TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thứ Nữ Hữu Độc
Chương 38: Dụng tâm kín đáo

Buổi chiều, Lí Mẫn Phong tự mình đến thăm Lí Vị Ương.

Đuổi ma ma trông cửa đi, Lí Mẫn Phong vừa đến cổng chính, nhìn thấy một nha đầu mặc áo trong lụa xanh, váy dài màu xanh bạc ngồi dựa vào cửa phòng phía Tây, đang nói chuyện với một tiểu nha đầu.

“Tử Yên tỷ tỷ đang thêu gì thế?” Tiểu nha đầu hiếu kỳ hỏi.

Tử Yên cười giơ thành phẩm đang thêu trong tay lên cho nàng ấy xem, đôi mắt của Lí Mẫn Phong rất tốt, từ xa đã nhìn thấy trên mặt khăn thêu một đôi uyên ương nhiều màu, đang chơi đùa trong hồ sen, trong hồ sen còn tràn ngập hoa sen đang nở rộ, rất sinh động hoà hợp.

Mắt tiểu nha đầu chớp chớp cười nói: “Tử Yên tỷ tỷ muốn gả đi rồi sao! Không bằng ngày mai tỷ tỷ đi cầu Tam tiểu thư, để tiểu thư hứa gả tỷ tỷ cho người tốt nào đó!”

Sắc mặt Tử Yên lập tức đỏ lên, kéo khăn tay vỗ lên vai tiểu nha đầu, nói: “Đừng có nói bừa!”

Năm nay Tử Yên mới mười lăm tuổi, trời sinh có khuôn mặt trái xoan, làn da trắng nõn, khi cười thì toả sáng như hoa sen trong hồ, cũng có chút đặc biệt làm người khác chú ý. Lí Mẫn Phong thản nhiên nhìn nàng ấy, trong lòng có cảm xúc khác thường lướt qua.

Tiểu nha đầu cười nói: “Tỷ còn e lệ gì nữa, Tam tiểu thư chắc chắn sẽ chọn hôn phu tốt cho tỷ!”

Tươi cười của Tử Yên bốc chốc trở nên ảm đảm, nhẹ giọng nói: “Tam tiểu thư bản thân còn thân bất do kỷ, sao còn quản đến nô tỳ chứ —— “

Tiểu nha đầu sửng sốt, muốn nói gì đó, lại không nói nữa. Đúng là vậy, Tam tiểu thư chỉ là cô nương thứ xuất, tuy được lão phu nhân ưu ái, nhưng không được Đại phu nhân thích, hôn sự tương lai chỉ sợ sẽ rất khó khăn, chủ tử không được lòng người, thì nha đầu làm gì có được đường ra tốt.

Tử Yên thở dài, phiền não nói không nên lời, đột nhiên nghe thấy có người ho khan một tiếng, nhất thời phát hoảng, nâng mắt nhìn thấy một công tử thiếu niên mặc cẩm y thắt lưng ngọc đứng trước mặt mình, đỏ mặt, đi lên hành lễ nói: “Đại thiếu gia.”

“Ừm, ngươi tên Tử Yên?” Vẻ mặt Lí Mẫn Phong rất hoà ái, đánh giá nàng.

Không hiểu sao mặt Tử Yên càng lúc càng đỏ, nhỏ giọng nói: “Dạ, nô tỳ là Đại a đầu bên người Tam tiểu thư Tử Yên. Đại thiếu gia muốn gặp tiểu thư sao?”

Ban đầu đúng là tới gặp Lí Vị Ương, mà lúc này hắn đổi chủ ý, Lí Mẫn Phong cười nói: “Không phải, hôm qua ta không cẩn thận đánh rơi một cây quạt ở gần đây, hiện giờ đang muốn nhờ Tam muội muội phái mấy nha đầu tìm giúp ta.”

Tử Yên cười, nói: “Chuyện này nô tỳ có thể hỗ trợ, quạt của Đại thiếu gia rơi ở chỗ nào vậy?”

“Ở chỗ bụi cỏ cách cửa chính không xa.” Lí Mẫn Phong nói.

Lí Mẫn Phong cùng Tử Yên đi ra ngoài, tiểu nha đầu bên cạnh lặng lẽ nhìn, đột nhiên nhíu mày, nhanh chóng nhấc váy chạy vào trong.

Lí Vị Ương đang nói chuyện với Mặc Trúc trong phòng, Mặc Trúc nói: “Tuy lão phu nhân không thích phô trương, nhưng cũng không phải thứ gì cũng ăn. Ví như cá, lão phu nhân chỉ ăn mắt cá mà không ăn thịt; gà, cũng chỉ ăn chỗ có bảy phần mỡ; ăn nấm, chỉ nhặt chỗ đầu béo ngậy để ăn. Trong đó, lão phu nhân thích nhất là thịt vịt chưng kỹ, thịt vịt này phải làm tinh tế hơn bình thường, trước tiên bỏ hết nội tạng, cho vào bình sứ, dùng lửa nhỏ đun ba ngày, chưng cách thuỷ để thịt vịt mềm ra, hơn nữa trong con vịt, thì chân vịt phải làm kỹ nhất, bỏ hết xương cốt cùng những thứ cứng rắn, trộn hương liệu cùng hoa Ngọc Lan nấu lên, hương vị đó có thể nói là thơm miễn bàn.”

Lí Vị Ương gật đầu, ngàn dặm đem vịt về, lễ nhỏ mà ý trọng. Lão phu nhân thích nhất là uống trà, thứ hai thích ăn vịt, Lí Mẫn Phong đã làm được, đủ chứng minh hắn là người tinh tế.

Lúc này, một tiểu nha đầu ở ngoài cửa đang thò đầu vào.

Mắt Lí Vị Ương như toả sáng, nhìn qua, tiểu nha đầu sợ tới mức kinh hoảng, nghe thấy Mặc Trúc bên trong nói vọng ra: “Ai ở bên ngoài, tiểu thư cho vào!”

Tiểu nha đầu không yên bước vào, dập đầu với Lí Vị Ương: “Tiểu thư, nô tỳ có chuyện bẩm báo.”

Lí Vị Ương thản nhiên nhìn, Bạch Chỉ nhẹ giọng nói: “Tiểu thư, đây là tiểu nha đầu Tú Nhi trong phòng trà nước.”

Tiểu nha đầu trong phòng trà nước? Trong lòng thấy nghi hoặc, mà khuôn mặt Lí Vị Ương lại rất dịu dàng: “Có chuyện gì vậy?”

Tú Nhi nói: “Vừa rồi Đại thiếu gia đến, nói là làm rơi một cây quạt ở bụi cỏ bên ngoài, sau đó muốn nhờ mấy nha đầu của tiểu thư giúp Đại thiếu gia tìm kiếm, Tử Yên tỷ tỷ ban đầu ở trong viện thêu thùa may vá, lại xung phong nhận việc rời đi, bảo nô tỳ về báo với tiểu thư một tiếng.”

Lí Vị Ương nhìn chằm chằm Tú Nhi một lúc, đột nhiên nở nụ cười: “Bạch Chỉ, thưởng tiền, ba ngày sau đề bạt lên làm nha đầu nhị đẳng, phòng trà nước cũng không cần về nữa, ở lại trong viện hầu hạ đi.”

Tú Nhi vui mừng quá đỗi, vội vàng khấu đầu thật mạnh: “Nô tỳ đa tạ tiểu thư!”

Một tiểu nha đầu làm việc nặng, chỉ trong chốc lát được đề bạt lên làm nha đầu nhị đẳng, đây đúng là chuyện tốt trên đời, Tú Nhi cười vui vẻ rời đi. Lí Vị Ương nhẹ nhàng uống một ngụm trà, trong lòng Bạch Chỉ đột nhiên hiểu ra, nói: “Tiểu thư, Tử Yên vốn nên bẩm báo với tiểu thư trước một tiếng, có lẽ là sai sót, tiểu thư đừng trách nàng ấy.”

Một nha đầu chưa bẩm báo đã cùng thiếu gia đi khỏi viện, đây là không đem chủ tử của mình để trong lòng, hay là vui mừng đến mức hoàn toàn quên mất thân phận của mình? Lí Vị Ương cười nhẹ, nói: “Có lẽ là nàng ấy nhất thời sơ sẩy, cũng có thể là tâm tư nàng ấy lớn, chê toà miếu của ta quá nhỏ.”

Lời này của tiểu thư nói rất nghiêm trọng. Bạch Chỉ lập tức mặt trắng bệch, Lí Vị Ương nhìn nàng ấy, nói: “Tử Yên cũng giống ngươi, là nha đầu theo ta từ Bình thành đến, ta thân cận với hai người hơn những người khác, nhưng không có nghĩa là chuyện gì ta cũng có thể dễ dàng tha thứ.”

Bạch Chỉ cúi đầu, trong lòng càng sợ hãi, âm thầm trách cứ Tử Yên đúng là tự chủ trương, chủ tử bảo ở viện trông coi, thế mà nàng ấy lại dám đi ra ngoài cùng người khác như vậy.

Lúc này, Bạch Chỉ còn chưa ý thức được một tầng ý nghĩa sâu hơn nữa, Mặc Trúc đã nhíu mày.

“Ngươi đi gọi hết những nha đầu, ma ma trong viện đến đây.” Lí Vị Ương nhàn nhạt phân phó.

“Dạ.” Mặc Trúc nhanh chóng rời đi.

Chỉ chốc lát sau, ngoại trừ Tử Yên đã rời đi từ nửa canh giờ trước đến giờ còn chưa trở về, thì những người khác đã đến đông đủ.

Lí Vị Ương ngồi trên ghế dựa, nhìn qua mọi người một lượt, sau đó chỉ vào một ma ma trong đó: “Ta hận nhất những người làm việc không hoàn thành trách nhiệm, ngươi tự đi nói với quản gia, viện của ta không chứa nổi ngươi, tự tìm cách rời đi đi!”

“Tiểu thư, nô tỳ…” Một khi bị đuổi ra phủ, chẳng khác nào tuyệt đường sống, Lưu ma ma sắc mặt tái nhợt, sợ tới mức run run, “Nô tỳ không biết đã làm sai chuyện gì —— “

“Làm sai chuyện gì? Ngươi vừa rồi đã đi đâu! Vì sao Đại ca đến ngươi cũng không thông báo, ngươi muốn để cho người khác nói ta cố ý chậm trễ tiếp đón Đại ca sao?”

Lưu ma ma lắp bắp kinh hãi: “Là Đại thiếu gia nói không cần thông báo…”

“Nói năng bậy bạ! Vào viện của người khác sao không cho thông báo! Đại ca là người có giáo dưỡng có học thức, sao có thể nói ra những lời như thế, rõ ràng là ngươi cố ý trốn việc! Lại còn mở miệng vu hãm Đại ca, ra ngoài nhận hai mươi bản tử!” Lí Vị Ương lạnh lùng nói.

Lưu ma ma không kịp cầu xin, đã bị Mặc Trúc chỉ huy người kéo ra ngoài. Mọi người chỉ dám dùng ánh mắt đồng tình nhìn Lưu ma ma, cũng không dám mở miệng cầu xin. Các nàng đã hiểu ra, chỉ cần lão phu nhân vẫn thích Tam tiểu thư, như vậy chủ nhân của viện này, hơn nữa chỉ có thể là Tam tiểu thư, tuyệt đối không phải người khác!

Vừa hay Tử Yên vẻ mặt tràn đầy ý cười từ ngoài cửa bước vào, nhìn thấy tình cảnh này, mặt đang cười cũng biến thành trắng bệch!

—— Lời ngoài truyện ——

Mọi người hỏi, vì sao kiếp trước Lí Trường Nhạc mãi mà không xuất giá, tất nhiên là có nguyên nhân, nhưng mà tạm thời vẫn chưa viết đến phần đó ⊙﹏⊙b mồ hôi!!!!!