Đại kiếm nguyên bản chiếm cứ toàn bộ thiên địa, trong nháy mắt trở nên nhỏ bé, ngược lại bàn tay Tiêu vỗ xuống, kiếm khí bên trên đại kiếm lập tức sụp đổ, tốc độ cao sụp đổ.
Nhưng vào lúc này, sắc mặt của Tiêu đột nhiên đại biến, vận chuyển Quỹ Tích thân pháp nhanh chóng lùi về phía sau, tuy nhiên lại quá muộn. Oanh! Lực lượng Hoàng quyền rực rỡ như kim quang bị phá toái, An Thiên Tá cầm trong tay đoạn kiếm mà ra, trong chốc lát đến trước mặt Tiêu, đoạn kiếm đâm về phía trái tim của hắn. Quỹ Tích thân pháp của Tiêu biến ảo quỷ dị, thời điểm hắn cho rằng thoát khỏi đoạn kiếm công kích, đoạn kiếm trong tay của An Thiên Tá lại đột bay ra, một kiếm quán xuyên trái tim hắn. Kình lực trên đại kiếm vẫn không đình chỉ, mang theo thân thể Tiêu đâm về phía cột đá phía sau, đóng thân thể hắn phía trên cột đá. Tiêu đưa tay muốn đem đoạn kiếm rút ra, nhưng thời điểm ngón tay hắn đụng phải đoạn kiếm, lập tức như chạm vào điện cao thế, bị đoạn kiếm kia bắn ra, đồng thời đoạn kiếm kia càng đâm vào sâu hơn. - Hoàng quyền thì thế nào? Trong mắt ta, chỉ có đúng sai, không có cái khác. Đừng nói bây giờ thời đại này sớm đã không có Hoàng Đế, cho dù có, làm sai vẫn phải bị luật pháp trừng phạt. An Thiên Tá nói xong liền muốn phóng tới tế đàn, giải cứu đám người Âu Dương Lam bên trên tế đàn. Tiêu bị đóng trên trụ đá bỗng nhiên nở nụ cười, cười đến điên cuồng, hai tay của hắn bắt lấy đoạn kiếm trước ngực, mặc cho lực lượng Luật pháp hệ cắt chém thân thể của hắn. Huyết nhục và áo giáp của hắn đều bị lực lượng luật pháp cắt ra từng đạo vết thương, nhưng đoạn kiếm kia vẫn bị hắn mạnh mẽ rút ra khỏi lồng ngực. Leng keng! Tiêu nắm đoạn kiếm ném xuống đất, vết thương trên người cơ hồ hoàn toàn phá nát trái tim, đang dùng tốc độ khó mà tin nổi nhanh chóng khép lại, chẳng qua trong chớp mắt, đã hoàn toàn khôi phục như lúc ban đầu. - Tiên Thiên Bất Bại Thần Công? An Thiên Tá nhíu mày nhìn Tiêu, hắn nhận ra đó là loại lực lượng gì. Tiêu ngưng cười, lơ lửng giữa không trung, lạnh giọng nói: - Cái ngươi gọi là luật pháp, chỉ là sản phẩm của cường giả mà thôi, ngươi đủ mạnh, cho nên có thể đủ định ra luật pháp, có thể phá Hoàng quyền. Nếu ngươi không đủ mạnh, nói chuyện luật pháp trừng trị cái gì, chung quy chỉ là chuyện cười mà thôi. An Thiên Tá ngươi nói có luật pháp, vậy có thể có luật pháp, đó là bởi ngươi đủ mạnh, nhưng cái này có gì khác biệt với Hoàng quyền? Chỉ là, thay đổi bằng cái tên khác mà thôi. An Thiên Tá, Luật Pháp chi kiếm của ngươi, nói cho cùng, vẫn là Cường Quyền chi kiếm, cần gì phải lừa mình dối người?
Đến trình độ như bọn hắn, chiến đấu đã không còn thuần túy dựa vào kỹ xảo chiến đấu, mà cấp bậc cao hơn, tín niệm đối kháng. Nếu một người tự biết mình đuối lý, vậy hắn có tạp niệm trong đầu vô phương toàn lực chiến đầu, dù cho chẳng qua tâm thần trong tích tắc thất thủ, cũng trở thành sơ hở trí mạng của ngươi. Trái lại, nếu ngươi chiếm cứ được chữ “Lý”, tín niệm không gì phá nổi, ban đầu chỉ dùng hết sức lực, nhưng về sau thậm chí có thể bộc phát ra mười hai phần lực lượng. An Thiên Tá không nhúc nhích chút nào, vẫy tay, đoạn kiếm kia tự động bay trở về trong lòng bàn tay của hắn, An Thiên Tá nắm đoạn kiếm nói: - Không quan trọng, ta chưa bao giờ nghĩ tới người và người bình đẳng, luật pháp của ta, chỉ là pháp, cùng chỉ làm pháp. Nói xong, An Thiên Tá từng bước một đi về phía Tiêu, bên trong đoạn kiếm, sinh ra từng đạo luật pháp lực lượng, giống như xiềng xích, không ngừng mà ngưng tụ phía trên đoạn kiếm, đền bù khuyết tổn trên thân kiếm, khiến lực lượng trên đoạn kiế càng ngày càng mạnh. Tiêu nắm chặt thanh cung đứt dây, Tiêu cúng bước tới, mỗi một bước của hắn, phảng phất toàn bộ thiên địa theo thân hình của hắn ép về phía An Thiên Tá, đó không phải Quỹ Tích thân pháp của Độc Cô gia nữa, mà là Đoạt Thiên lộ của Hạ gia. Mặc kệ thân pháp và lực lượng của Tiêu biến hó thế nào, đoạn kiếm trong tay An Thiên Tá vẫn như cũ, không có quá nhiều hoa xảo, không có đủ loại năng lực kỳ diệu, nhưng tất cả lực lượng đều bị Kiếm lực của hắn phá. Tiêu biến hóa thế nào, cũng không cách nào chiếm cứ thượng phong. - Tiêu, không có thời gia cho ngươi tiếp tục chơi. Một thanh âm từ bên trong tế đàn truyền đến, một thân ảnh xuất hiện từ đằng sau lá cờ cắm trên cột đá. Người kia ăn mặc rất giống Tiêu, cũng mặc áo giáp và mang theo mặt nạ ác quỷ, có điều thân hình hắn càng thêm khôi ngô cao lớn, thân cao tiếp cận ba mét, đã không giống như nhân loại bình thường. Trong lòng An Thiên Tá và A Sinh đều siết chặt, chuyện bọn hắn lo lắng nhất đã phát sinh. Đối phương hao tốn nhiều tâm tư như vậy, dẫn dụ bọn hắn đến nơi này, không có đạo lý chỉ có một mình Tiêu tại đây. Thực tế đã chứng minh như vậy, sau khi nam nhân kia xuất hiện sau lá cờ kia, chậm rãi đi tới trước cột đá phía Âu Dương Lam, nhìn Âu Dương Lam bị khóa trên cột đá, gần như đã hôn mê. - Chuyện của ta không cần ngươi quan tâm.
Tiêu nói. - Ta cũng không muốn quản, có điều bọn hắn nhất định phải chết. Nam nhân kia nói, liền giơ lên nắm đấm, trên nắm tay toát ra Thái Dương quang, mang theo lực lượng nóng bỏng, đánh về phía Âu Dương Lam. - Dừng tay… A Sinh liều mạng va về phía tế đàn, lực lượng của hắn không đủ, vô phương xông phá kết giới phía trên tế đàn, thân thể đâm vào bên trên kết giới, ngược lại khiến bản thân dụng gãy xương cốt, máu tươi từ trong miệng mũi tràn ra. Biết xông vào không có khả năng, A Sinh khẽ cắn răng, trong mắt nở rộ hai tia sáng yêu dị, tựa hồ có từng con số trong mắt hắn lưu chuyển. Trong tế đàn, cánh tay nam nhân kia như bị dây thừng vô hình trói buộc lại, hơi hơi dừng một chút, quay đầu nhìn thoáng qua A Sinh phía ngoài. Chỉ thấy thất khiếu A Sinh chảy máu, vầng sáng quỷ dị trong hai mắt càng ngày càng mãnh liệt. - Ta ghét nhất là côn trùng. Cánh tay nam nhân kia nhất chuyển, một quyền này ngược lại đánh phía A Sinh bên ngoài. Oanh! A Sinh căn bản không kịp trốn tránh, thân thể bị Thái Dương lực quyền bao phủ lại, ngay cả mặt đất cũng bị đánh thành một cái hố cực to.