Trong nháy mắt, hỏa diễm bao vây thân thể Vi Qua, đem hắn biến thành hỏa nhân, quần áo vũ trụ trong nháy mắt biến thành tro bụi.
Hiện tại hắn có chút hối hận không ngăn cản Vi Qua, mặc dù hai ngươi không tiếp xúc nhiều, nhưng dù sao cũng là đồng học, cứ trơ mắt nhìn hắn bị sinh vật không biết chiếm cứ thân thể, trong lòng Chu Văn hơi áy náy. - Ta là ai? Hỏa diễm trên cơ thể Vi Qua đã cơ hồ toàn bộ dập tắt, khôi phục bộ dáng nguyên bản của hắn, mặc dù hình dạng không phát sinh cải biến, nhưng nhưng lại không biết vì cái gì, luôn cảm giác hiện tại Vi Qua so với trước đó đã hoàn toàn khác biệt. Hắn ngước mắt nhìn vũ trụ, ngữ khí cổ quái nói: - Ta không phải người. - Ngươi là cái gì? Chu Văn nhìn Vi Qua, lóe lên vô số cái suy nghĩ, trong lúc nhất thời không nghĩ ra biện pháp gì trợ giúp Vi Qua đoạt lại thân thể của hắn. - Ta là người. Vi Qua chậm rãi nói. - Ngươi không phải mới vừa nói ngươi không phải người sao? Chu Văn nghi ngờ nhìn hắn, càng phát giác lần này Vi Qua thật sự nguy hiểm, đừng nói hắn hiện tại là quái vật, mà còn là quái vật bị tâm thần. Vi Qua không trả lời Chu Văn, quay đầu nhìn về phía Địa Cầu, nhưng bởi nơi này là phần tối của mặt trăng, không cách nào nhìn tới Địa Cầu. - Địa Cầu vẫn còn chứ? Vi Qua nhìn về phía Chu Văn hỏi. - Dĩ nhiên vẫn còn, có điều cần đến mặt bên kia của mặt trăng mới nhìn thấy. Chu Văn cảm giác càng thêm cổ quái. - Vậy thì tốt, hẳn còn tới kịp. Vi Qua tự lẩm bẩm, trong lúc nói chuyện, vậy mà đi về phía ngoài. - Ngươi muốn đi đâu? Chu Văn cùng Băng Nữ liếc nhau một cái, theo sau hỏi. Thẩm Ngọc Trì cùng Vương Thu Nguyên cũng bề bộn đi theo, bởi nó có “Vi Qua” tồn tại, cho nên Dị thứ nguyên sinh vật vô hình kia mới không công kích bọn hắn, nếu cách xa hắn, chỉ sợ chỉ còn đường chết. Thứ này chiếm cứ thân thể Vi Qua, thoạt nhìn không giống Dị thứ nguyên vô hình hiếu chiến kia.
- Đi lấy lại Phối sủng của ta. Vi Qua vừa nói vừa đi, tựa hồ đối với Chu Văn bọn hắn hoàn toàn không thèm để ý. Hắn không đi nhanh, tựa hồ đang làm quen với thân thể này. Vi Qua đã là Sử thi, thế nhưng Sử thi nhân loại không có năng lực sống sót trên mặt trăng, nhưng bây giờ hắn xích lõa trần truồng đi trên mặt trăng, lại phảng phất tự nhiên thoải mái như trên Địa Cầu. - Phối sủng của ngươi ở đâu? Chu Văn tối tự suy đoán, sinh vật phía dưới gốc cây kia, có lẽ là Phối sủng của hắn cũng khó nói. Nếu hắn có thể thu phục được vật kia, nguy hiểm của bọn hắn tự đi giảm đi nhiều. Chẳng qua hiện tại Vi Qua bị sinh vật kia phụ thể, cũng không biết có thể khôi phục hay không? Lúc trước Vi Qua rời khỏi học viện, từng nói nếu có thể may mắn lập công tích lớn, như vậy đời này đã đủ. Nhưng bây giờ hắn vẫn chưa làm gì, đã lành ít dữ nhiều, cũng biết còn thực hiện được giá trị ngày đó hay không? Vi Qua không trả lời, chỉ tiếp tục đi về phía trước, mà phương hướng hắn đi, chính là phương hướng sinh vật vô hình kia. - Khủng Cụ sinh vật kia đang lùi lại, nó tựa hồ e ngại người này. Băng Nữ lặng lẽ nói cho Chu Văn biết. - Khủng Cụ sinh vật kia không phải Phối sủng hắn sao? Chu Văn nhỏ giọng hỏi. - Đó là Khủng Cụ Dị thứ nguyên sinh vật, tự nhiên không thể nào là Phối sủng. Băng Nữ dừng một chút còn nói thêm: - Người này cực kỳ mạnh. - Ta cũng biết hắn rất mạnh, hiện tại ta chỉ muốn biết, Vi Qua còn hi vọng không? Chu Văn hỏi. - Chỉ sợ không thể nào đoạt lại thân thể.
Băng Nữ trả lời hết sức khẳng định. Rất nhanh, Vi Qua trở về địa phương đào được gốc cây quế trước đó, đứng trước hang động kia, nhìn chằm chằm chỗ trống to lớn kia, chỉ bên trong cặp mắt của hắn bắn ra thần quang kỳ dị, giống như hai ngọn Thần đăng, ánh đèn kia chiếu xạ vào trong động, mà trong động trống rỗng lập tức phát sinh biến hóa quỷ dị. Đột nhiên đám người Chu Văn thấy bên trong không gian trống rỗng kia, có một thân hình dần dần ngưng tụ, đã là một đầu Kim Thiềm to lớn. - Trong truyền thuyết Đông khu, mặt trăng được xưng là cung trăng, thân hình dần dần ngưng tụ, sinh vật vô hình này chính là Kim Thiềm trong truyền thuyết. Thẩm Ngọc Trì nhìn chằm chằm đầu Kim Thiềm kia nói. Chu Văn đại khái cũng đoán được, sinh vật trước đó thôn phệ những phi hành gia và giám sát viên, tám chín phần là Kim Thiềm này, chẳng qua hắn không biết Vi Qua rốt cuộc dùng loại lực lượng nào khiến Khủng Cụ sinh vật hiện ra hình thể. Rất nhanh, Chu Văn phát hiện hóa ra mục tiêu của Vi Qua không phải là Kim Thiềm, ánh mắt của hắn chiếu vào trong lỗ hỗng, địa phương vốn chỉ là vách tường động, lại hiển lộ ra ngọc môn cổ lão. Ngọc môn sáng óng ánh long lanh, tản ra vô tận hàn khí, Chu Văn cẩn thận nhìn lại, chỉ thấy phía trên có tấm biển viết ba chữ “Quảng Hàn cung”. - Ta đi, vậy mà thật sự có Quảng Hàn cung, đừng bảo trong này sẽ có Hằng Nga và Nguyệt thỏ chứ? Chu Văn đang kinh ngạc, thời điểm quét qua một góc tấm biển, đang kinh ngạc biến thành không thể tin. Trên tấm biển kia, phía một góc có đồ án nhỏ, mà hình đồ án nhỏ chính là đồ án mặt trăng. - Nơi này có đồ án nhỏ! Chu Văn vừa mừng vừa sợ, cái này chính là hoàn toàn là thu hoạch không tưởng tượng được. Đám người Thẩm Ngọc Trì cũng kinh nghi bất định nhìn Quảng Hàn cung, tuy nói thời đại này xuất hiện địa phương giống trong truyền thuyết không có gì kỳ quái, nhưng tận mắt thấy Quảng Hàn cung trong truyền thuyết, vẫn để trong lòng bọn họ sinh ra gợn sóng, dù sao Quảng Hàn cung tại Đông khu thật sự quá nổi danh. Thần quang trong mắt Vi Qua thu lại, sau đó chậm rãi đi về phía Quảng Hàn cung, mới đi được mấy bước, Kim Thiềm trực tiếp há miệng ra, duỗi đầu lưỡi như mãng xa hướng về phía Vi Qua. Vi Qua vẫy tay, hỏa diễm trong tay biến thành một chiếc búa lửa, chặt đứt đầu lưỡi của Kim Thiềm.