Chu Văn cường tự áp chế nội tâm hưng phấn, tiếp tục khắc họa trên Vận Mệnh Chi Luân, lúc này hắn khắc họa chính là Kiếm Hoàn.
- Không biết có biện pháp gì khiến vết khắc vĩnh viễn bảo tổn phía trên Vận Mệnh Chi Luân không? Chu Văn cảm thấy về sau hẳn nên tốn chút thời gian nghiên cứu một chút, nếu có thể đem thời gian duy trì tăng lên một chút, đối với hắn mà nói đã tăng lên chiến lực cực lớn. Sát Ma đại chiến với Cổ kiếm, Băng Nữ chiến đấu với sinh vật trên đỉnh núi, Chu Văn lại ở dưới chân núi ngồi chơi. Trải qua các loại thí nghiệm, Chu Văn đã xác minh biết được, tám loại Mệnh hồn lần trước, Chu Văn đều có thể khắc họa được, hơn nữa căn cứ vào lý giải của hắn đối với từng loại Mệnh hồn, mỗi lần vẽ ra đều sẽ khác. Chu Văn lĩnh ngộ càng sâu, đồ án được khắc họa trên Vận Mệnh Chi Luân càng cường, tự nhiên thời gian tồn tại càng dài, uy lực càng lớn. Chu Văn duy nhất họa không ra, ngược lại là Mê Tiên kinh, bởi hắn hiểu biết đối với Mê Tiên kinh ít nhất, bởi Mê Tiên kinh không cần hắn tìm hiểu, cũng không cần hắn tu luyện, tự nó sẽ vận chuyển, chỉ cần thuộc tính đạt đến trình độ nhất định, sẽ trực tiếp thăng cấp. Rõ ràng nó là Nguyên Khí quyết cơ sở của Chu Văn, nhưng Chu Văn lại hiểu biết nó ít nhất. - Nếu có một ngày ta có thể khắc họa Mê Tiên kinh trên Vận Mệnh Chi Luân, những vết khắc đó có biến mất hay không? Trong lòng Chu Văn xuất hiện ý niệm. Không có đáp án, có điều Chu Văn lại đi theo hướng giúp mình trở nên mạnh mẽ hơn, hắn càng lĩnh ngộ Nguyên Khí quyết càng sâu, vết khắc lưu lại trên Vận Mệnh Chi Luân lưu lại càng lâu, có lẽ một ngày nào đó hắn đủ mạnh, những vết khắc kia sẽ vình viễn tồn tại. Hiểu rõ tình huống về sau, lúc này Chu Văn mới đem tâm tư đặt lên đại chiến trên Cực Nhạc sơn, Ma kiếm vẫn dây dưa với Cổ kiếm, còn chưa phân ra thắng bại. Băng Nữ trên đỉnh núi tựa hồ dần rơi vào thế hạ phong, Chu Văn vận chuyển Vận Mệnh Chi Luân, sau đó khắc họa Thái Thượng Khai Thiên Kinh, phi thân vọt tới vị trí tương đối gần đỉnh núi. Rất nhanh, Chu Văn thấy được sinh vật đại chiến với Băng Nữ, đó cũng là một lão thử, có điều so với Hôi bào lão thử và Hồng Y lão thử lần trước, nó nhìn giống người hơn. Nó mặc một bộ âu phục màu trắng, trên mắt đeo mắt kính vàng, đỉnh đầu đeo mũ trắng có hắc tuyến trang trí, thoạt nhìn vô cùng quái dị. - Đây rốt cuộc là cái quái gì? Chu Văn nhìn xong, giật cả mình, hình dáng loại Dị thứ nguyên sinh vật này là lần đầu tiên hắn nhìn thấy. Càng cồ quái là, Thử nhân kia không chí có kỹ năng tinh thần mạnh mẽ, thân pháp cũng cực kỳ quỷ dị, như sương như khói, trong tay nó còn cầm một khẩu súng.
Vũ khí hiện đại kiểu dáng súng lục, có điểm giống loại Smith 500, thế nhưng lớn hơn một chút, nóng súng to hơn. Đại bộ phận súng được làm từ kim loại trắng, có một chút bộ phận có hoa văn xám, đem lại mỹ cảm không nói ra bằng lời được. Băng Nữ có thể chống lại năng lực tinh thần công kích của Thử nhân, nhưng khấu súng kia tạo thành phiền toái rất lớn đối với nàng. Nàng tựa hồ cực kỳ kiêng kỵ đạn súng, không dám bị viên đạn kia đánh trúng, mỗi một lần đều cố gắng né tránh, cũng bởi vậy rơi vào thể hạ phong, thoạt nhìn hết sức khó kiên trì. Chu Văn cũng không rõ viên đạn kia rốt cuộc có lực lượng gì, mặc dù hắn có thể thấy lực lượng Khủng Cụ cấp, nhưng tốc độ viên đạn quá nhanh, thị thực của hắn vẫn không theo kịp. - Băng Nữ, lui về. Chu Văn lên tiếng, đồng thời triệu hoán ra Ba Tiêu Tiên, tự mình nhanh chóng lui lại về phía sau, trực tiếp rời khỏi khu vực đỉnh núi Cực Nhạc sơn. Thứ nhất do vết khác Thái Thượng Khai Thiên Kinh trên Vận Mệnh Chi Luân của hắn đã biến mất, thứ hai công kích của Ba Tiêu Tiên không phân biệt địch ta, ở lại nơi đó càng thêm vướng víu. Băng Nữ biết Ba Tiêu Tiên lợi hại, ngay cả Sát Ma cũng bị nàng hành cho ra bã, nàng thì không phải nói rồi. Mà sinh vật Thử nhân kia không biết Ba Tiêu Tiên lợi hại, nhìn một Tiên tử mỹ lệ ngồi trên Ba Tiêu Phiến phiêu phiêu đãng đãng tới, cầm khẩu súng nhắm về phía Ba Tiêu Tiên liên tục nã ba phát. Cái miệng nhỏ nhắn của Ba Tiêu Tiên nhếch lên, thổi một ngụm Thái Âm Phong ra ngoài. Tựa như phim Matrix (Ma trận), ba viên đạn kia đột nhiên chậm lại, cuối cùng Chu Văn đã nhìn rõ bộ dáng viên đạn kia. Đầu viên đạn hình như do thủy tinh chế tạo thành, nhưng bộ dáng hơi quá dị, giống như một đoàn tiểu quả co lại, vô cùng tà dị. Ba viên đạn không chỉ trở nên chậm, thậm chí liên kết ra băng sương, trong chớp mắt về sau, ba viên đạn trong gió đảo phun trở về. Mà sinh vật Thử nhân kia cũng bị thổi bay ngược lại, bởi vì phụ cận không có vật ngăn cản, Thử nhân và đạn đều trực tiếp bị cuốn bay ra ngoài về phương xa, rất nhanh biến mất không thấy gì nữa. - Không biết Thử nhân kia đã chết chưa? Chu Văn thấy Thử nhân bị thổi bay mất dạng, muốn đi nhặt Thứ nguyên kết tinh hay gì đó, cũng không biết đi nơi nào mà tìm.
Coi như nó thật sự chết rồi, chờ thời điểm hắn tới, nói không chừng Thứ nguyên kết tinh bị sinh vật khác lấy đi. Coong! Cổ kiếm đang đại chiến với Ma kiếm, đột nhiên mất đi khống chế, trực tiếp từ không trung rớt xuống, rơi trên mặt đất, mà không còn giữ lại trạng thái Khủng Cụ hóa nữa. - A, thanh kiếm này lại không phải Dị thứ nguyên sinh vật sao? Chu Văn lập tức ý thức được thanh kiếm kia có vấn đề. Nếu nói Cổ kiếm này là Dị thứ nguyên sinh vật, chiến đấu với Ma kiếm lâu như vậy, tuy nói hơi dọa người, nhưng vẫn tạm chấp nhận được. Nhưng nói nó chỉ là một thanh binh khí bình thường, bị đầu Thử nhân kia điều khiển, lại chiến đấu với Ma kiếm lâu như vậy, tự nhiên nó không tầm thường, dù sao bản thân đầu Thử nhân kia không hề mạnh đến vậy. Chu Văn đi đến gần quan sát tỉ mỉ chuôi Cổ kiếm rơi trên mặt đất, trước đó hắn không nhìn kỹ, hiện tại đánh giá cẩn thận, phát hiện bộ dáng thanh kiếm này quả thật hơi cổ quái. Nó thoạt nhìn không phải vàng không phải ngọc không phải sắt không phải thép, mà tựa hồ không có mũi kiếm, càng không có vỏ kiếm, thoạt nhìn như một khối. Cổ kiếm trên mặt đất không nhúc nhích, có thể khẳng định, trước đó hẳn do Thử nhân kia khống chế nó, hiện tại không biết Thử nhân kia cách nó quá xa, hay bởi Thử nhân đã chết, ngược lại thanh kiếm này không còn bị khống chế nữa. Chu Văn quan sát tỉ mỉ Cổ kiếm, thấy trên chuôi kiếm có khắc chữ, đi xem xét, lại mở to hai mắt nhìn, con ngươi co vào giống như cây kim.