thứ để lấy được sự tin tưởng của điện hạ, coi như là bằng chứng.”

“Ví như?” Thác Bạt Ngọc đột nhiên nổi lên hứng thú với những lời nàng nói.

“Mặt ngoài Tam Hoàng tử hữu ái với huynh đệ, cung kính với Hoàng đế, nhưng thực ra dã tâm của hắn đã có từ lâu. Không chỉ sớm cấu kết với quan viên trong triều, thậm chí còn lui tới với giang hồ lỗ mãng. Nhất là mạng lưới nhân sĩ kỳ sĩ trong phủ hắn rất đông, trong đó lợi hại nhất, được xưng là Tứ tướng Tam hiền Nhị nữ. Tứ tướng là Lí Cảnh, Mộc Dương, Chu Hằng, Lỗ Lục, bốn người bọn họ tinh thông đạo dụng binh, nhất là Lí Cảnh, mười ba năm trước từng lấy tên là Lí Minh, trong chiến dịch Nam Cương giết năm trăm lẻ sáu người liên tiếp, trong quân doanh được xưng là ‘Thiên ngoại thần lang’, hắn từng suất lĩnh thiên quân vạn mã, uy phong nhất thời, nhưng tám năm trước vì một lần say rượu đến trễ đại sự quân xa mà bị trục xuất khỏi quân doanh. Sau này Thác Bạt Chân giúp hắn giả tạo thân phận quê quán tham gia võ cử, thành công bước vào Bộ binh, tòng quân trong Binh bộ đương nhiệm. Mộc Dương bề ngoài là thư sinh văn nhược, lĩnh một chức quan nhàn tản ở Ngự Sử đài, giúp bệ hạ soạn thảo văn thư, nhưng người này ngay từ lúc mười sáu tuổi, đã dùng một mũi tên thành danh, bước vào Tào bang làm Phó Bang chủ. Chu Hằng nguyên là con cháu thế gia, nhưng thời tiên hoàng cả nhà hắn bị người khác mưu hại, một trăm lẻ chín người toàn bộ bị chém đầu, lúc đó hắn vừa mới sinh ra cho nên thoát được một kiếp, sau này hắn lớn lên ở nơi hoang dã, ăn uống sinh sống làm bạn với sói với hổ, sau này bị Thác Bạt Chân thu phục, nghĩ cách giả tạo thân phận đưa vào cấm quân, hiện tại đã làm đến Phó Thống lĩnh của Bắc cấm quân. Lỗ Lục là lưu manh phố phường, năng lực liên lạc không phải tầm thường, giao du rộng rãi, cộng thêm lòng dạ độc ác, thủ đoạn cay độc, giỏi nịnh hót, hiện giờ hắn được an bày ở Mật thám doanh, chuyên đi ám sát.”

Lí Vị Ương mỉm cười, nói hết từng chữ. Thác Bạt Ngọc hít sâu một hơi, hai tay đặt sau lưng, một lát sau lại buông thõng hai bên, sau đó đưa vào trong tay áo. Bởi vì, những chuyện này, ngay cả hắn cũng không biết.

Có một số chuyện, trong thiên hạ ngoại trừ Thác Bạt Chân, thì không thể có người khác biết.

Lí Vị Ương lại biết rành mạch, hơn nữa nàng còn tiếp tục nói: “Tam hiền là Cao Thành, Cảnh Năng, Tôn Tùng, Cao Thành am hiểu mưu lược, đương nhiệm phụ tá phủ Thái tử; Cảnh Năng am hiểu Đế vương thuật, đương nhiệm thiếu sư của Thái tử; Tôn Tùng ba tấc lưỡi của hắn có thể nói đứng đầu thiên hạ, trước mắt xem ra, hắn chỉ là Thái tuế, nhưng đến thời khắc mấu chốt, bản lĩnh ba tấc lưỡi của hắn có thể du thuyết thần dân khắp thiên hạ thay chủ tử hắn. Còn về phần Nhị nữ sao – một vị đã trở thành tân sủng của bệ hạ, một người… hiện tại trong phủ Ngũ Hoàng tử…”

Thác Bạt Ngọc đứng lên, sắc mặt đã không phải khiếp sợ bình thường: “Nàng có biết mình đang nói gì không?”

Lí Vị Ương mỉm cười: “Ta biết điện hạ không tin Thác Bạt Chân có lực lượng như vậy, nhưng những năm gần đây hắn mượn tài lực của Thái tử cùng quyền lực của Hoàng hậu, còn cả bối cảnh của Võ Hiền phi để làm việc cho hắn, hơn nữa cũng nhờ kỹ thuật diễn của hắn quá giỏi, đôi mẹ con Hoàng hậu kia thật sự bị hắn dỗ ngọt bao nhiêu năm nay.”

Trong lòng Thác Bạt Ngọc có một dự cảm mãnh liệt, hắn biết, mọi lời nàng nói đều là sự thật, bởi vì những thứ này không thể cứ thế bịa đặt ra được. Nhưng mà hắn lại cảm thấy chuyện nàng nói quá mức giật mình, từng Hoàng tử đều có một số tay chân nhắm vào từng đối tượng, xếp mật thám vào trong phủ người khác, nhưng người của Thác Bạt Chân – hắn không thể chấp nhận được lại đáng sợ như vậy.

Lí Vị Ương biết hắn không tin, cũng không thể lý giải được đám người này đáng sợ đến mức nào, nàng chậm rãi nói: “Những người này chỉ là một góc của ngọn núi thôi. Có thể thu mua hắn sẽ thu mua, không thể thu mua thì khuyên phục, hai cách đều không được thì giết chết. Ta biết mỗi Hoàng tử đều có thế lực cùng mật thám của mình, những thứ đó có thể dùng tiền mua được, nhưng lòng người lại không thể dùng tiền để thu mua. Ta dám nói không ai có tính nhẫn nại cùng nghị lực tốt như hắn, bởi vì không phải ai cũng yêu tiền, nếu gặp phải người không thích tiền, điện hạ có thể giống hắn bảy ngày bảy đêm không ngủ tự mình bôn ba vạn dặm đi tìm kiếm những đồ vật yêu quý để đem tặng cho người khác không? Vì có được một người, điện hạ có thể không tiếc hàng năm đến tiết thanh minh tự mình thay người đó đi tảo mộ người thân mà họ không thể tự mình đi? Điện hạ có thể cởi mở làm huynh đệ tương xứng với giang hồ lỗ mãng không? Vì đạt được mục tiêu, chuyện gì hắn cũng có thể cố, chuyện gì cũng không sợ, Thất điện hạ, những chuyện này, điện hạ không làm được, là vì xuất thân của điện hạ rất tốt, không cần điện hạ phân phó, rất nhiều người như tre già măng mọc đến giúp điện hạ, nhưng bọn họ có thể trung tâm với điện hạ như một, lấy cái chết nguyện trung thành sao? Cho nên, ở điểm này, các Hoàng tử khác không thể so sánh với hắn, bất luận là điện hạ, Thái tử, hay là Ngũ Hoàng tử.”

Thác Bạt Ngọc cảm thấy cơn lạnh từ lưng lan ra khắp cơ thể. Hắn ban đầu chỉ cho rằng Thác Bạt Chân nổi lên dã tâm trong quá trình trợ giúp Thái tử mà thôi, ai ngờ hắn đã có mưu đồ từ trước, chỉ coi Thái tử và Hoàng hậu là quân cờ, khó trách, khó trách hắn có thể giả bộ vô cùng hiếu thuận trước mặt Hoàng hậu, vô cùng tuân lời Thái tử, hóa ra, hắn là một con sói không thể thuần dưỡng.

Thác Bạt Ngọc lẳng lặng ngồi một lát, mới nói: “Ta tin nàng, nhưng ta muốn biết, chuyện này, rốt cuộc có bao nhiêu người biết?”

Lí Vị Ương cười, nói: “Ngoại trừ Tam điện hạ vừa mới nổi giận đùng đùng rời khỏi, thì chỉ còn lại ta và điện hạ.”

Những người này, bây giờ còn chưa phát huy tác dụng vốn có, nhưng đến thời khắc mấu chốt, rất nhiều nhân vật đều sẽ trở thành mấu chốt để giúp Thác Bạt Chân đoạt vị.

Thác Bạt Ngọc hít một hơi thật dài, nói: “Có phải nàng còn nói cho những người khác biết.”

Lí Vị Ương hiểu được ý của hắn, cho nên nàng lắc đầu: “Chuyện này không có người thứ tư biết.”

Thác Bạt Ngọc nghe đến đó mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, hắn không biết Lí Vị Ương làm cách nào biết được mọi chuyện, nhưng mỗi người đều có bí mật của riêng mình, chỉ cần nội dung nàng nói là thật, nàng làm sao biết được thì có gì quan trọng, quan trọng nhất là, nàng không nói những lợi thế này với người khác.

Sau đó, hắn không kìm lòng được thở dài một hơi: “Ngoại trừ tòa tửu lâu này, ta còn có mười tám nơi thám thính tin tức, những năm gần đây, tư liệu trong tay ta nhiều không thể đếm được, tường tận tỉ mỉ, nhưng không hề thấy những lời nàng vừa nói, cơ sở dữ liệu của ta riêng hồ sơ về Thác Bạt Chân có bảy mươi cuốn, trong số đó đáng tin cậy nhiều nhất chỉ có hai cuốn, những hồ sơ khác, đều là Thác Bạt Chân cố ý bày ra manh mối sai lệch. Người này, tâm cơ thật đáng sợ.”

Lí Vị Ương cười, nếu luận ánh mắt cùng sự phán đoán, Thác Bạt Ngọc chưa hẳn đã thất bại trước bất kỳ kẻ nào, nhưng luận thu thập tư liệu, tính nhẫn nại cùng an bày bố trí cẩn thận, lại kém Thác Bạt Chân. Chuyện này cũng không có gì kỳ quái, người bình thường sẽ không để mắt đến một Hoàng tử không có sự uy hiếp, bao gồm cả Thác Bạt Ngọc, hắn tốn nhiều tâm tư trên người khác, nhưng hoàn toàn xem nhẹ Thác Bạt Chân, nhưng Thác Bạt Chân thì ngược lại, hắn không bỏ qua bất kỳ tiểu tiết gì, Thác Bạt Ngọc cho dù cẩn thận, phủ La Quốc công gia đại nghiệp lớn, vẫn có chỗ sai lầm.

“Trên đời này luôn có người muốn làm điện hạ sơ sảy, bởi vì bọn họ rất gian xảo rất độc ác, luôn trốn trong chỗ tối như rắn độc, thừa dịp điện hạ không chú ý sẽ cắn điện hạ một cái. Nhưng chỉ cần cầm lấy bảy tấc của hắn, tất cả không còn đáng sợ nữa.”

Thác Bạt Ngọc nói: “Những người này ta đều biết, mà chỉ coi bọn họ thành nhân vật không quan trọng, thậm chí có người ta còn kết giao hảo hữu. Ta đã phạm sai lầm rất lớn, ít nhiều có nàng nhắc nhở, nhân tình này, ta sẽ nhớ kỹ, hôm khác nàng có chuyện gì cần, ta sẽ toàn lực ứng phó.” Khuôn mặt hắn trong trẻo, như thể nói một chuyện bé nhỏ không đáng kể gì đó.

Nhưng Lí Vị Ương nhìn đôi mắt hút hồn kia, thì biết đây là hứa hẹn quan trọng đến mức nào, nàng trầm mặc một lát, mỉm cười nói: “Đa tạ.”

“Những lời hôm nay nàng nói với Tam ca,” ánh mắt hắn dần trở nên dịu dàng, chậm rãi nói, “Chẳng phải để chọc giận hắn, mà vì để ta tin tưởng.”

Lí Vị Ương chỉ cười, không khẳng định cũng không phủ định, qua một lúc lâu, nàng lại nhìn hắn, mới phát hiện hắn đang tĩnh lặng nhìn nàng, chỗ sâu nơi đáy mắt dường như cất giấu ánh sáng ấm áp.

Không biết từ lúc nào, sự hứng thú của mình với nàng đã biến thành sự yêu thích kỳ lạ. Thác Bạt Ngọc nhìn nàng, thở dài: “Nàng ấy…” Hắn còn muốn nói gì nữa, mà khóe mắt liếc thấy bên ngoài đang mưa, nói: “Ta đưa nàng lên xe.”

Lúc ra ngoài trời vẫn khô ráo, hiện giờ đã mưa to ào ào, những người đang ngắm đèn lồng trên đường đều vội đi tránh mưa. Lí Vị Ương đứng ở cửa tửu lâu, Bạch Chỉ nói: “Tiểu thư, trên xe có ô che mưa, để nô tỳ đi lấy.”

“Đây rồi.” Trong tay Thác Bạt Ngọc, cầm một ô che vừa mới phân phó người đi lấy.

Bạch Chỉ lập tức bước lên nhận ô, nhưng Thác Bạt Ngọc cười, tránh đi: “Để ta.”

Nước mưa trên ô chảy xuống gương mặt hắn, Thác Bạt Ngọc cúi đầu, giọng nói lẫn với tiếng gió nhẹ nhàng tiến vào tai Lí Vị Ương: “Huyện chủ trở về rồi hãy nghỉ ngơi cho tốt.”

Nửa bên mặt của hắn, dưới nước mưa thoạt nhìn càng tuấn tú, Lí Vị Ương cười, nói: “Chỉ hy vọng như thế.”

Lí Mẫn Đức đang đứng chờ trước xe ngựa, hắn đi ra gần một canh giờ, nhưng vẫn không trở về, Lí Vị Ương không hỏi hắn một câu, bước lên xe ngựa.

Thác Bạt Ngọc mỉm cười hỏi thăm Lí Mẫn Đức, Mẫn Đức lại lộ ra nụ cười lạnh nhạt, sau đó bước nhanh lên xe ngựa.

Xe ngựa chạy về phía Lí phủ, Lí Vị Ương vén rèm che, nhìn thấy bóng người cao cao kia vẫn đứng trong mưa, không biết vì sao, không che ô, dường như nhìn theo xe ngựa xuất thần.

Lí Vị Ương ngừng một lát, rồi buông rèm che xuống, Lí Mẫn Đức phía sau nói: “Tam tỷ —— “

Lí Vị Ương quay đầu, nhìn hắn: “Sao thế?”

“Tỷ không hỏi ta vừa rồi đi đâu?”

Lí Vị Ương nâng tay nhẹ nhàng phất đi những hạt nước mưa mỏng manh vương trên vai hắn, nói: “Đi gặp Yên Chi kia?”

Lí Mẫn Đức bỗng chốc cứng đờ người, một câu cũng không nói nên lời.

Lí Vị Ương cười, nói: “Vừa rồi trên bàn tiệc đệ không ăn gì, ta phân phó người mang ít rượu và thức ăn lên xe, Bạch Chỉ.”

Nàng gọi tên Bạch Chỉ, Bạch Chỉ lập tức hiểu ý, lấy từng đĩa đồ ăn từ trong hộp gỗ Tử đàn ra, Lí Vị Ương nhìn thoáng qua sắc mặt tái nhợt của Lí Mẫn Đức nói: “Buổi tối đổ mưa, hơi lạnh, đi ra ngoài sao không phủ thêm một cái áo choàng, thôi quên đi, uống một ngụm canh hoa quế để trừ lạnh.”

Lí Mẫn Đức ngây người, Lí Vị Ương nhìn hắn, thiếu niên này có khuôn mặt với đường cong rõ ràng, ngũ quan hỗn hợp giữa vẻ tuyệt sắc chỉ có người ấm áp mới có cùng sự cương nghị thuộc về nam tử, rõ ràng là hai thái cực không hài hòa, lại vô cùng đẹp mắt, hoàn mỹ hiện ra trước mắt. Ánh mắt của nàng còn mang theo ý cười: “Còn không mau ăn đi?!”

Lí Mẫn Đức lại gần, cầm lấy đũa nhưng không hề động đậy.

“Đang nghĩ gì thế?” Nàng búng tay lên trán hắn,Lí Mẫn Đức cảm thấy đau, khẽ hô lên.

“Lại thất thần… Xem ra, đệ cố ý muốn đối nghịch với ta!”

“Ta không có ——” hắn đột nhiên mở miệng định biện giải.

Lí Vị Ương bỗng nhiên cười, tươi cười mặc dù chợt lóe rất nhẹ mà nhanh biến mất, nhưng vẫn làm hắn choáng váng.

“Không muốn nói gì thì khỏi cần nói với ta mấy lời linh tinh như thật có lỗi không thể nói, tuy rằng ta rất ghét cố tình ra vẻ thần bí…” Nàng thở dài, “Tóm lại, đệ chỉ cần biết rằng, ta tuyệt đối không trách đệ, cho dù đệ không muốn nói chân tướng với ta…”

Đồng tử của Lí Mẫn Đức hơi co lại, đáy mắt có sự cảm động xẹt qua, nhưng tiếp theo bị sự ưu thương bao phủ.

Lí Vị Ương thấy rõ sắc thái dưới đáy mắt hắn, không tự chủ phát giác trong lòng mình một khắc kia lại dâng lên sự đau lòng, nhưng cùng lúc đó cũng cảm thấy xa lạ, nàng lo lắng. Thiến niên một lòng ỷ lại nàng rốt cuộc đã dần trưởng thành rồi sao? Hiện tại hắn cho nàng cảm giác, quả nhiên càng lúc càng khó suy đoán.

Nhưng mà ngay sau đó, đột nhiên Lí Mẫn Đức tựa đầu vào bờ vai nàng.

“Sao thế?” Lí Vị Ương kinh ngạc.

Lí Mẫn Đức không nói gì, đầu tựa trên vai nàng cọ cọ, đôi mắt đau xót, nước mắt dâng lên, vừa nghĩ đến cuối cùng hắn phải rời khỏi nàng, trái tim hắn lại đau như bị bót nghẹt.

“Đệ nói mình đã trưởng thành, tất nhiên sẽ có bí mật, ta không hỏi đệ, đệ nên vui mừng mới đúng, điều này có nghĩa là ta tin tưởng đệ.” Lí Vị Ương kéo hắn đến gần, đặt đũa vào trong tay hắn một lần nữa, còn tự mình gắp một miếng cá chua ngọt vào miệng hắn, “Ăn cơm đi.”

Hoa Quế Nhưỡng độ rượu không cao, lại ngọt như mật, Lí Vị Ương rất thích, nhưng vừa rồi trên bàn tiệc có người ngoài, nàng không thể uống nhiều, hiện giờ ở cùng Lí Mẫn Đức, nàng liền rót một ly, tinh tế thưởng thức. Hoa Quế Nhưỡng uống vào, làm toàn thân cảm thấy ấm áp thoải mái.

Lí Vị Ương nhìn mưa bụi không dứt bên ngoài, nhớ lại bộ dáng tức giận của Thác Bạt Chân, cười lạnh một tiếng, nhấc ly rượu uống một hơi cạn sạch.

Lí Mẫn Đức ngừng ăn, quay đầu nhìn nàng.

“Tam tỷ?” Cho tới giờ hắn chưa từng thấy nàng uống rượu, nàng vẫn có biểu cảm như vậy, tại đây trong thời khắc này.

Lí Vị Ương hơi sửng sốt, phản ứng lại, cười nói: “Ta sẽ không say, đệ yên tâm, chỉ uống một chén nhỏ thôi.”

Lí Mẫn Đức nhìn thoáng qua chén của nàng: “Không phải tỷ đã uống ba chén rồi sao?”

Lí Mẫn Đức cầm lấy cái chén trên tay nàng, vừa định đặt xuống, thì nàng nhanh tay cướp lại chén, uống một hơi cạn sạch tiếp.

“Tam tỷ?!”

“Hử?” Lí Vị Ương mỉm cười, một sợi tóc đen phất qua khuôn mặt lấp lánh trong suốt của nàng. Dưới ánh nến trong xe ngựa, mắt nàng như mặt hồ lăn tăn, nhẹ nhàng uyển chuyển, biểm cảm mang theo sự bất đắc dĩ, “Sao đệ trở nên lắm miệng như vậy, quản gia công!”

Lí Mẫn Đức vội vàng cúi đầu, thấy ngón tay trắng thuần của nàng cầm ly rượu, uống rượu vào càng giống như ngọc vỡ, nhưng vẫn chói lọi chiếu vào mắt hắn.

Lí Vị Ương hình như đã uống say, mềm yếu nghiêng người, vừa hay dựa lên người hắn.

Mùi hoa quế nồng đậm, kết hợp với hương thơm trên người nàng, trong xe tạo thành mùi hương đặc biệt, từ mũi thoảng vào làm ngứa cả tứ chi hắn, đáy lòng hắn.

Đột nhiên rất muốn cứ như thế dựa mãi vào nhau, mà một tiếng nói trong đầu bất cứ thời khắc nào cũng nhắc nhở hắn, đừng yêu thích, đừng trầm luân sự ấm áp này… Sự tồn tại của ngươi sẽ liên lụy đến nàng, thậm chí mang đến cho nàng vô số nguy hiểm, đây không phải là nơi ngươi nên ở lại, triệt để mất đi nàng là chuyện ngươi không thể chịu đựng được.

Lí Mẫn Đức cúi đầu, trước mặt hắn cũng có một bình Hoa Quế Nhưỡng, nhưng hắn lại đột nhiên đưa tay, cầm lấy chén Lí Vị Ương vừa mới uống, uống một chén, không biết vì sao hương vị hoàn toàn khác với lúc trước uống.

Triệu Nguyệt canh giữ bên ngoài xe ngựa, mà Bạch Chỉ bên trong xe ngựa lại chuyên tâm nhìn bấc đèn, thực ra trong lòng nàng dâng lên cảm giác kỳ quái. Tam thiếu gia, hình như không giống với trước kia, hắn vốn là một thiếu niên thông minh lanh lợi, không mất đi sự hồn nhiên, nhưng hiện tại lúc hắn không nói gì, bản thân cũng không dám đáp lời hắn, cảm thấy trong lòng hắn chậm rãi để lộ ra sự cường thế cùng cao quý, trước giờ chưa từng có. Đuôi mày khóe mắt di động, như ẩn như hiện, có sự lạnh nhạt cùng đạm mạc chỉ người trưởng thành mới có. Tam phu nhân chết, thật sự tạo ảnh hưởng lớn như vậy đến Tam thiếu gia sao?

“Mẫn Đức?” Lí Vị Ương như say thật rồi, quay đầu gọi tên hắn, tay đưa lên, túm lấy hai gò má của hắn.

“A!”

“Cười đi, ta thích nhìn thấy đệ cười!” Nàng khôi phục bộ dáng hung dữ.

Nhìn hai gò má của hắn bắt đầu đỏ lên, ánh mắt như nước mùa xuân, Lí Vị Ương không nhịn được dùng sức xoa nắn.

“Tam tỷ, tỷ uống say thật rồi!” Đúng là – như thay đổi thành một người khác! Lí Mẫn Đức không nói gì, mặt biến thành hình bánh bao.

Lí Vị Ương lẩm bẩm nói: “Rượu có thể quên sầu, cũng có thể giải sầu, Mẫn Đức đệ cũng nên uống một chút, bằng không tuổi còn nhỏ đã thành ông cụ non, lớn lên thật đáng sợ!”

Nàng chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới đều đang xoay quanh, nỗ lực mở to mắt ra, thấy Lí Mẫn Đức mặt đỏ như cà chua. Nàng nới lỏng tay, xoay xoay người, tìm góc độ thoải mái để ngủ.

Lí Mẫn Đức nhìn khuôn mặt nàng khi ngủ, đột nhiên nở nụ cười, thấp giọng nói: “Như vậy cũng được, chỉ cần nàng vui vẻ, thế nào cũng được.”

Tối hôm nay, hắn cảm thấy tâm tình Lí Vị Ương đặc biệt không tốt, tuy hắn không biết vì sao, mà nếu hắn có thể đổi được nụ cười của nàng, phải làm gì cũng cam tâm tình nguyện.

Sáng sớm hôm sau, Lí Vị Ương bị lão phu nhân mời đến Hà Hương viện.

Con người ở trên đời, không phải lúc nào cũng có chuyện vừa lòng, cho dù Lí Vị Ương tính toán thành thạo thì vẫn có vô số chuyện phiền toái tìm đến cửa. Lúc nhìn thấy Đại phu nhân cố gắng chống chịu bệnh tật ngồi trên đại sảnh, Lí Vị Ương lại cười rất kính cẩn nghe lời: “Mẫu thân đã đến rồi sao, thân thể đỡ hơn chưa?”

Đại phu nhân mỉm cười nói: “Uống thuốc của đại phu, cuối cùng cũng thấy đỡ hơn, haiz, thân thể của ta xương cốt vốn yếu, là điều khó tránh khỏi.”

Lí Vị Ương lại thấy hơi kỳ quái, Đại phu nhân luôn không chịu yếu thế trước mặt người khác, sao có thể để khuôn mặt vàng vọt chạy ra ngoài?

Thực ra, chạng vạng hôm qua, phu nhân Tưởng Quốc công đã phái người đến mời Lí Tiêu Nhiên qua đàm đạo, vốn cũng chẳng có gì to tát, mẹ vợ bảo con rể qua là chuyện thiên kinh địa nghĩa (đạo lý muôn thuở), đến lúc đó dựa vào uy thế của phu nhân Quốc công, Lí Trường Nhạc sẽ có thể trở về, đáng tiếc, Lí Tiêu Nhiên lấy cớ sự vụ bận rộn, một lời từ chối, vấn đề này phu nhân Quốc công không thể làm gì được, chung quy không thể để bà xương cốt già nua chạy đến Lí phủ cầu tình, vậy quá mất thể thống. Chuyện này làm Đại phu nhân ý thức được, Lí Tiêu Nhiên đã không còn là nam nhân mười năm trước đứng trước Tưởng gia thấp hơn một bậc, có lẽ từ sớm hơn, trong lòng ông ta đã chôn giấu sự khó chịu với Tưởng gia, hiện giờ mới dần dần bùng phát.

Nếu như thế bà phải tìm cách khác. Cho nên, kể cả bà vừa đi đã ngã xuống, nhưng vẫn phải gắng gượng chống đỡ.

“Hiện tại trong phủ nhiều sự vụ, trong lòng ta thấy lo lắng, thuốc đã uống không ít, mà lại thành vô bổ,” Đại phu nhân đi thẳng vào vấn đề, nói với lão phu nhân bệnh của mình, “Chỉ sợ phải điều dưỡng lâu dài…”

Nhị phu nhân nghe xong, lập tức vội vàng xen vào: “Nếu Đại tẩu không cố quản lý được, đệ muội sẽ chia sẻ với Đại tẩu…”

Nhị phu nhân này là muốn quyền lực quản nhà này, sắc mặt Đại phu nhân không thay đổi, bình tĩnh nói: “Tạm thời thì chưa cần, dù sao thuộc hạ của ta vẫn còn dùng được, nhưng mà chuyện tẫn hiếu ở chỗ lão phu nhân, mong đệ muội dốc sức thực hiện…”

Nhị phu nhân sắc mặt khó coi, không muốn giao ra quyền lực thì thôi, còn quăng hết chuyện hiếu thuận với mẹ chồng cho mình, Đại phu nhân đúng là biết dùng mánh lới.

Lão phu nhân tay đẩy Phật châu, phảng phất như không nghe thấy gì.

Đại phu nhân cũng nhớ tới hỏi Lí Vị Ương, “Hôm qua hội hoa đăng đẹp không?”

“Tất nhiên là đẹp, đáng tiếc mẫu thân thân thể không tốt không thể đi dùng.” Tươi cười của Lí Vị Ương thật lạnh nhạt.

Đại phu nhân thở dài, “Đúng vậy, những năm trước, ta đều dẫn các tỷ muội của con đi xem hội đèn lồng, Đại tỷ của con thích nhất là đèn hoa sen, nhìn thấy là yêu thích không buông tay, rõ ràng trong nhà có thợ giỏi làm rất tinh xảo, mà con bé lại cứ thích đèn do nhà phía tây cầu làm, đúng là tiểu hài tử…”

Bà liếc mắt nhìn lão phu nhân, đối phương ngay cả mí mắt cũng chưa nhấc lên.

Đại phu nhân lập tức cảm thấy vài phần bị cô lập, không biết từ khi nào, trong nhà này, lời nói của bà đã không còn ai để ý đến, có lẽ, mọi người đều cố ý không để ý tới bà.

Mấy tháng này Lí Vị Ương ở Lí phủ rất nổi bật, Đại phu nhân trốn trong phòng cũng không hề thanh nhàn, mỗi lần nghe thấy nhà ai đến mời Huyện chủ đi dự tiệc, thì tức đến chết đi sống lại, mới chỉ qua ba tháng ngắn ngủi, mà trên tóc đã có thêm mấy sợi bạc, thoạt nhìn càng có vẻ già hơn.

Đại phu nhân lấy từ trong tay áo một quyển Kinh Phật, mở ra vội đưa cho lão phu nhân xem: “Đứa nhỏ ngốc kia, nghe nói Huyết kinh tỏ lòng thành kính, không ngờ thật sự đâm một ngón tay sao chép cho lão phu nhân một quyển Pháp Hoa kinh…”

Lão phu nhân không thèm nhìn, hôm nay bà thức dậy sớm, mí mắt đã trùng, không tự chủ được ngắt lời, “Hôm nay ngươi đến rốt cuộc là có chuyện gì…”

Đại phu nhân sắc mặt trắng nhợt, cắn răng nói: “Lão phu nhân, Trường Nhạc gửi thư nói, con bé đã sớm ăn năn, cầu xin lão phu nhân rộng lượng, tha cho con bé trở về đi, thân thể con không tốt, bên cạnh cần có người hầu hạ, người nhẫn tâm nhìn con ốm yếu, bên giường ngay cả một người hầu hạ đưa thuốc cũng không có sao?” Nói xong, bà cúi đầu lau lệ.

Lí Vị Ương nhìn Đại phu nhân thể hiện mà cười lạnh, Phúc Thụy viện ít nhất hai mươi ba mươi nha đầu, Đại phu nhân lại không có người bưng trà rót nước sao, còn không phải nhân cơ hội này kéo Lí Trường Nhạc trở về.

Lão phu nhân nhíu mày: “Để con bé đi đóng cửa tĩnh tâm, mới được ba tháng, đã đứng ngồi không yên rồi sao?”

Đại phu nhân tận tình khuyên nhủ: “Con bé từ nhỏ đã được yêu chiều, làm sao từng chịu khổ như vậy, lão phu nhân nhân từ, để con bé trở về đi, bên người con cũng có thêm người hầu hạ.”

Nhị phu nhân lạnh lùng nói: “Đại tẩu sao lại nói vậy, Đại tẩu cũng không phải chỉ có một nữ nhi, Tam tiểu thư Tứ tiểu thư Ngũ tiểu thư, không phải đều có thể chăm sóc Đại tẩu sao? Đại tẩu luôn miệng nói coi thứ xuất như con ruột, đã muốn tìm người chăm sóc khi bị bệnh, sao không để các tiểu thư làm?”

Nhị phu nhân trước giờ luôn thích phá hỏng chuyện của Đại phu nhân, đưa ra ý kiến này cũng không có gì kỳ quái.

Đại phu nhân miễn cưỡng cười, nói: “Chỉ sợ làm mấy đứa trẻ chịu khổ.”

Tứ di nương vội vàng nói: “Không khổ không khổ, có thể tẫn hiếu với phu nhân, là bổn phận của các tiểu thư.” Nói xong, bà nhìn thoáng qua Lí Vị Ương, “Không biết Huyện chủ thấy thế nào —— “

Lí Vị Ương đương nhiên không từ chối, mỗi ngày nàng đến phòng Đại phu nhân ngồi, đối phương sẽ sống ít đi mười năm là tối thiểu, hơn nữa đây cũng không phải là chuyện có thể từ chối, mẹ cả sinh bệnh, con gái thứ xuất đến tận hiếu, không có gì quá đáng, tuy rằng hơi bất ngờ…

Trong mắt Đại phu nhân như xẹt qua ý gì đó, khóe miệng giật giật, như muốn mở miệng cự tuyệt, cuối cùng lại nói: “Ý của lão phu nhân thì sao?”

Yêu cầu hợp tình hợp lý lão phu nhân tất nhiên cũng đáp ứng, cho nên bà gật đầu, vẫy tay như đuổi ruồi bọ: “Được rồi, cứ như vậy đi.”

Trên đường trở về, Lí Vị Ương có vẻ trầm mặc. Trở lại viện của mình, nàng cầm quyển sách ra xích đu ngồi xem.

Bạch Chỉ thấy nàng có tâm sự, không dám đi quá xa, cầm khung thêu, ngồi bên cạnh thêu hoa.

Thật lâu sau, Lí Vị Ương vẫn không nói câu nào, trang sách cũng không có một tờ nào được lật.

Một canh giờ sau, nàng bỗng dưng buông sách, “Bạch Chỉ,” giọng điệu của nàng hiếm khi ngừng lại như vậy.

“Đại phu nhân vì sao lại đồng ý để ta vào phòng bà ta chăm sóc?” Lí Vị Ương như đang lẩm bẩm, lại như đang nói chuyện với Bạch Chỉ, ngón tay bất giác chạm lên trang sách, cuộn lại, rồi chậm rãi buông ra, điều này nói rõ, suy nghĩ đang xoay chuyển rất nhanh trong đầu nàng.

“Chỉ sợ Đại phu nhân không vui lòng thôi, bà ấy không thích nhìn thấy tiểu thư đâu, hôm đó tiểu thư đến gặp, nô tỳ nghe nói vừa quay đầu bà ấy đã đập phá không ít đồ đạc.” Bạch Chỉ nói nhỏ.

Lí Vị Ương ừm một tiếng, rồi không nói gì nữa. Nếu như Đại phu nhân làm thế để loại trừ nàng, thì không cần phải khổ tâm như vậy, nếu không, thì đang có chủ ý gì đây?

___________________________________________

Thanh Mai: Vừa qua có một số chuyện rất không vui và TM đã có ý bỏ edit, người ta bảo lời nói như bát nước đổ đi, TM vớt lại được mấy bát rồi, xấu hổ quá, cứ nói rồi lại rút lời:”)

Chuyện gì đã qua thì cho qua đi, chỉ riêng chương 79 giữ lại hết các cm, nhưng sau này thấy những cm giục truyện chê bai hoặc quá khích, TM sẽ delete đó.

Hôm nay định làm quà bất ngờ cho mọi người, nhưng lỡ mất giờ lành do mải buôn chuyện, nên mới post muộn. Chương này là lời cám ơn gửi đến những bạn đã luôn ủng hộ và yêu quý TM, mình đã ghi lại tên rồi, nếu TM edit hết bộ này và không có nhà xuất bản nào mua bản quyền, thì khi đóng ebook sẽ đặc biệt ghi rõ tặng từng người!^^~

Vừa rồi có khá nhiều người hỏi cái nền trong nhà, nên mình để ảnh gốc ngay đầu chương, đây là hình minh hoạ của Y Xuy Ngũ Nguyệt vẽ cho game Võng kiếm 3 (Võ lâm 3), thánh nữ Lục Yên Nhi của Minh Giáo.

TM vừa mới in xong bài khoá luận (sau 2 tiếng chen lấn xô đẩy ở quán photo T^T), sau đó về mới biết bài sai kết cấu, mà không kịp đi in lại rồi, chỉ hy vọng không quá thảm thiết. Bây giờ sẽ có nhiều thời gian hơn để edit, nhưng chưa hứa hẹn gì nhá, chỉ nói là sẽ cố gắng thôi, nếu được thì 2 ngày 1 chương:D TM chính thức thất nghiệp rồi, có nàng nào mở công ty thì cho TM chân kế toán hoặc thư ký cũng được:3

Chương tiếp theo sẽ có vào thứ 7 ngày 4/5 (dạo này TM mắc bệnh nói lắm hay sao í)

PS: Thứ 2 tuần sau 06/05, 2h ở trường Kinh doanh công nghệ Hà Nội, An An sẽ bảo vệ luận văn, mọi người có rảnh thì đến ủng hộ (khuyến khích mang hoa xuyến chi hay còn gọi là hoa ngũ sắc):3