- Đại bạo đi, Tiểu lão hổ của ta.
Chu Văn hơi hơi nghi hoặc, nhìn Minh Tú, cái tên này có tính cách tương đối độc lập, coi như có chuyện gì, hắn cũng không tìm đến phụ đạo sinh mới đúng chứ. -Chu Văn, ta muốn mời ngươi làm huấn luyện viên tư nhân cho ta, một tiết hai vạn đúng không? Đem tài khoản của ngươi cho ta, hiện tại ta chuyển tiền cho ngươi. Minh Tú gọn gàng dứt khoát nói. Lúc trước hắn vứt số điện thoại của Chu Văn đi, cho nên lần này phải đi tìm Chu Văn, nghe ngóng một hồi lâu, mới tìm được chỗ ở của Chu Văn. -Ngươi đừng nghe Phong Thu Nhạn nói lung tung, ta cũng như các ngươi, đều là học sinh, nào có tư cách làm huấn luyện viên của ngươi? Chu Văn nghe được huấn luyện viên và hai vạn một tiết, lập tức đoán được Phong Thu Nhạn nói năng cái gì. -Bởi vì ta là học sinh Minh Thành học viện sao? Minh Tú hiểu sai ý hắn, tưởng Chu Văn nghĩ hắn không phải là học sinh Tịch Dương học viện, cho nên không chịu làm huấn luyện viên của hắn. -Không phải, không phải, ta thực sự không có tư cách dạy ngươi. Chu Văn lắc đầu không nói rõ lý do. -Ta nhớ ngươi là phụ đạo sinh của ta đúng không? Phụ đạo ta học tập là trách nhiệm của ngươi đúng không? Minh Tú cúi đầu trầm tư một lát, thời điểm hắn thông suốt một chút, Minh Tú ngẩng đầu nhìn Chu Văn nói. -Cái này…. Trong lúc nhất thời Chu Văn có chút nghẹn lời. -Số di động của ngươi là bao nhiêu, về sau thuận tiện liên hệ. Minh Tú lôi điện thoại di động mình ra, nhìn Chu Văn hỏi. -Trước tiên để ta nói, ta thật sự không có gì dạy ngươi, tiền ta cũng không cần, như vậy đi ta và ngươi cùng nhau nghiên cứu. Chu Văn bất đắc dĩ cầm di động ra, thêm số điện thoại của Minh Tú. -Ngươi không cần khiêm nhờng như vậy, chuyện của ngươi ta đã nghe Phong Thu Nhạn nói, phương thức dạy học của ngươi thật sự hoàn toàn mới, khiến người ta khắc sâu ấn tượng, ta hi vọng ngươi cũng có thể dùng phương pháp như vậy dạy ta. Sau khi Minh Tú thêm Chu Văn vào danh bạ, trực tiếp chuyển hai vạn cho Chu Văn. -Không biết tên Phong Thu Nhạn nói gì cho hắn?
Trên trán Chu Văn toát ra mồ hôi lạnh, có trời mới biết hắn có phương pháp dạy học hoàn toàn mới. -Ngươi thích học như thế nào? Hôm nay ta không có thời gian, ngày mai Vương Phi đạo sư bố trị nhiệm vụ học hàng tháng, chờ có nhiệm vụ, chúng ta cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ, được không? Chu Văn nói lý do không rõ ràng, cũng lười giải thích lý do. -Thích lấy thực tiễn để dạy học, quả nhiên ngươi giống Phong Thu Nhạn nói. Minh Tú hết sức hài lòng gật đầu nói, nói xong không để ý tới phản ứng Chu Văn, trực tiếp quay người đi. Chu Văn há to miệng nhìn bóng lưng Minh Tú rời đi, thật lâu mới lẩm bẩm nói một câu: -Ngươi có bị bệnh không? Chu Văn trở lại phòng, phát hiện trên điện thoại di động có một thư gửi chưa đọc, mở ra xem, thấy A Sinh gửi tới, nội dung là bọn hắn có phát hiện mới trong di tích, tìm được lối vào nội điện, có điều tình huống bên trong nội điện rất tồi tệ, đã có mấy đám người đi vào nhưng không rõ sống chết, đến bây giờ không có ai có thể sống sót đi ra ngoài nội điện. Bọn người A Sinh đang nghĩ đủ loại biện pháp nghiên cứu bí mật nội điện, hi vọng có thể tìm được Lão hiệu trưởng, nếu có tin tức mới hắn sẽ thông báo cho Chu Văn. Chu Văn gửi một tin nhắn cho A Sinh, nhưng đợi một lát không thấy A Sinh phản hồi, không biết có phải hắn tiến vào khu vực không có sóng tín hiệu hay không, hay là bận rộn không có thời gian phản hổi. -Nhất định phải tìm biện pháp thông qua biển dưới mặt đất, đến Thần điện xem một cái, lợi dụng Nhân vật tí hon thăm dò Thần điện, dù sao nó vẫn hơn để những chiến sĩ kia hi sinh vô ích. Chu Văn sợ Lão hiệu trưởng chết trong nội điện Thần điện, như vậy mọi cố gắng của hắn đổ xuống sông xuống biển. Sáng sớm hôm sau, Chu Văn thấy phát ra nhiệm vụ trong lớp, là Vương Phi bố trí nhiệm vụ. -Chỉ chém giết một đầu Kim cương lực sĩ thôi sao? Chu Văn cảm thấy nhiệm vụ đơn giản như vậy, thở dài một hơi. Gần đây, hắn cần lượng lớn thời gian cày quái, căn bản không có tâm tư và không có thời gian nghiên cứu cái khác, có thể nhẹ nhõm hoàn thành nhiệm vụ học tập, đương nhiên không thể tốt hơn. -Huấn luyện viên, lúc nào có thể làm nhiệm vụ? Chu Văn vừa mới chuẩn bị rửa mặt, thu được tin nhắn của Minh Tú. Nhiệm vụ học tập cần hoàn thành trong mười ngày, vốn Chu Văn dự định mấy ngày nữa mới đi, có điều có phiền toái như Minh Tú, vạn nhất ngày nào hắn cũng gọi điện, gửi tin nhắn cho hắn, vậy càng phiền toái hơn. Cho nên Chu Văn sinh nghĩ một chút, quyết định hôm nay hắn phải làm nhiệm vụ miễn cho Minh Tú làm phiền hắn. Hắn ước định Minh Tú thời gian đi Vạn Phật động, thời điểm Chu Văn đến Vạn Phật động, đã thấy Minh Tú đã đứng ở đó trước đợi hắn. -Huấn luyện viên, hôm nay ngươi muốn dạy ta cái gì?
Minh Tú hỏi. -Ta đã nói rồi, ta không có gì dạy ngươi, hôm nay chúng ta làm nhiệm vụ, giết Kim Cương lực sĩ. Chu Văn vừa đi vừa nói chuyện. -Giết Kim Cương lực sĩ sao? Minh Tú lộ ra vẻ mặt trầm tư, tựa hồ đang suy nghĩ gì. Lực phòng ngự Kim Cương lực sĩ quá cao, tỉ lệ rơi đồ cũng tương đương thấp, mặt khác những đồng học khác chắc hẳn dùng một hai ngày nghiên cứu tư liệu Kim Cương lực sĩ, đoán chừng cần một hai ngày mới tới đây. Cho nên thời điểm Chu Văn và Minh Tú đi vào, bên trong Vạn Phật động không có một ai. -Ngươi có chắc giết được Kim Cương lực sĩ không? Chu Văn quay đầu hỏi Minh Tú. -Có, ta đã nhìn qua tư liệu Kim Cương lực sĩ, nói chung không khó lắm. -Vậy ngươi tới trước đi, ta thu hình cho ngươi. Chu Văn nói với Minh Tú. Thu hình nộp cho Vương Phi, coi như là chứng cứ hoàn thành nhiệm vụ học tập, đây vốn là chuyện hết sức bình thường, nhưng khi lọt vào tai Minh Tú, lại thêm một tầng ý tứ khác. -Muốn hiểu năng lực và đặc điểm của ta, để lên kế hoạch tu hành cho ta sao? Minh Tú quyết định phải biểu hiện thật tốt năng lực và kỹ thuật của mình, tận lực khiến Chu Văn hiểu tình huống hiện tại của hắn.