- Hấp thu Phong Giới trùng kết tinh, lĩnh ngộ phong hệ Nguyên Khí kỹ Hồi Phong.
Răng rắc! Ma Tinh luân trảm vách đá sau lưng Chu Văn, đem vách đá chém thành hai nửa, Ma Tinh luân mới biến mất. -Hồi Phong thật thú vị! Chu Văn có chút kinh ngạc, bởi Nguyên Khí kỹ bình thường khi phóng ra ngoài, đều không thể khống chế. Nhưng Nguyên Khí kỹ Hồi Phong có thể điều khiển Ma Tinh luân sau khi đã phóng xuất. -Văn thiếu gia, đao khí này thật quỷ dị, có chút giống đao khí lượn vòng trong truyền thuyết, nhưng không giống ở điểm, đao khí lượn vòng dùng kỹ xảo thủ thắng, đao khí đi theo đường vòng cung khiến người ta khó đoán, có điều lực phá hoại không đủ. Còn đao khí của Văn thiếu gia, bá đạo vô song nhưng quỷ dị vô cùng, khiến người ta khó phòng bị, nếu ta chưa từng gặp qua một đao tương tự thế này, tuyệt đối không nghĩ tới trường hợp đao khí quay trở lại, tám chín phần trọng thương, thậm chí có khả năng mất mạng. Lữ Vân Tiên nói. -Vừa học không lâu, vẫn chưa thuần thục, bị chê cười rồi. Chu Văn nói. -Vậy ngươi nên luyện tốt một chút, chiêu này trên chiến trường vô cùng ba đạo. Lữ Vân Tiên nghiêm túc nói: -Chiến trận xảy ra, chú trọng nhất kích tất sát, bình thường mọi người đều toàn lực chém giết, đột nhiên có một đao chém từ phía sau, sợ không mấy người có thể tránh được. -Được. Chu Văn gật đầu: -Sau này hãy nói đi, hiện tại việc tìm bọn A Sinh quan trọng hơn. Chu Văn tương đối quen thuộc bên trong di tích, trước đó vì chém giết Phong Giới trùng mới cố ý lượn quanh, bây giờ Phong thuộc tính kết tinh đã tới tay, Phong Giới trùng kết tinh cũng đã hấp thu, ngay lập tức không đi đường vòng nữa, đi tới thông đạo dưới lòng đất. -Văn thiếu gia, nơi đó sẽ không phải là Liễu Thành Chí. . . Không. . . Mị nói tới, lối vào thông đạo dưới lòng đất chứ? Lữ Vân Tiên chỉ một kiến trúc đổ nát nói. Kiến trúc kia vuông vức như tảng đá hình hộp, chỉ có một bên trống không, có một đầu thềm đá, thông vào trong mặt đất.
Tại hai bên thềm đá, có hai pho tượng đá quái dị, tòa bên trái, tượng thân hổ, sau lưng mọc hai cánh, phía bên phải, tượng hình chim, đỉnh đầu mọc đôi song giác như sừng trâu. -Chắc là chỗ này. Chu Văn dĩ nhiên biết nơi này là lối vào thông đạo dưới lòng đất, hắn đã qua đây nhiều lần, chẳng qua không có đi vào. Nơi này không thấy bọn A Sinh, khiến Chu Văn hơi thất vọng, bây giờ hắn chỉ có thể tiến vào lối đi trong di tích tìm họ. -Không biết thứ này có thể thay thế tác dụng của Thạch khí không? Chu Văn nhìn thạch trứng bên trong không gian hỗn độn, trong lòng có chút phiền muộn. -Văn thiếu gia, ta đi vào trước tìm một chút. Lữ Vân Tiên nói. -ở đây trước, nơi này nguy cơ trùng trùng, chúng ta đi vào không sao, nếu làm Thạch khí mất, vậy cái được không bù nổi cái mất, Chu Văn nói. -Vậy chúng ta làm sao bây giờ? Lữ Vân Tiên hỏi. -Chờ ngoài đây một hai ngày, nếu như A Sinh chưa đi ra, chúng ta đi vào. Chu Văn cần thời gian tìm hiểu rõ tình huống bên trong thông đạo, bằng không chỉ có đâm đầu vào chỗ chết. Dù sao hắn chỉ là Truyền kỳ, tu vi bản thân không mạnh, không thể giống Âu Dương Lam và A Sinh cưỡng ép xông vào, vạn nhất xảy ra bất trắc, thực lực bản thân không đủ, rất khó đối phó tình huống bất ngờ. Hiện tại Lữ Vân Tiên chẳng Thiên lôi, Chu Văn chỉ đâu đánh đó, Chu Văn đã nói như vậy, hắn không có ý kiến nữa. -Ngươi đứng đây trông coi, chờ bọn A Sinh đi ra ngoài, ta đem đám Phong Giới trùng trong di tích xử lý hết, miễn bọn họ ra ngoài gặp phiền phức. Chu Văn nói xong chuẩn bị rời đi, đột nhiên nghe được bên trong thông đạo có thành âm kỳ quái truyền tới.
Chu Văn nghiêm tai lắng nghe, thanh âm kia có chút giống tàu hỏa, chạy trên đường ray, bang quát. . . Bang quát. . . Vô cùng có quy luật, giống như có tàu hỏa chạy trên mặt đất, mà thanh âm kia càng lúc càng lớn, như thể bên trong thềm đá đen như mực, lúc nào cũng có thể có một cỗ tàu hỏa lao ra. -Đáng tiếc Đế Thính đang tiến hóa, nếu không dùng năng lực Đế Thính, có thể biết được tình huống ở bên trong. Hiện tại Chu Văn bắt đầu hoài niệm năng lực Đế Thính, năng lực Đế Thính quá hữu dụng, có thể giải quyết nhiều vấn đề. -Nếu như ta nhớ không nhầm, trước kia nơi này không có đường sắt đi qua, chẳng lẽ trong thần thoại truyền thuyết cũng có đồ vật giống tàu hỏa. Lữ Vân Tiên nghe một lúc, cũng cảm thấy thanh âm giống như tàu hỏa. Chu Văn lắc đầu không nói, hiện ở thời đại này, từ dưới đất mở ra một chiếc phi thuyền vũ trụ, hắn cũng sẽ không cảm thấy khó tin. Hai người cảnh giác nhìn chằm chằm thềm đá, bên trong đen như mực, giống như miệng quái thú, không nhìn thấy cái gì, chỉ nghe thấy thanh âm bang quát càng ngày càng vang, tựa như một cỗ tàu hỏa đang lao ra. Chu Văn cùng Lữ Vân Tiên liếc mắt nhìn nhau, hai người đều lui lại một bên, riêng phần mình đứng tại hai phía lối đi vào thềm đá, vạn nhất bên trong có tàu hỏa lao ra, cũng không thể đụng vào bọn hắn. Thanh âm càng ngày càng gần, Chu Văn cảm giác thật sự có một cỗ tàu hỏa muốn lao ra ngoài, bên trong bóng tối,Chu Văn tựa hồ thấy được một ánh sáng đầu tàu hỏa đang lóe lên. -Phía dưới thật sự có tàu hỏa? Lữ Vân Tiên thấy ánh đèn kia, không khỏi giật mình nói. -Có phải tàu hỏa không, ta không biết, có điều vật kia sắp tới, cẩn thận. Chu Văn gọi Hắc Ám y sư, để hắn sử dụng trạng thái Hồn, sau đó sử dụng Thấu thị chi quang của Hắc Ám y sư, nhìn vào trong lối đi vào thông đạo.