Mặc dù Kiếm Hoàn có hình kiếm, nhưng bản chất của nó là Luyện Khí thuật, là pháp môn hấp thu thiên địa chi khí sử dụng.
Bản thân Chu Văn nghĩ lại, trăm năm lĩnh hội của hắn dùng trên Luyện Khí thuật và Kiếm Hoàn mà nói, tương đối ít. Không phải bởi Chu Văn không thích dùng kiếm, mà bởi Luyện Khí thuật quá đơn điệu, một chữ “Luyện” đã khái quát chỗ tinh túy của Nguyên Khí quyết này. Thế nhưng dưới tình huống bị nhốt, Chu Văn chỉ có thể suy nghĩ lại không thể đi luyện, mất đi khâu Luyện này, chính là thiếu khâu cơ sở nhất, rất khó tiến thêm một bước, cho nên Chu Văn không đem quá nhiều thời gian đặt trên Luyện Khí thuật. Chu Văn một kiếm lại một kiếm chém xuống, một lần lại một lần khắc hoạ Kiếm Hoàn, mỗi một lần vẽ ra Kiếm Hoàn đều hơi bất đồng, tuy nhiên không lần nào hắn có thể vững chắc khắc họa lên Vận Mệnh Chi Luân, rõ ràng hắn vẫn chưa tìm kiếm ra Kiếm Tâm chân chính của mình. - Kiếm tâm của ta rốt cuộc là cái gì? Giết chóc? Thủ hộ? Tùy ý làm bậy? Tựa hồ cũng không phải. Chu Văn phát hiện, hắn vẫn chưa hiểu rõ nội tâm của mình. Một lần lại một lần thất bại, Chu Văn đã rất lâu không thất bại nhiều đến vậy, trước đó mấy loại Nguyên Khí quyết thuận lợi Khủng Cụ hóa, khiến cho hắn có chút phơi phới, cảm thấy mấy loại Nguyên Khí quyết còn lại Khủng Cụ hóa chẳng qua là chuyện sớm hay muộn. - Vẫn chưa được sao? Kiếm Hoàn được khắc họa trên Vận Mệnh Chi Luân lại biến mất, khiến Chu Văn hơi thất vọng. Đôi khi khó hiểu nhất không phải đối thủ, mà chính mình, bởi người khác có thể thấy người khác, nhưng mình lại không thể thấy mình. Trước khi chưa có tấm gương xuất hiện, không ai biết mình trông thế nào, có thể nói bản thân mình là người xa lạ quen thuộc nhất. - Dùng kính làm kính, có thể dòm bề ngoài, dùng người làm kính, rõ ràng tâm mình, ta vẫn chưa gặp được người cho ta thấy được chính mình, chỉ sợ khó ngưng tụ ra Kiếm Tâm chân chính… Trong lòng Chu Văn bách chuyển luân hồi. Hắn biết chỗ thiếu hụt của mình, nhưng không có dự định vứt bỏ, muốn mở ra lối riêng. - Nếu ta còn không thể hiểu rõ lòng của mình, vậy có thể dùng những phương pháp khác thay thế được không? Chu Văn nghĩ đến chuôi Lục Tiên kiếm này. Lúc trước nhất kiếm trảm Đế Thiên, hẳn tự mình cảm thụ qua kiếm ý kinh khủng của Lục Tiên kiếm, không người nào hiểu rõ ý cảnh và tín niệm bên trong kiếm. Chu Văn một bên hồi ức Lục Tiên Kiếm, một bên tiếp tục khắc họa bên trên Vận Mệnh Chi Luân. Đám người Lữ Bất Thuận thấy Chu Văn không biết chém bao nhiêu kiếm bên trên Tam Sinh thạch, tuy nhiên lại không thể lưu lại dấu vết bên trên Tam Sinh thạch, ngược lại kiếm trong tay hắn ngưng tụ ra, một lần lại một lần đều vỡ, đều cảm thấy chỉ sợ không có hi vọng.
- Đốc Quân, chúng ta có thể nghĩ biện pháp không cần thông qua cầu Nại Hà, trực tiếp đi qua Vong Xuyên hà? Lữ Bất Thuận đánh giá Vong Xuyên hà nói. A Sinh lắc đầu nói: - Tương truyền Vong Xuyên hà là giới tuyết Âm Dương, từ Dương thế đi Âm thế, cái này đã không phải vấn đề xa gần nữa, nếu không cần đi qua cầu Nại Hà, cũng không có nhiều oán linh bị nhốt bên trong Vong Xuyên hà như vậy. - Nhưng tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp, kiếm pháp Văn thiếu gia mạnh như vậy, cũng không cách nào lưu lại dấu vết bên trên Tam Sinh thạch, con đường này chỉ sợ không thông. Lữ Bất Thuận giận dữ nói. - Đốc Quân, nếu không ta đi qua trước thử một chút? A Sinh đề nghị, muốn để mình qua cầu Nại Hà đi tìm nơi đám người Âu Dương Lam hạ lạc. - Chờ một chút. An Thiên Tá nhìn phương hướng cầu Nại Hà nói. Bọn người Lữ Bất Thuận hơi kỳ quái, không biết An Thiên Tá còn phải đợi cái gì, thế nhưng lời An Thiên Tá chính là quân lệnh, bọn hắn không dám hỏi nhiều, chỉ có thể tiếp tục chờ đợi. Một bên khác, kiếm trong tay Chu Văn, càng lúc càng giống Lục Tiên kiếm. Kiếm Hoàn càng giống Lục Tiên Kiếm, người ngoài thoạt nhìn càng hư ảo, nó như ẩn như hiện như sắp biến mất. Coong! Một tiếng kiếm vang dị dạng kinh động đám người Lữ Bất Thuận đang nói chuyện, mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Chu Văn tay không tấc sắt đứng trước Tam Sinh thạch, bên trên Tam Sinh thạch không thể phá vỡ, lại xuất hiện vết kiếm dài. Sau đó, bọn hắn chỉ thấy bàn tay Chu Văn lăng không vung vẩy, phảng phất nằm một thành Vô Hình chi kiếm. Theo bàn tay Chu Văn vung vẩy, đá vụn bên trên Tam Sinh thạch bắn tung tóe, xuất hiện một đạo lại một đạo vết kiếm, rất nhanh bị khắc ra hai chữ Chu Văn. Bút họa hai chữ như mũi kiếm, mỗi nét vẽ đều tràn ngập kiếm ý khiến người ta sợ hãi, chẳng qua quan sát hai chữ kia thôi, đã khiến đám người Lữ Bất Thuận lưng phát lạnh, theo bản năng lui lại nửa bước. - Kiếm ý thật đáng sợ!
Tỉnh táo về sau, đám người mới ý thức được, đây chỉ là kiếm ý ẩn trong chữ mà thôi. Hai chữ Chu Văn mạnh mẽ khắc lên trên Tam Sinh thạch, không giống tên của A Sinh và Nha Nhi biến mất, cũng không biết có lần này có hữu dụng hay không. - A Sinh, ta và ngươi cùng nhau qua cầu xem một chút. Chu Văn thu hồi Kiếm Hoàn Khủng Cụ hóa, lặng lẽ nhìn thoáng qua tư liệu trong điện thoại thần bí. Tàn khuyết Kiếm Hoàn: Khủng Cụ hóa (S cấp). Mặc dù cái tên này hơi vấn đề, nhưng cũng nằm trong dự liệu, dù sao hắn bắt chước Lục Tiên kiếm để Kiếm Hoàn tấn thăng Khủng Cụ cấp, mà nó không phải bản thân Kiếm Tâm mình biến thành. Nếu không phải không có thời gian chờ, Chu Văn sẽ không lựa chọn con đường này, dùng Kiếm Tâm của mình tấn thăng Khủng Cụ cấp càng ổn thỏa hơn. - Đốc Quân, nếu không ta và Văn thiếu gia đi trước nhìn một chút? A Sinh lần nữa hướng An Thiên Tá xin chỉ thị. - Làm thế này khắc xuống vẫn tính sao? An Thiên Tá không trả lời A Sinh, nhìn lão bà tóc trắng hỏi. - Lưu danh là đủ. Lão bà tóc trắng bình tĩnh nói. An Thiên Tá nghe xong, quay người hướng về phía Tam Sinh thạch, đồng thời một thân ảnh quỷ dị xuất hiện sau lưng hắn. Đó là sinh vật hình người mặc khôi giáp, hắn trôi nổi sau lưng An Thiên Tá, sau lưng có trang bị như thiết bị tên lửa đẩy, một tay cầm kiếm, một tay mang theo vũ khí như khẩu Gatling, thoạt nhìn như người máy hiện đại hóa.