Sau khi trở về ký túc xá, Chu Văn một mực nghiên cứu Mệnh hồn của mình.
Chu Văn cảm giác hết sức quái dị. Chu Văn càng hi vọng Mệnh hồn của mình giống Linh Hồn y sinh, có thể độc lập chiến đấu, đó mới là Mệnh hồn trong lý tưởng của Chu Văn. Kỳ thật đại bộ phận Mệnh hồn đều như thế, tựa như Mệnh hồn Biến dị Thạch Si, cũng có thể tự động công thủ, hoặc ít nhất giống Mệnh hồn Vương Minh Uyên, là một cái bình có năng lực chữa trị. Nhưng Mệnh hồn của Chu Văn không có khả năng độc lập công kích và phòng thủ, chỉ có thể phụ thuộc trên người hắn, phụ trợ cho hắn. Chu Văn muốn thử một chút khả năng phụ trợ của Sát Lục Giả, cho nên hắn muốn đến khu vực kiểm tra đo lường một chút, dù sao hắn đã tấn thăng Sử thi, máy kiểm tra bình thường trong ký túc xá, vô phương đo đạc được. Hắn vừa ra khỏi Tứ Quý viên, đã thấy Vương Phi tới. -Chu Văn, ngươi có thời gian không? Có thể nói chuyện với ta một lát được không? Vương Phi đi tới nói. -Đạo sư, có chuyện gì không? Chu Văn đại khái đoán được, Vương Phi muốn hắn nói chuyện liên quan đến Vương Minh Uyên. Quả nhiên, Vương Phi giận dữ nói: -Ta không nên đem ngươi giới thiệu cho Vương Minh Uyên thúc, vốn muốn ngươi học tốt, nhưng không nghĩ lại hại tới ngươi. -Đạo sư nói quá lời, ta không hối hận theo Vương Minh Uyên đạo sư, vô luận người ngoài nói thế nào, trong lòng ta, hắn mãi là lão sư của ta. Chu Văn nghiêm nghị nói. Vương Phi kinh ngạc nhìn nhìn Chu Văn một hồi lâu, xác định Chu Văn không phải đang nói đùa về sau, mới lắc đầu cười khổ nói: -Chí thân huyết mạch, so ra kém một người học sinh, thế đạo thật sự trêu ngươi mà. -Đạo sư, chuyện gì xảy ra? Chu Văn cảm thấy Vương Phi, không giống Vương Phi đạo sư hắn quen biết. Vương Phi lắc đầu: -Không có gì, bắt dấu từ ngày mai, ta không còn là đạo sư của ngươi nữa, trước khi rời khỏi học viện, ta muốn gặp ngươi một lần, vốn muốn nói lời xin lỗi ngươi, nhưng không ngại là đệ tử Vương Minh Uyên sư thúc, tiếng xin lỗi này không cần phải nói. -Đạo sư muốn rời học viện?
Chu Văn kinh ngạc nói. Mặc dù hắn không thích học Vương Phi, nhưng điều này không có nghĩa Vương Phi là một lão sư không tốt. -Sau khi sự tình Vương Minh Uyên xảy ra, ta không còn khả năng lưu lại học viện làm đạo sư nữa, thân nhân của một kẻ phản bội nhân loại, không ai có thể để ta tiếp tục dạy học, Liên bang không thể chịu đựng, phụ huynh học sinh không thể chịu đựng, cho nên ta chỉ có thể rời khỏi. Vương Phi tự giễu nói. Chu Văn không biết nói gì cho phải, sự hiện Vương Minh Uyên quá ác liệt, ảnh hưởng thực sự lớn. Bất luận ai bốc đồng nói, ai làm người đấy chịu, nhưng khi xảy ra chuyện thật, ảnh hưởng là chuyện không thể nào tránh khỏi. -Thế này cũng tốt, có lẽ ta không thích hợp làm đạo sư, chiến trường mới là nơi ta thuộc về. Vương Phi nhìn Chu Văn nói: -Chu Văn, học tập cho giỏi, đừng để người khác coi thường, dù sao ta và Minh Uyên thúc đều từng dạy ngươi. Dứt lời, Vương Phi khoát tay áo, ra hiệu Chu Văn không nói, sau đó nàng cứ như vậy quay người rời đi. Nhìn Vương Phi rời đi, trong lòng Chu Văn không dễ chiu, hắn thủy chung cho rằng, Vương Phi là một đạo sư tốt. -Không có người nào thích hợp làm đạo sư hơn ngươi. Chu Văn nhìn bóng lưng Vương Phi nói, đáng tiếc Vương Phi đã đi xa, không nghe được hắn câu nói này. Chu Văn không đi khảo thí sảnh, bị Lý Huyền gọi đến trụ sở Huyền Văn hội. -Lão Chu, ngươi không sao chứ? Lý Huyền nhìn Chu Văn từ đầu đến chân hỏi. -Ta không sao? Ngươi bào ta đến đây có chuyện gì? Chu Văn thuận miệng hỏi. -Huyền Văn hội đã thành lập lâu như vậy, rất it khi hoạt động, lần này chờ ngươi trở về, ta quyết định mang hội viên mới, làm hoạt động. Lý Huyền híp mắt cười nói. -Hiện tại không tốt lắm đâu?
Sự tình Vương Minh Uyên vừa mới phát sinh, hiện tại toàn bộ Liên bang đều biết sự tình liên quan đến Vương Minh Uyên, hơn nữa Chu Văn là đệ tử của Vương Minh Uyên, mặc dù bên ngoài không đưa tin, có điều không ít người trong học viện biết quan hệ giữa bọn hắn, đặc biệt chút hội viên trong Huyền Văn hội, đại khái đều biết Chu Văn theo Vương Minh Uyên học tập. -Lúc này mới tốt, lúc này mới có thể nhìn ra ai mới là bạn bè chân chính. Lý Huyền mỉm cười nói: -Ta đã thông báo tất cả hội viên Huyền Văn hội, cũng nói cho bọn hắn ngươi sẽ đến, về phần bọn hắn có đến hay không, ta không nắm chắc. -Không cần thiết? Chẳng qua là một câu lạc bộ trong trường học, không phải đồng bạn thật sự, hà tất phải phân chia rõ ràng như vậy. Chu Văn xem thường nói. Lý Huyền cười ha hả nói: -Gấn đây chúng ta thêm không ít thành viên, cảm giác thật phiền toái, vừa vặn nhân cơ hội đá một bộ phận đi, đỡ phiền toái. Chu Văn không nói gì nữa, chờ chốc lát, lục đục ngo ngoe tới vài người, nhưng đại đa số không đến, mượn cớ xin nghỉ phép, có chút không thèm đến. Nhưng có chút ngoài ý muốn tới, chính là Cổ Điển tới, Phương Nhược Tích và Điền Hướng Đông lại tới. Phong Thu Nhạn và Vương Lộc, vốn phát triển Huyền Văn hội đến hai ba ngươi người, hiện tại chỉ còn tần này người. -Người hôm này có thể tới, đều là bằng hữu hảo huynh đệ của Huyền Văn hội, không cần nhiều lời, về sau trong Huyền Văn hội có hoạt động đặc biệt nào không thể thiếu các vị, đây là phúc lợi trong Huyền Văn hội chúng ta, ta biết mọi người có chút chướng mắt, có điều đây là chút tâm ý của ta và Chu Văn. Lý Huyền đem một vài tờ giấy thông hành tiến vào Dị thứ nguyên lĩnh vực đặc thù, đưa mấy tờ cho bọn hắn. -Có phúc lợi tốt như vậy, có thể tính thêm ta không? Có người đẩy cửa đến.