- An Tĩnh, tại sao ngươi ở chỗ này?
- Chờ làm gì? Chu Văn nghi ngờ hỏi. - Lam phu nhân gọi ngươi và An Tĩnh tiểu thư dùng cơm, An Tĩnh tiểu thư không báo với ngươi sao? A Sinh nói. - Há, thông tri, ngươi chờ ta một hồi, ta lập tức đi tới. Tâm tình Chu Văn bây giờ không tệ, cuối cùng Cổ Hoàng kinh ngưng tụ ra Mệnh hồn, đối với hắn đây tuyệt đối là thiên đại hảo sự, cho nên Âu Dương Lam mời, hắn tự nhiên không cự tuyệt, vừa vặn làm bữa cơm ngon, thăm hỏi một thoáng tình hình Lão hiệu trưởng. Chu Văn nhỏ máu trúng sinh, nhìn thoáng qua tư liệu trong trò chơi, quả nhiên thời điểm mình sử dụng Cổ Hoàng kinh, Mệnh hồn biến thành Mệnh hồn mới. Cổ Hoàng( Ban đầu thể): Sinh mệnh đản sinh trong Huyết Hỏa, Hoàng giả tranh mệnh với Thương thiên. Chu Văn đại khái đã biết năng lực của Cổ Hoàng, chi nên hắn không cần lập tức nghiên cứu, nhanh chóng thay quần áo, đi ra cửa chính học viện. Thời điểm Chu Văn đến cửa chính học viện, quả nhiên thấy A Sinh đứng đó không xa. Đi tới bên cạnh xe, thấy sắc mặt An Tĩnh không đổi ngồi ghế sau, hắn kéo cửa trước, ngồi ở vị trí cạnh tài xế. A Sinh nhìn Chu Văn từ trên xuống dưới, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc: - Chu Văn, ngươi mới ngưng tụ Mệnh hồn? - Làm sao ngươi biết? Chu Văn có chút hồ nghi hỏi. Bình thường, chỉ cần Chu Văn không đem Mệnh hồn triệu hoán ra, hẳn không ai biết hắn tấn thăng Sử thi. A Sinh có thể liếc mắt nhìn ra hắn có thể ngưng tụ Mệnh hồn, chuyện này có chút kỳ quái. A Sinh cười giải thích nói: - Trước kia, không phải ta đã nói cho ngươi, ta đặc biệt mẫn cảm với những thứ tương tự Mệnh hồn, Mệnh cách, có điều người bình thường ngưng tụ Mệnh hồn trong thời gian dài, Mệnh hồn trên ngươi nội liễm, không dễ cảm ứng được. Mà khí tức Mệnh hồn trên người ngươi rất nặng, hẳn mới ngưng tụ ra Mệnh hồn không lâu? - Thì ra thế, trước khi đến vừa mới ngưng tụ thành công. Chu Văn nói. - Vậy thì đây là chuyện thiên đại hảo sự, Phu nhân mời bữa cơm này thật đúng lúc, vừa vặn chúc mừng ngươi.
A Sinh dừng một chút nói: - Nhanh như vậy có thể ngưng tụ ra mệnh hồn, rõ ràng thiên phú của ngươi xác thực như Âu Dương lão tiên sinh nói, vô cùng ưu tú. - Luyện nhiều năm như vậy, mới ngưng tụ Mệnh hồn, đã coi như rất chậm rồi. Chu Văn nói. - Dối trá. An Tĩnh ngồi ở hàng sau nói một câu, ánh mắt không nhìn Chu Văn. Chu Văn đã quen tính cách của An Tĩnh, căn bản không để ý đến nàng, A Sinh không nói tiếp, tiếp tục hỏi: - Tại sao ngưng tụ Mệnh hồn, ngươi đừng ngại chia sẻ, để ta hướng Phu nhân báo tin vui này. - Cũng không có gì đặc biệt, trước đó Huyền Văn hội chúng ta cùng Vị Ương xã liên hợp hành động, Lý Huyền gọi ta tới ăn đồ nướng, tại thời điểm này, ta quan sát lửa than, có một chút cảm xúc, sau khi trở về tiếp tục tham ngộ, vận khí không tệ, cuối cùng để cho ta lĩnh ngộ Hỏa chi chân nghĩa, đột phá bình cảnh, ngưng tụ ra Mệnh hồn. Chu Văn nói đơn giản một chút. Sự tình hắn tấn thăng Sử thi không gạt được, dứt khoát nói cho bọn hắn, mà Mệnh hồn Cổ Hoàng bày ở ngoài sáng cũng tốt, đề các Mệnh hồn khác có thể ẩn nấp, đặc biệt là Mệnh hồn Sát Lục Giả, Chu Văn không muốn để bất luận người nào biết Mệnh hồn này tồn tại, hắn luôn cảm thấy Mệnh hồn này thực sự quá quỷ dị. - Ăn đồ nướng lĩnh ngộ chân nghĩa Nguyên Khí quyết? An Tĩnh không nói gì, chẳng qua khóe mắt không ngừng run rẩy, trong lòng bị đả kích trầm trọng. - Âu Dương lão tiên sinh nói không sai, quả nhiên ngươi là loại người cực kỳ chuyên chú, đây là loại người rất dễ thành công, vô luận chuyện gì, đều có thể bên trong sinh hoạt bình thường thu được thu hoạch. A Sinh nói. - Ngươi nói như thể ta là Phong Thu Nhạn vậy? Chu Văn nghe lời này giống A Sinh đang muốn nói tới Phong Thu Nhạn. - Phong gia Phong Thu Nhạn sao? Ta thật sự không biết, có điều về sau ta sẽ chú ý hắn. A Sinh dừng một chút nói với Chu Văn: - Văn thiếu gia, sau khi tốt nghiệp ngươi có tính toán gì? Dùng thiên phú của ngươi, vô luận làm cái gì cũng sẽ thành công, có điều thời đại này, quá bất ổn, ngươi có muốn đầu quân hay không? - Sau này hẵn nói đi.
Chu Văn không muốn nói vể cái đề tài này. A Sinh không tiếp tục nói, chở hai người đến tòa nhà cao ốc, Âu Dương Lam đã sớm ở bên trong chờ đợi bọn hắn. Hiện tại Âu Dương Lam so với lần đầu Chu Văn gặp, thoạt nhìn gầy gò hơn rất nhiều, có điều nụ cười trên mặt thân thiết, lôi kéo An Tĩnh và Chu Văn một trái một phải, ngồi cạnh nàng. - A Sinh, ngươi cũng ngồi xuống đi, đều là người một nhà, đừng ngại. Âu Dương Lam thấy A Sinh đứng một bên, nói với hắn một câu. A Sinh không khách khí, kéo một cái ghế ngồi bên cạnh Chu Văn, đồng thời nói với Âu Dương Lam: - Lam phu nhân, hôm nay Văn thiếu gia ngưng tụ Mệnh hồn, tấn thăng Sử thi. - Thật không? Tiểu Văn, ngươi thật sự là quá thiên tài. Âu Dương Lam hết sức vui vẻ, lại dùng hai tay véo má Chu Văn, dùng sức kéo mấy lần, mặt Chu Văn đều biến hình. Chu Văn kinh ngạc nhìn Âu Dương Lam, trong lúc nhất thời không biết nên làm gì. Âu Dương Lam tựa hồ cũng ý thức được chính mình có chút quá kích động, buông tay nói: - Ngượng ngùng, trước kia ta quen véo má An Tĩnh, thuận tay véo cái. Chu Văn lập tức bó tay, trong đầu hiện ra bộ dáng An Tĩnh bị bóp. Tuy nhiên hắn không có cách nào tưởng tượng, bộ dáng lạnh lùng của An Tĩnh, không biết khi bị véo má như thế nào. Bữa cơm này ngoại trừ An Tĩnh ra, tất cả mọi người rất vui vẻ, chỉ có An Tĩnh trong lòng vạn phần xoắn xuýt, bữa cơm này không biết là tư vị gì, nàng thực sự không biết mình về sau phải làm thế nào đối mặt Chu Văn.