Thân thể Chung Tử Nhã đột nhiên hóa thành sương trắng, từ trong tay Cửu Việt chạy ra ngoài.
Chu Văn nhìn chỗ khó của Chung Tử Nhã. Nhất cử nhất động của Chung Tử Nhã tựa hồ đều trong dự liệu của Cửu Việt, chiến đấu vô cùng gian nan, vết thương trên người cũng càng ngày càng nhiều. Nếu không phải hắn có được năng lực độn thuật và phân thân, chỉ sợ sớm đã bị Cửu Việt giết chết. Có điều độn thuật có cực hạn, phân thân cũng không thể liên tục sử dụng, dễ thấy tình huống Chung Tử Nhã không ổn. Chung Tử Nhã vừa mới xuất hiện, lại nhất một đòn nặng nề, lực lượng Không gian kinh khủng trực tiếp xé rách thân thể Chung Tử Nhã. Oanh! Thân thể Chung Tử Nhã đã đâm vào bên trên cách đầu đài, trực tiếp thoát khỏi Khủng Cụ hóa, bạch y trên ngực đã bị máu tươi nhiễm đỏ, trước ngực có một đạo vết thương lớn. Hắn dùng cánh tay tràn đầy máu tươi cầm chuôi kiếm, chống đỡ thân thể, miễn cưỡng đứng lên, thân hình còn có chút lay động, vết thương vẫn còn đang chảy máu, thoạt nhìn không ổn. - Cái này không công bằng! Một thiếu nữ trẻ tuổi, nắm chặt nắm đấm, oán giận kêu lên. Người có ý nghĩa giống nàng rất nhiều, tuy nhiên không thể làm gì, mặc dù biết không công bằng, nhưng vô lực thay đổi, bản thân thế giới này vốn không công bằng. Cửu Việt cũng thoát ly Khủng Cụ hóa, nhìn Chung Tử Nhã cả người nhiễm máu nói: - Ngươi có thể chịu một kích này không chết, đã cực kỳ may mắn, lại không thừa cơ nhận thua rời khỏi, thật sự muốn chết mà. Nói xong, Cửu Việt chuẩn bị muốn phát động công kích, trực tiếp muốn đẩy Chung Tử Nhã vào chỗ chết. - Ngươi là Thiên Tai cấp? Hai tay Chung Tử Nhã nắm chuôi kiếm, chống đỡ thân thể, để bản thân không ngã xuống, đồng thời hỏi. - Ngươi còn chưa tính dốt nát. Cửu Việt trả lời. - Quả nhiên Thiên Tai cấp rất mạnh.
Chung Tử Nhã tiếp tục nói. - Đó là cấp bậc nhân loại các ngươi không cách nào tưởng tượng được, đó cũng là lực lượng nhân loại các ngươi không cách nào hiểu được, trong mắt ta, ngươi không khác gì con kiến. Cho nên đừng đối đấu với chúng ta, cái này chỉ khiến nhân loại các ngươi gặp phải tai họa ngập đầu. Cửu Việt nói. - Đáng tiếc. Chung Tử Nhã lại đột nhiên thở dài nói. - Đáng tiếc cái gì? Cửu Việt nhíu mày hỏi. - Đáng tiếc ngươi phạm vào một sai lầm. Chung Tử Nhã nói. - Hừ, sai lầm gì? Cửu Việt hứng thú nhìn Chung Tử Nhã, hắn thấy Chung Tử Nhã tựa như nói chuyện cười. - Ngươi không nên tới đây. Chung Tử Nhã nghiêm tục nói. - Tại sao ta không nên tới đây. Cửu Việt tiếp tục nói. - So với việc hiện tại giết ngươi, ta càng muốn giết ngươi lúc ngươi có được lực lượng Thiên Tai cấp, cho nên ngươi không nên tới nơi này. Chung Tử Nhã vẫn rất chân thành, không có điểm đùa giỡn. Cửu Việt lại nở nụ cười, tựa như nghe được câu chuyện cực kỳ buồn cười:
- Ngươi cho rằng, đồng dạng Khủng Cụ cấp, ngươi có cơ hội giết ta? Không biết dốt nát thế nào mới có ý nghĩ như vậy. Coi như lực lượng không kém bao nhiêu, nhưng cảnh giới và lý giải khác biệt, cho nên chiến lực như trời với vực. Ta muốn giết ngươi, cũng chỉ cần động ngón tay mà thôi, coi như ngươi muốn tự bạo cũng vô dụng, ngươi không cách nào làm tổn thương ta. Lời này của Cửu Việt hết sức đả kích, nhưng mọi người không cách nảo phản bác, Nhã cơ hồ là đỉnh cấp trong nhân loại, nhưng trước mặt Cửu Việt, vẫn bị áp chế đến không có năng lực phản kháng. Mọi người trầm mặc, trong nội tâm có một cỗ hỏa khí không chỗ phát tiết. Trên cách đấu tràng chịu nhục chính là Nhã, nhưng những lời này của Cửu Việt, không còn nhục nhã cá nhân nữa mà miệt thị cả chủng tộc. Chung Tử Nhã không có cảm xúc đặc biệt gì, nhìn Cửu Việt nói: - Không sai, cảnh giới của ngươi rất cao, lý giải lực lượng và quy tắc hơn xa ta, đáng tiếc ngươi không hiểu rõ nhân loại. - Tại sao ta phải am hiểu nhân loại? Cửu Việt đã không có tâm tình nói với Chung Tử Nhã, hắn giơ tay lên đòi bắt lấy Chung Tử Nhã, không gian giữa hai người biến mất, Chung Tử Nhã đến trước mặt hắn, như đưa cổ mình vào trong tay hắn. Chung Tử Nhã bị Cửu Việt tóm cổ, nhưng ánh mắt dần dần nóng rực hơi đỏ lên, hắn tiếp tục nói: - Nếu ngươi am hiểu nhân loại, phải biết nhân loại là một chủng tộc không ngừng phạm sai lầm và học hỏi. Sinh vật như các ngươi có được ngàn năm tuổi thọ, thậm chí có gia hỏa vĩnh sinh bất tử, sẽ mãi mãi không hiểu nhân loại chỉ có mấy chục năm tuổi thọ có năng lực học tập thế nào? Nói xong, khí thế trên người Chung Tử Nhã đột nhiên cường thế, Nguyên khí kinh khủng như núi lửa phun trào, đánh văng Cửu Việt đang bóp cổ hắn. - Vạn năm trước đó, ta chưa xuất thế; vạn năm về sau, ngươi đứng trước mặt của ta cự nhân. Khí tức trên người Chung Tử Nhã càng ngày càng kinh khủng, đã tiến nhập trạng thái Khủng Cụ hóa lần nữa, trong tầm mắt mọi người biến mất không thấy gì nữa, thế nhưng thanh âm điên cuồng kia, vẫn vang vọng như cũ. - Vạn năm tuế nguyệt giao phó ngươi hết thảy, có điều đó chỉ là thời khắc vĩ ngạn. Chân thực ngươi chỉ hư tên đần sống lâu mà thôi.