Cánh tay thụ thương của Ẩn Sĩ một mực không hồi phục, trên thực bản thân Ẩn Sĩ am hiểu năng lực chữa trị, vết thương trước đó của Bố Tư do hắn chữa trị.
Học sinh bình thường không biết Ẩn Sĩ là ai, không hiểu hắn là tồn tại như thế nào, nhưng Bố Tư lại biết rõ rành rành. Ẩn Sĩ cường đại kinh khủng như vậy, mà người trẻ tuổi kia lại không thèm động gì, chẳng qua nhìn Ẩn Sĩ thôi, đã làm nổ chặt đứt một cánh tay của Ẩn Sĩ, còn khiến Ẩn Sĩ ngoan ngoãn đứng trước cửa thủ vệ, đây rốt cuộc là tồn tại có thực lực khủng bố cỡ nào. Bởi vì mặt nạ thằng hề Khủng Cụ hóa, nhân loại bình thường căn bản không nhìn thấy, huống chi nhìn qua màn hình giám sát, cho nên Bố Tư càng không thể thấy mặt nạ thằng hề xuất hiện, chỉ thấy một cánh tay của Ẩn Sĩ đột nhiên không hiểu nổ tung. - Hắn rốt cuộc là ai? Minh Tú lại có lão sư như vậy? Khó trách hắn lại có thể quật khởi nhanh chóng trong vài năm như vậy? Hắn khẳng định không khế ước Thủ Hộ giả, thoạt nhìn cũng không giống dung hợp Thủ Hộ giả cùng Dị thứ nguyên sinh vật… Bố Tư càng xem càng thấy kinh hãi. Sau khi xem xong, quần áo sau lưng Bố Tư ướt đẫm, hiện tại hắn mừng thầm, vui mừng Minh Tú đả thương hắn, mà không phải hắn đả thương Minh Tú. Nếu chọc giận loại tồn tại này, hắn không biết sẽ có hậu quả gì, một người ngay cả Ẩn Sĩ cũng phải ngoan ngoãn nghe lời, ngẫm lại thôi đã thấy khủng bố rồi. - Cũng may Bách Lệ Nhi quan hệ với người kia không tệ, hắn hẳn không đến mức làm khó Tạp Bội gia tộc? Bố Tư không dám sơ suất, lập tức để người phong tỏa khu vực phụ cận phòng nghỉ, không cho học sinh và lão sư đến đó. Đương nhiên, bản thân hắn cũng không đi, coi như không biết cái gì. Bách Lệ Nhi đứng ở bên trong phòng nghỉ, cảm giác có chút khó chịu bất an, ngồi cũng không xong, đứng cũng không được, trong lòng khẩn trương, bàn tay toát hết mồ hôi. Minh Tú ở trong mắt nàng, đã là nhân vật hết sức mạnh mẽ, Ẩn Sĩ càng là cường giả cực kỳ kinh khủng, nhưng trước mặt người trẻ tuổi khoảng chừng hai mươi tuổi này, không còn là tồn tại mạnh mẽ như trong tưởng tượng nữa. - Hóa ra Minh giáo thụ còn có một vị huấn luyện viên mạnh mẽ như vậy, khó trách hắn mạnh như vậy, nhưng người này thoạt nhìn không lớn hơn bao nhiêu so với Minh giáo thụ, chẳng lẽ hắn chẳng qua trẻ tuổi, nhưng trên thực tế là lão quái vật trên trăm tuổi rồi? Đúng vậy, nhất định như vậy, không sai. Bách Lệ Nhi âm thầm suy tư. Chu Văn không để ý đến Bách Lệ Nhi, hắn đang nghiên cứu Nguyên Khí quyết của mình. Trước đó hắn đồng thời vận chuyển Tiểu Bàn Nhược kinh, Ma Thần Kỷ và Thái Thượng Khai Thiên Kinh. Thái Thượng Khai Thiên Kinh một mực có tác dụng phụ trợ, không có biến hóa quá lớn, thế nhưng thời điểm Chu Văn đồng thời sử dụng Đại Phạm Thiên và mặt nạ thằng hề, lại phát sinh biến hóa ngoài ý liệu.
Chu Văn một mực dùng Đại Phạm Thiên khóa chặt viên hơi tinh kia, đồng thời sử dụng năng lực dịch chuyển không gian của mặt nạ thằng hề, trực tiếp thuấn di viên hơi tinh kia đến sau lưng Ẩn Sĩ. Đại Phạm Thiên và mặt nạ thằng hề đồng thời tác động lên viên hơi tinh kia, sinh ra hiệu quả đặc thù, ngay cả bản thân Chu Văn cũng không ngờ tới, có thể kết hợp lực lượng của cả hai. Năng lực không gian của mặt nạ thằng hề kết hợp với Nghiệp hỏa của Đại Phạm Thiên, tạo thành tạo độ không gian tại vết thương trên cánh tay của Ẩn Sĩ, Chu Văn có thể trực tiếp truyền lực lượng của mình tới, không cần quá trình trung gian nữa. Có điều chỉ có thể trực tiếp truyền tống lực lượng Nghiệp hỏa của Đại Phạm Thiên, lực lượng khác lại không được. Coi như vậy đã vô cùng biến thái, chỉ cần trúng nhất kích của Chu Văn, bị đánh dấu tọa độ, công kích Nghiệp hỏa tiếp theo có thể đánh dấu trực tiếp lên vết thương, mãi đến khi đối phương tử vong mới thôi. Chu Văn nghiên cứu xem mặt nạ thằng hề và Đại Phạm Thiên có thể dung hợp tiến thêm một bước nữa hay không, nếu có thể dung hợp thêm một bước nữa, hắn có thể bộc phát sức mạnh càng khủng bố hơn. Thời điểm Chu Văn đang suy tư, trên thân Minh Tú đột nhiên bộc phát ra gợn sóng kiếm ý mãnh liệt, mà thân thể của hắn bắt đầu sinh ra biến hóa kỳ dị. Nguyên bản da thịt như ngọc thạch, lúc này càng sáng óng ánh long lanh như thủy tinh, một cỗ gợn sóng kỳ dị dần dần khuếch tán trên thân Minh Tú. Dần dần thân thể Minh Tú càng trong suốt, thời điểm hắn biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, kiếm ý kia cũng biến mất theo. - Ồ! Chu Văn hơi kinh ngạc mà nhìn chỗ Minh Tú biến mất. Hắn có thể cảm giác Minh Tú đã đến trình độ Khủng Cụ hóa, nhưng coi như Minh Tú Khủng Cụ hóa về sau, dưới tình huống Chu Văn mở Vận Mệnh Chi Luân, hẳn có thể nhìn thấy hắn. Kỳ quái là, Chu Văn lại không thể nhìn thấy hắn, hắn thoạt nhìn như ẩn hình biến mất. Có điều rất nhanh, Minh Tú lại hiện ra trong tầm mắt của hắn, lúc này Minh Tú khôi phục hình dáng nhân lại bình thường, thậm chí còn bình thường hơn trước. - Huấn luyện viên, vị này là sư mẫu? Sư mẫu thật sự quá mạnh, một câu nói thôi đã giúp người tỉnh trong mộng, ta rốt cuộc hiểu rõ áo nghĩa kia, hoàn toàn hấp thu Thần thoại dịch. Nếu không có sư mẫu, ta không biết khi nào mới hấp thu toàn bộ Thần thoại dịch. Huấn luyện viên không hổ là huấn luyện viên, không chỉ cường đại mạnh mẽ, ngay cả khả năng tìm bạn gái cũng bá đạo không kém… Minh Tú thập phần hưng phấn nói.
Chu Văn đang muốn nói rõ lí do, một bên Nguyệt Độc lại cười híp mắt xuất ra một thanh kiếm đưa cho Minh Tú: - Cái này là lễ gặp mặt sư mẫu cho ngươi. - Đa tạ sư mẫu. Minh Tú vui vẻ tiếp nhận kiếm, hắn cũng không cho rằng thanh kiếm này tốt bao nhiêu, chẳng qua trong lòng cao hứng mà thôi. Nhưng sau khi hắn cảm nhận lực lượng chân chính của thanh kiếm này về sau, mới biết được thanh kiếm này trân quý cỡ nào. - Minh Tú, ngươi phải cám ơn vị đồng học này, nàng mạo hiểm tới thông tri ngươi. Chu Văn vội vàng đổi chủ đề, không muốn dây dưa nhiều với chuyện này. Minh Tú hơi nghi hoặc một chút nhìn về phía Bách Lệ Nhi, không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Chu Văn đem chuyện phát sinh vừa rồi nói một lần, sau khi Minh Tú nghe xong, biểu thị cảm tạ với Bách Lệ Nhi. Còn Ẩn Sĩ, Minh Tú không muốn dây dưa nhiều với hắn, hỏi thăm qua Chu Văn về sau, thả Ẩn Sĩ đi. Chu Văn đại khái có thể đoán được ý nghĩ của Minh Tú, cho nên không hỏi nhiều, có điều sau khi gặp Minh Tú, trong lòng Chu Văn càng tưởng niệm những người kia. Nhìn Nguyệt Độc một bên một chút, Chu Văn cắn răng, quyết định mang theo Nguyệt Độc trở lại Lạc Dương.