- Chu Văn gia hỏa này cực xấu, lần trước còn muốn dùng Thiên y kia đi gạt người khác, bây giờ lại vụng trộm chạy đến phòng của một nữ nhân… Hắn rốt cuộc muốn làm gì?
- Đây không phải ngữ khí khi nam nhân nên nói chuyện nói với nữ nhân chứ! Vương Lộc cười cười, đem ngón tay khoát lên bàn tay Chu Văn. Chu Văn cầm ngón tay Vương Lộc, lập tức vận chuyển Thâu Thiên Hoán Nhật Quyết, đem năm Phối sủng chuyển di cho nàng. Bên ngoài Vô Địch Hạnh Vận Tinh, còn có một Thiên y, vòng cổ Nữ Thần May Mắn, Thạnh Tinh Linh may mắn và Hảo Vận Hoa Vương. Tất cả Thần thoại Phối sủng may mắn trên người Chu Văn, hắn đều chuyển giao cho Vương Lộc. Không có Vô Địch Hạnh Vận Tinh, kỹ năng may mắn né tránh này đã coi như gân gà, giữ lại nhiều Phối sủng may mắn cũng vô dụng. Thế nhưng trong tay Vương Lộc, chúng nó có thể phát huy ra tác dụng cực lớn. Đương nhiên, Phối sủng may mắn vẫn có tác dụng tăng tỷ lệ rơi đồ, nếu không phải muốn trả lại nhân tình cho Vương Lộc, Chu Văn cũng không dễ lấy ra. - Đây gọi là hoàn trả gấp năm lần của ngươi sao? Sau khi Vương Lộc tiếp thu Phối sủng, cảm ứng một thoáng tin tức những Phối sủng kia truyền đến, vẻ mặt đột nhiên thay đổi: - Ngươi đem Thiên Nhân y cho ta, vậy bản thân ngươi làm sao bây giờ? - Ngươi có Vô Địch Hạnh Vận Tinh, Thiên y mới có thể phát huy tác dụng lớn nhất, ta giữ lại chỉ phát huy tác dụng hữu hạn, huống hồ ta không chỉ có một bộ Thiên y. Chu Văn dừng một chút, lại dặn dò một câu: - Có điều trong thời gian gần nhất, ngươi không nên để bất luận người nào biết chuyện ngươi có Phối sủng Thiên y và Phối sủng may mắn. - Ngươi muốn bán Thiên y? Vương Lộc cực kì thông minh, lập tức đoán ra Chu Văn muốn làm gì. - Thông minh. Chu Văn tán thán nói. - Như vậy, ta cũng có thể thừa cơ kiếm một chút. Vương Lộc nói. - Ngươi muốn bán Phối sủng may mắn. Chu Văn cũng đoán được Vương Lộc muốn làm gì. Sau khi bán Thiên y ra ngoài, người đạt được Thiên ý, chắc chắn sẽ không cam tâm bỏ đi không cần, đơn giản giống Chu Văn trước đây, đi khắp nơi thu thập Phối sủng may mắn. Đến lúc đó giá cả trứng Phối sủng may mắn nhất định tăng vọt, Chu Văn lưu lại những Phối sủng may mắn cấp thấp kia, cũng bởi muốn kiếm một chút lợi lộc.
Ngược lại không có Vô Địch Hạnh Vận Tinh, giữ lại nhiều Phối sủng may mắn cũng vô dụng. Tựa như A Sinh nói, thuộc tính may mắn thật ra có hạn mức cao nhất, không phải cứ mang nhiều Phối sủng may mắn, điểm may mắn có thể chống chất đến vô hạn. - Trên tay ta trước kia góp nhặt không ít Phối sủng may mắn, có điều bởi chủng loại lặp lại, cho nên không thêm nhiều điểm may mắn, cho nên vẫn không ấp ra, chẳng qua giữ lại trù bị, vừa vặn thừa dịp cơ hội lần này bán với giá cao, nói không chừng có thể thu lợi gấp chục gấp trăm lần. Vương Lộc khẽ cười nói. - Vậy sớm chúc mừng ngươi kiếm nhiều tiền đi. Chu Văn giơ chén trà lên nói. - Chúc chúng ta cùng nhau kiếm nhiều tiền hơn. Vương Lộc cũng cầm chén trà lên. - Cẩu nam nữ! Điềm Điềm nghe hiểu cuộc đối thoại của bọn họ, nguyên bản còn cảm thấy nữ nhân Vương Lộc rất thanh thuần rất xinh đẹp, không ngờ nàng cũng hư hỏng như vậy, không khỏi lẩm bẩm một câu. Nhìn hai người này cùng nhau cười, Điềm Điềm cảm giác linh hồn bản thân bắt đầu bị nhiễm ô uế. - Không được, nhất định phải nghĩ biện pháp hỏi rõ ràng lai lịch chiếc hộp bánh kẹo kia mới được. Điềm Điềm cảm giác bản thân đi theo Chu Văn nữa, tâm linh sẽ không còn được thuần khiết như trước nữa. Suy nghĩ một chút, cảm giác dưới tình huống bình thường muốn tiếp cận Chu Văn, tựa hồ không có khả năng. - Đối phó với loại hèn hạ bại hoại này, không cần cố kỵ nhiều như vậy, nên lấy độc trị độc, dùng một chút thủ đoạn cứng rắn. Trong nội tâm Điềm Điềm đã có chủ ý, dự định sử dụng thủ đoạn cùng loại đối với Chu Văn. Đáng tiếc Điềm Điềm không hiểu được đạo lý Gần mực thì đen, nếu bị nhiễm sắc, tự nhiên rất khó hồi phục. Thời điểm một người sử dụng thủ đoạn tương tự trả thù một người xấu, nàng đã không trở về được như lúc ban đầu, mà hoàn cảnh cuộc sống trước đây của Điềm Điềm thực sự quá sạch sẽ, sạch sẽ để nàng như một tờ giấy trắng, mà giấy trắng dễ bị nhiễm sắc nhất. Sau khi Chu Văn rời khỏi Vương gia, cũng đi đường suốt đêm, chuẩn bị nhanh chóng trở về Lạc Dương. An Thiên Tá không ở Lạc Dương, hắn không thể đi ra ngoài lâu, vạn nhất xảy ra chuyện gì, sẽ không kịp ứng đối. Mây đen gió lớn, Chu Văn đang thuấn di trên đường, đột nhiên thấy rìa rừng cây trước mặt, có một nữ hài tóc vàng mặc áo trắng, nhưng nhìn kỹ lại, nữ hài tóc vàng kia lại quỷ dị biến mất. Chu Văn cơ hồ cho rằng hắn hoa mắt, thời điểm muốn vò mắt, đột nhiên phát hiện nữ hài kia xuất hiện trước mặt hắn, cách hắn gần đủ để hắn nhìn thấy rõ lông mi, tóc tai bù xù, vẻ mặt trắng bệch, giống như ác quỷ dọa người của đối phương. Chu Văn giật nảy cả mình, lập tức thuấn di lui lại, liên tục thuấn di muốn chạy trốn, trong lòng còn đang nói thầm: - Tại sao nữ hài tóc vàng kia lại đuổi theo ta? Nàng tới tìm ta sao? Chẳng lẽ nàng là quỷ?
Chu Văn vừa mới thuấn di ra, lại phát hiện nữ hài tóc vàng ngay trước mặt hắn, lập tức kinh hãi muốn chết, lần nữa thuấn di đến một phương hướng khác. Nhưng vô luận hắn thuấn di đến phương hướng nào, nữ hài tóc nàng kia đều đứng sẵn chờ đó, giống như quỷ liếc mắt mặt không thay đổi nhìn hắn. Thuấn di mấy lần không thành, Chu Văn trực tiếp truyền tống đến Kim tinh. Nhưng thời điểm hắn xuất hiện trên Kim tinh, phát hiện nữ hài tóc vàng kia vẫn đứng trước mặt hắn, giống quỷ lấy mạng, cứ như thế nhìn chằm chằm hắn. Chu Văn nổi da gà, nhìn nữ hài tóc vàng kia, cố gắng nở nụ cười, ho nhẹ nói: - Hình như chúng ta không thù không oán? Ngươi đuổi theo ta làm gì? - Ta chết thật oan uổng, do ngươi hại chết ta, ta muốn ngươi cùng ta xuống địa ngục. Nữ hài tóc vàng phát ra thanh âm ác quỷ. - Lúc nào ta hại chết ngươi? Chu Văn hơi ngẩn ra, nhìn nữ hài tóc vàng hỏi. - Thời điểm ở cửa hàng chocolate, ban đầu ngươi có thể cứu ta, nhưng bởi ngươi thấy chết không cứu, cho nên ta mới chết, hiện tại ta muốn ngươi chết cùng ta. Thời điểm nữ hài tóc vàng nói chuyện, thân ảnh không ngừng thoáng hiện bốn phía xung quanh Chu Văn, lúc ẩn lúc hiện, Chu Văn căn bản không có cách phán đoán vị trí của nàng. Ngay cả lúc nữ hài tóc vàng đứng sau lưng hắn, Chu Văn vẫn không hề phát giác. - Chẳng lẽ trên đời này thật sự có quỷ? Chân Chu Văn hơi mềm. Hắn chỉ có thể coi bản thân là một nữa vô thần, bởi khi còn bé, hắn nghe ông nội kể quá nhiều chuyện, cho nên mặc dù lý tríbiết, trên thế giới không có quỷ, cùng lắm đó là Dị thứ nguyên sinh vật, thế nhưng đôi khi vẫn cảm giác sợ hãi. Mà dùng năng lực Đế Thính giao phó cho hắn biết, coi như Thiên Tai cấp sinh vật, cũng không cách nào khiến hắn hoàn toàn không cảm ứng được quỹ tích di chuyển, càng không thể nào đứng sau lưng hắn, để hắn không phát hiện ra được. Nữ hài tóc vàng này, thật giống như quỷ hồn!