Dưới sự “Hộ tống” của Lưu Ngọc Cẩn, Chu Văn lần nữa đi tới trước đại môn, chẳng qua lần trước Huệ Ngoạn đi cửa hông, còn lần này bọn hắn đi cửa chính.
Nguyên bản Huệ Ngoạn muốn nói tiếp, thân pháp này do phụ thân hắn sáng tạo, nhưng nghe Chu Văn nói như vậy, nửa câu sau bị kẹt lại trong cổ họng, khuôn mặt chợt đỏ bừng. Lưu Ngọc Cẩn nghe không nổi nữa, lạnh giọng nói: - Chân Nhị thân pháp bắt đầu từ Huệ gia, sau đó được rất nhiều gia tộc bốn khu Liên bang sử dụng, đây là thân pháp bắt buộc trong quân đội, được nghiệm chứng qua biết bao nhiêu cuộc chiến đấu của quân nhân, coi như Lạc Nhật quân Lạc Dương mạnh như vậy, vẫn phải học tập Chân Nhị thân pháp trên quy mô lớn, tiên sinh nói thân pháp này bình thường, chắc hẳn có thân pháp tốt hơn Chân Nhị thân pháp? Huệ Ngoạn cũng nhìn Chu Văn, mặc dù hắn cho rằng Chu Văn rất mạnh, nhưng phụ thân cũng là niềm kiêu hãnh của hắn. - Thân pháp của ta cũng bình thường. Chu Văn không muốn tranh luận với bọn hắn, chỉ hời hợt nói một câu. Khiến Chu Văn không ngờ tới là, Chân Nhị thân pháp được vận dụng rộng rãi trong quân đội. Không thể không thừa nhận, Huệ Hải Phong cái tên này thật đúng là thiên tài, chỉ tiếc hắn đem đại bộ phận tinh lực dành trên phương diện nghiên cứu, sau này hắn làm tổng thống, bằng không dùng tài năng của hắn, tu vi bản thân cũng thuộc loại đỉnh tiêm. Thấy Chu Văn tựa hồ sợ, Lưu Ngọc Cẩn cũng không nói thêm gì nữa. Huệ Ngoạn lại hơi thất vọng, tâm tình của hắn hơi phức tạ, mặc dù hắn không hi vọng danh dự phụ thân mình bị hao tổn, nhưng hắn cũng hi vọng Chu Văn càng mạnh càng tốt, đồ vật hắn học từ Chu Văn, giá trị mới càng ngày càng cao. Chu Văn thừa nhận thân pháp của mình bình thương, Huệ Ngoạn tự nhiên sẽ không cảm thấy cao hứng. - Thiếu gia, đại nhân lập tức trở lại, ngài và Chu tiên sinh trước tiên vào trong phòng khách chờ. Thấy Huệ Ngoạn muốn mang Chu Văn về sân sau, Lưu Ngọc Cẩn mở miệng ngăn cản. Huệ Ngoạn cũng biết chuyện này cần phải được Huệ Hải Phong cho phép, suy nghĩ một chút liền gật đầu đồng ý, cùng Chu Văn tiến vào bên trong phòng khách, chờ Huệ Hải Phong trở về. - Không biết Chu tiên sinh am hiểu phương diện gì? Muốn dạy thiếu gia cái gì? Lưu Ngọc Cẩn phân phó người rót trà cho Chu Văn về sau, mở miệng hỏi thăm lần nữa. Chu Văn nghiêm túc suy tư sau một lát, hồi đáp: - Ta am hiểu bảo mệnh nhất, có điều loại năng lực này không cách nào dạy cho người khác, dạy cũng học không được, cho nên ta chỉ tính toán dạy Huệ Ngoạn một loại Nguyên Khí quyết. - Bảo mệnh? Lưu Ngọc Cẩn hơi ngẩn ra, nghe Chu Văn nói muốn dạy Huệ Ngoạn Nguyên Khí quyết, sắc mặt không khỏi biến hóa, nghiêm mặt nói: - Nguyên Khí quyết là căn bản, không thể tùy tiện luyện tập, cho dù Nguyên Khí quyết của Lục đại gia tộc anh hùng, còn phải tuyển lựa cẩn trọng xem có thích hợp với thiếu gia hay không, không biết Nguyên Khí quyết của ngài so với Nguyên Khí quyết của Lục đại gia tộc anh hùng, tốt hơn không? - Khó nói, Nguyên Khí quyết tốt xấu, chủ yếu quyết định bởi thiên phú và nỗ lực của bản thân. Chu Văn nói. Lưu Ngọc Cẩn càng thấy Chu Văn càng giống một tên lừa gạt hơn, trong lòng không khỏi cười lạnh. Lưu Ngọc Cẩn còn muốn nói điều gì, đã thấy có người từ bên ngoài tiến đến, bất ngờ chính là Huệ Hải Phong một thân mặc trang phục chính thức tiến đến.
- Đại nhân, vị này… Lưu Ngọc Cẩn vừa muốn nhắc nhở Huệ Hải Phong, Chu Văn người này hết sức có vấn đề. Nhưng ai biết Huệ Hải Phong nhìn thấy Chu Văn, trực tiếp đi qua đấm một quyền lên ngực Chu Văn: - Ngươi tới Thánh thành mà không thông báo cho ta một tiếng, còn dám bắt cóc Tiểu Ngoạn, ngươi có ý gì? Đố kỵ ta có nhi tử, ngươi không có đúng không? Hâm mộ đố kỵ cứ việc nói, ta để Tiểu Ngoạn làm con nuôi ngươi, miễn cho ngươi đỏ mắt. - Ngươi tự mình giữ đi, loại tiểu tổ tông này, ta không nhận nổi. Chu Văn cười nói. - Đại nhân… Lưu Ngọc Cẩn hơi ngoài ý muốn, nhìn bộ dáng của Huệ Hải Phong, tựa hồ nhận định đây thật sự là Chu Văn. Huệ Hải Phong không đợi Lưu Ngọc Cẩn nói xong, đã trực tiếp giới thiệu: - Ngọc Cẩn, đây chính là tiểu học đệ Chu Văn của ta, xử lý đưa cho hắn chứng nhận, để hắn có thể tự do ra vào, miễn phiền phức về sau. Dứt lời, Huệ Hải Phong lại nói với Chu Văn: - Chu Văn, ta mặc kệ ngươi có muốn hay không, ngược lại Tiểu Ngoạn là cháu ruột ngươi, ngươi nhìn đi, tùy tiện dạy chút gì đó. Để ta ngẫm lại một chút, trước hết ngươi dạy thân pháp đi… - Cha… Vẻ mặt Huệ Ngoạn hơi cổ quái, muốn nói cái gì. - Tiểu Ngoạn còn ngơ đấy làm gì, còn không chúc tết cho Chu thúc thúc, khẳng định không thể thiếu lì xì. Huệ Hải Phong vừa cười vừa nói. - Ngươi có muốn mặt hay không, hiện tại mới giữa năm? Chúc Tết, năm mới của ngươi cũng sớm quá đi. Chu Văn dở khóc dở cười. - Ta mặc kệ, ngược lại ngươi phải dạy, ta chỉ có một tên nhi tử như vậy, ngươi xem đó mà làm. Huệ Hải Phong cười toe toét ngồi xuống châm trà cho mình uống, căn bản không quản Chu Văn, một bộ ta vô lại, ngươi thích làm gì thì làm, nhưng phải dạy cái tốt nhất cho con ta. - Lão ba. . . Hắn nói thân pháp hắn không tốt. . . Huệ Ngoạn tìm được cơ hội, nhỏ giọng nói một câu. Huệ Hải Phong nghe kém chút phun toàn bộ nước trà ra ngoài: - Thân pháp của hắn không tốt? Nếu thân pháp của hắn không tốt, trên Địa Cầu này có người nào dám nói thân pháp mình tốt sao? Chân Nhị thân pháp, một nửa tên do hắn đặt, ta có thể sáng chế thân pháp này, có một bộ phận bắt chước hắn, ngươi nói xem thân pháp của hắn có tốt hay không?
Lưu Ngọc Cẩn một bên nghe choáng váng, Chân Nhị thân pháp do Huệ Hải Phong sáng tạo, được truyền thụ khắp đại quân khu Liên bang, thậm chí có rất nhiều người tại hải ngoại cũng học, hóa ra lại bắt chước Chu Văn. - Không phải ta nói, tự hắn nói vậy. Huệ Ngoạn liên túc khoát tay, chi Chu Văn nói. - Ngươi lừa gạt tiểu hài tử, có ý gì? Không được, con trai bé bỏng của ta nhận phải đả kích nặng nề, đời sau khó mà diệt hết bóng ma, ngươi phải bồi thường…. Huệ Hải Phong làm bộ muốn đem Chu Văn phải rút hết đồng xu cuối cùng trong hầu bao ra. - Ta đã dạy Nguyên Khí quyết cho con ngươi, đủ bồi thường chứ? Vẻ mặt Chu Văn đau khổ nói. - Cái này còn tạm được. Huệ Hải Phong án lấy đầu Huệ Ngoạn nói: - Chu thúc thúc ngươi dạy Nguyên Khí quyết, cố luyện thật tốt, về sau không cần luyện Nguyên Khí quyết khác. - Đại nhân, chúng ta trước đó hao tốn nhiều tâm huyết như vậy, mới lấy được Nguyên Khí quyết của Thần chi gia tộc, đồng thời đã mất công chế tạo ra Thần thoại dịch chuyên môn… Lưu Ngọc Cẩn vội vàng nhắc nhở Huệ Hải Phong. - Có Nguyên Khí quyết của tiểu học đệ ta, cần những đồ vật rách rưới kia làm gì? Huệ Hải Phong khiến Lưu Ngọc Cẩn há to miệng. Trước kia Huệ Hải Phong không phải nói như vậy, đồ vật rách rưới trong miệng hắn cần phải trả cái giá to lớn, mới cầm về được Nguyên Khí quyết đỉnh cấp từ Thần chi gia tộc. Mà có thể giúp Huệ Ngoạn tu luyện, còn chuyên môn chế tạo Thần thoại dịch giao phó cho Huệ Ngoạn thể chất đặc thù, nói chung cái giá phải trả vô cùng lớn. Hiện tại ngay cả Chu Văn truyền thụ Nguyên Khí quyết gì cũng không biết, đã bị Huệ Hải Phong trực tiếp nói thành đồ rách rưới, biến hóa này quá nhanh đi. - Ta nói tiểu học đệ, chỉ dạy Nguyên Khí quyết thôi vẫn chưa dủ, thân pháp của ngươi nên truyền thụ một chút, ta chỉ có một nhi tử như vậy, ngươi chỉ có một cháu ruột như vậy, cố gắng dạy hắn mấy chiêu bảo mệnh… Huệ Hải Phong tiếp tục nghiền ép Chu Văn.