- Tử Vi Tinh Quân, ngươi đối đãi với lão bằng hữu và ân nhân cứu mạng như thế sao?
- Ngươi có thể mở miệng nói chuyện, vậy đại biểu ngươi đã đánh cược thua với hắn, coi như sống lâu thì có lợi ích gì, không bằng chết đi! Nếu ta là ngươi, lập tức trực tiếp đâm đầu chết quách đi cho xong, miễn mất thể diện. Tử Vi Tinh Quân lạnh giọng nói. Tử Vi Tinh Quân tựa hồ đâm trúng xương sườn mềm của linh dương, linh dương lập tức thẹn quá hoá giận: - Bởi lão tử cảm thấy thắng cũng không vui lắm, cố ý nhả cho hắn thắng một lần, bằng không tại sao lão tử lại thua? Mà cái này quan hệ cái rắm đến ngươi, đến lúc nào tới phiên ngươi nhiều lời? Ngươi vẫn nên quản tốt bản thân đi, sau này mở to mắt nhìn rõ ràng, miễn bị người khác lừa gạt. - Ngươi lặp lại lần nữa? Tử Vi Tinh Quân tựa hồ nổi giận thật. - Ta chỉ nhắc ngươi cẩn thận một chút, đừng có bị người lừa, cái này có lỗi sao? Đây vì muốn tốt cho ngươi, miễn ngươi bị người khác lừa gạt, đường đường Tử Vi Tinh Quân bị người ta vứt bỏ, đến lúc đó lại sống không bằng chết, một thanh nước mũi một thanh nước mắt, thực sự quá khó nhìn, ngay cả người ngoài như ta cũng không nhìn nổi… Linh dương không chỉ nói, hơn nữa còn nói càng nhiều. Ầm ầm! Ầm ầm! Từng đạo sấm sét màu tím từ trên trời giáng xuống, oanh kích về phía linh dương. - Ta dựa vào, tiểu tinh tinh, ngươi tới thật? Linh dương nhảy chân né tránh, chật vật không chịu nổi tránh thoát một lần lại một lần lôi điện oanh kích, một bên nhảy một bên kêu to: - Tiểu tinh tinh, dù thế nào Dương gia cũng là ân nhân cứu mạng của ngươi, không có Dương gia, bây giờ nói không chừng ngươi vẫn bị chôn ắn đất, hiện tại bắt đầu học được chút bản lãnh, đã dám cầm Tử Tiêu thần lôi oanh Dương gia ngươi, có phải muốn Dương gia đánh cái mông ngươi hay không… Ầm ầm! Lôi điện như sấm sét giữa trời quang nổ tung, từng mảnh nhỏ sấm sét màu tím từ trên trời giáng xuống, lôi điện hải dương buông xuống, muốn đánh linh dương thành cặn bã mới buông tha. - Dương gia nhà ngươi hảo tâm tới thăm ngươi, ngươi lại lang tâm cẩu phế, biết sớm như vậy, lúc trước Dương gia coi như để tiểu tử kia khiêng một túi phân cũng không khiêng ngươi… Linh dương dùng đủ loại từ ngữ ba hoa liên miên không dứt. Chỉ nghe leng keng một tiếng, đại môn điện Thái Hòa bị đụng vỡ, một khúc gỗ cháy phá cửa ra, đứng trên nóc nhà điện Thái Hòa, giống như cột thu lôi.
Sau khi khúc gỗ cháy kia xuất hiện, phía trên bầu trời toàn bộ Tử Cấm Thành, tử quang đại phóng, khói mây ngưng tụ, tinh quang đầy trời, giao hòa từ trên trời giáng xuống, chiếu sáng toàn bộ Tử Cấm Thành như tuyết. Hiện tại không chỉ lôi điện đang rơi xuống, mà muôn vàn tinh đấu tề huy, như vô số chùm sáng văng khắp nơi, cắt chém về phía linh dương. - Tiểu tinh tinh, ngươi nha, thật muốn lấy mạng Dương gia ta! Linh dương hú lên quái dị, thân hình như ảo ảnh di chuyển nhanh chóng, mượn nhờ công trình kiến trúc trong Tử Cấm Thành ngăn cản đại trận kia. Nguyên bản Dị thứ nguyên lĩnh vực có lực lượng quy tắc bảo hộ, kiến trúc gần như không thể bị phá hủy, bị tinh quang tùy tiện xuyên thủng, không bao lâu tinh quang chém trên thân linh dương, khiến nó phát ra tiếng kêu thảm thiết. Chu Văn dựa theo linh dương ước định, không ngừng biến ảo vị trí và con đường tiến lên, bên trong đại trận một đường thông suốt, rất nhanh đến phụ cận điện Thái Hòa. Có điều Chu Văn không lập tức động thủ, trốn ở phụ cận chờ đợi linh dương sáng tạo ra cơ hội. Điềm Điềm cũng đi theo Chu Văn tới, những tinh quang kia cũng không cách nào làm bị thương nàng, tựa hồ tinh quang kia giống Chu Văn, đều không thể nào phát hiện ra sự tồn tại của nàng. Bên trên bầu trời lại nổ một tiếng, chỉ thấy đấu chuyển tinh di, tinh quang đầy trời biến ảo, trong đó một ngôi sao màu tím, như hạch tâm then chốt của thiên địa, bị ngôi sao đầy trời quay quanh, lập loè ánh sáng kỳ dị. Thấy ngôi sao màu tím kia xuất hiện không sai chút nào so với lời linh dương nói, Chu Văn ngay lập tức không do dự nữa, trực tiếp thuấn di đi tới trước khúc gỗ kia, ôm lấy khúc gỗ. Khúc gỗ này Chu Văn vô cùng quen thuộc, lúc trước hắn cõng khúc gỗ này một đường đi vào Tử Cấm thành, chẳng qua hiện tại khúc gỗ này, mặc dù ngoại hình vẫn giống trước đây, nhưng về chất lại khác. Thoạt nhìn nó cháy đen như vậy, nhưng sờ lại cảm giác cứng rắn và bóng loáng như ngọc thạch, băng lãnh dị thường. Có lẽ toàn bộ tâm thần Tử Vi Tinh Quân đều bị linh dương hấp dẫn, hoặc thời điểm then chốt nàng khống chế Chu Thiên Tinh Thần đại trận, Tử Vi Tinh Quân bên trong khúc gỗ cháy không kịp phản ứng, bị Chu Văn vừa vặn ôm chặt. Bành bành! Bành bành! Sáu viên Thiên Tai cấp đạn tất sát bay xung quanh Chu Văn, liên tục đụng phía trên khúc gỗ, trực tiếp bắn ra sáu vết đạn trên thân khúc gỗ cháy. - A! Chu Văn lập tức nghe được trong khúc gỗ cháy truyền đến thanh âm nữ nhân kêu thảm thiết, Chu Thiên Tinh Thần đại trận trên bầu trời cũng lập tức tán loạn. - Xong rồi!
Sáu viên Thiên Tai cấp đạn không bay ra ngoài, trong lòng Chu Văn vô cùng vui vẻ. - Tránh ra. Linh dương từ trên trời giáng xuống, một móng đá vào phía trên khúc gỗ cháy, trực tiếp đá ngã nó khỏi nóc nhà, sau đó há mồm phun ra một trương phù màu vàng, đem tấm trương phù dán phía trên khúc gỗ cháy kia. Chu Văn đã lui qua một bên, đánh giá tấm trương phù linh dương dán lên trên, thấy khúc gỗ cháy kia không ngừng chấn động kịch liệt, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể xé ra. Trong lòng Chu Văn không khỏi kinh hãi, Tử Vi Tinh Quân chịu sáu phát đạn tất sát, lại không chết, mà còn khí lực như vậy, thực lực của nhân vật này kinh khủng không cách nào tưởng tượng. Hiện tại Chu Văn hết sức vui mừng, cũng may bản thân hắn không tự cao tự đại đến tìm nàng tính sổ sách, bằng không chỉ sợ hôm nay chỉ có đi không về. Trương giấy phù trên khúc gỗ cháy không ngừng lập lòe kim quang, tựa hồ đang trấn áp Tử Vi Tinh Quân bên trong. Nhưng nhìn khúc gỗ kia chấn động kịch liệt như vậy, Chu Văn hơi lo lắng hỏi: - Tấm trương phù trấn áp kia có vấn đề gì hay không? - Yên tâm, Dương gia cam đoan, ít nhất mười hai canh giờ, nàng tuyệt đối không vọt ra được. Ngươi đừng nhìn tấm trương phù kia không đáng chú ý, thế nhưng có lai lịch cực lớn, chỉ cần dán lên, trừ phi có người giúp nàng xé toang, bằng không Ngũ Phương Đế Quân bên trong, cũng không cách nào lao ra trong khoảng thời gian ngắn, huống chi nàng còn chịu sáu phát đạn kia, khẳng định thụ thương không nhẹ, ngươi cứ an tâm đi theo nhặt bảo bối đi! Linh dương dương dương đắc ý nói. - Hai tên này quả nhiên là hai tên đại khốn khiếp! Có Điềm Điềm ta ở đây, làm thế nào để đám ác ôn các ngươi thành toàn, nhất định phải khiến các ngươi ác giả ác báo. Điềm Điềm đi tới trước khúc gỗ cháy kia, đưa tay xé tấm trương phù màu vàng kia xuống.