Hào quang tượng thần vạn trượng, Thánh huy sáng chói như một tòa thông thiên thần tháp.
Chu Văn cảm thấy thân thể bị Thánh quang ăn mòn, vội vàng triệu hoán Biến dị Thạch Si hóa thành Thạch Khải bảo vệ cơ thể, nhưng phía dưới Thánh huy kinh khủng, nhanh chóng tan rã, giống như mối gặm gồ. Tình huống Khương Nghiên cũng gần như hắn, thoạt nhìn vô cùng không ổn. -Lão sư, chúng ta phải chạy nhanh lên. Chung Tử Nhã nói xong, trảm một kiếm trên mặt hào quang, nhưng kiếm của hắn bị hào quang hòa tan, không thể dao động nửa phần. -Trốn? Ta vì sao phải trốn? Ta tới đây, để đợi giờ khắc này. Vương Minh Uyên nhìn tượng thần chói sáng, ánh mắt kiên định dị thường. -Lão sư, ngài đến cùng muốn làm gì? Mặc dù Chu Văn cảm thấy Vương Minh Uyên sẽ không hại bọn hắn, nhưng bây giờ Vương Minh Uyên làm hết thảy vượt quá sự tưởng tượng của hắn. Vương Minh Uyên quay đầu, nhìn bốn người Chu Văn nói: -Các sư phụ có nhiều thứ muốn tặng các ngươi, coi như đây là di sản cuối cùng của Vương Minh Uyên ta, để lại kỷ niệm đi. Răng rắc! Xiềng xích trên người Vương Minh Uyên tự động đứt, như rác rưởi rơi xuống mặt đất. Trên thân Vương Minh Uyên tản phát ra một loại sức mạnh thần kỳ, lực lượng kia có thể ngăn cản Thánh huy, khiến bốn người Chu Văn không hề bị Thánh huy tổn thương. Chu Văn nhìn trên thân Vương Minh Uyên tán phát lực lượng, cảm giác có chút quen thuộc, nhưng trong lúc nhất thời không nghĩ ra được, vì sao mình cảm thấy nó quen thuộc. Vương Minh Uyên bị bắt rất nhiều ngày, trên thân hắn chỉ sợ còn mỗi kiện áo tù nhân, tuy nhiên bàn tay hắn tìm tòi trong hư không, hư không dường như bị hắn đâm xuyên, cầm ra một vật bên trong hư không. Đó là một quyển nhật ký thật dày, thoạt nhìn rất cũ kỹ, có điều được bảo tồn rất tốt, quyển nhật ký này Chu Văn đã gặp qua, đó là cuốn nhật ký Vương Minh Uyên thường mang theo, bình thường hắn nghĩ gì, đều tùy ý ghi vào bên trong cuốn nhật ký. -Khương Nghiên, tính cách ngươi giống ta nhất, đều thích nghiên cứu, đây là chút kinh nghiệm tâm đắc của ta, ta để dành nó cho ngươi.
Vương Minh Uyên nói xong, đem quyển nhật ký đưa cho Khương Nghiên. Hai tay Khương Nghiên tiếp nhận quyển nhật ký, không nói gì thêm. Vương Minh Uyên không nói thêm gì, cỗ lực lượng trên người hắn càng mạnh, đến mức thân thể hắn bị cỗ lực lượng kia ảnh hưởng, tựa gồ nhẹ nhàng run rẩy, Chu Văn còn thấy được trên người hắn co một dạng lực lượng đang gợn sóng trên người hắn. Vương Minh Uyên lấy một vỏ thanh trường kiếm và một thanh trường kiếm đưa Chung Tử Nhã nói: -Tính cách của ngươi quá mức cực đoan, làm việc khó tránh khỏi có sai lầm, thanh kiếm này đưa cho ngươi, có lẽ sẽ có chút trợ giúp. Chung Tử Nhã không nói gì, tiếp nhận kiếm, nhìn chằm chằm Vương Minh Uyên. Vương Minh Uyên biết Chung Tử Nhã nghĩ cái gì, không nói với hắn, lại lấy ra một vật đưa cho Huệ Hải Phong nói: -Chí hướng của ngượi rộng lớn, về sau chắc chắn có phen náo động, đây là một chút tích trữ cùa ta mấy năm nay, hiện tại đã vô dụng, ngươi cầm lấy đi. -Vâng, đạo sư. Huệ Hải Phong không cự tuyệt, cung kính nhận hộp nhỏ, không biết bên trong đưng cái gì. Cuối cùng, tầm mắt Vương Minh Uyên rơi trên thân Chu Văn, khẽ cười nói: -Ngươi là người đơn thuần trong bốn người, ngươi không có nhiều tâm tư và dục vọng như họ, nhưng cũng là tên khó hiểu nhất, mặc dù ta biết ngươi muốn cái gì, nhưng hiện tại ta không làm được, ngoại trừ sự việc kia, ngươi còn nguyện vọng gì, không ngại nói ra nghe chút. Lúc này lực lượng trên người Vương Minh Uyên cơ hồ ngưng tụ thành thực chất, hóa thành từng đạo ánh sáng, lưu chuyển không ngừng trên người hắn, Chu Văn càng cảm giác khí tức quen thuộc càng ngày càng mãnh liệt. Hiện tại Chu Văn cuối cùng nhớ tới, mình ở tạ chỗ nào cảm thụ qua loại khí tức này. Phía dưới Long Tỉnh, có kén trắng Bạch Long bảo vệ, có khí tức tương tự thế này, nhưng khí tức trên kén trắng rất yếu, yếu đến mức khó cảm giác được, Chu Văn cũng chỉ mơ hồ ấn tượng. Nhưng khí tức trên người Vương Minh Uyên rất mạnh, đã mạnh đến mức khiến Chu Văn hít thở không thông. -Chẳng lẽ lão sư… Nhìn Vương Minh Uyên ngay trước mặt, trong lòng Chu Văn có một suy nghĩ không tốt.
-Thời gian của ta không còn nhiều, trả lời ta, ngươi muốn cái gì? Vẻ mặt Vương Minh Uyên cổ quái, toàn thân đều run rẩy, thanh âm cực kỳ đè nén. Chu Văn có chút đắng chát mà nhìn Vương Minh Uyên, sau một lát mới mở miệng nói: -Lão sư, có thể cho ta một giọt máu của ngươi được không? Câu nói này của Chu Văn khiến Vương Minh Uyên và mấy người Chung Tử Nhã giật mình, Vương Minh Uyên nhìn Chu Văn cười cười: -Quả nhiên ngươi là gia hỏa khó hiểu nhất. Nói xong, Vương Minh Uyên không để ý tới Chu Văn, chẳng qua chậm rãi xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía bốn người Chu Văn, tầm mắt Thánh tượng đang tỏa Thánh huy. -Ngày tháng ở chung với các ngươi thật vui vẻ, đáng tiếc, thiên hạ tán chi yến hội, hôm nay thầy trò ta từ biệt từ đây, lần cuối ly biệt, vi sư tặng cho các ngươi một phần lễ vật nhỏ. Theo lời Vương Minh Uyên run rẩy, lực lượng trên thân hắn triệt để bùng nổ, như hỏa sơn dâng trào, thân thể hắn biến hóa. Tóc đen trên đầu trong nháy mắt biến thành trắng, nhanh chóng sinh trưởng, cơ hồ sắp rủ xuống mặt đất, trên đầu sinh ra một đôi sừng như ngọc tinh, toàn bộ thân thể đều phát sinh biến hóa không tầm thường. Đáng tiếc bọn Chu Văn không nhìn thấy chính diện Vương Minh Uyên, bằng không nhất định sẽ phát hiện, gương mặt kia tuấn mĩ, quỷ dị, đôi mắt tỏa ra hào quang quỷ dị. Lực lượng kinh khủng tỏa ra tử trên người hắn, như vô số thần quang vây quanh thân thể hắn, khiến y phục hắn không gió mà bay, thân thể hắn trôi lơ lửng, chậm rãi đi tới trước mặt Thánh tượng.